Thương Thiên

Chương 25: Q.4 - Chương 25: Bái sư.






Bên trong Thái phủ, khói bốc dày đặc, lửa đã bị dập tắt. Mặc dù thời tiết lúc này khô ráo, nhưng vừa rồi lại có một cơn mưa lớn cho nên đại viện cũng không có tổn thất nghiêm trọng, chỉ bị hoảng loạn một lúc.

Lúc này, Thái Vũ ngồi trong đại sảnh, trong lòng sợ hãi không yên. Hắn đã phái người truy tìm Lý Nhạc Phàm, ngay cả quan phủ cùng binh lính trong thành cũng được phái đi, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, như vậy làm sao hắn không lo lắng được.

Hơn ba mươi gã nhất lưu cao thủ toàn bộ chết sạch, tứ đại tiên thiên cao thủ hai “chết” một bị thương, nhưng Lý Nhạc Phàm thì được người cứu đi.

“Ông trời ơi! Vậy là sao chứ, ta cuối cùng đã gặp thứ quỷ gì?” Thái Vũ trong lòng buồn bực kêu lên, nếu Thái Ân Khắc không phải là con ruột của hắn, chỉ sợ hắn một chưởng giết chết rồi.

Một lúc sau, một tên hạ nhân vội vã chạy vô đại sảnh, thanh âm ngập ngừng nói: “Bẩm cáo lão gia….”

Thái Vũ đang ngồi bật thẳng dậy, vội vàng hỏi: “Tình huống như thế nào? Có tìm được hắn không? Còn sống hay chết? A? Ngươi nói mau lên!”

Tên hạ nhân trong lòng sợ hãi, liền vội vàng nói: “Dạ! Dạ! Người của chúng ta phái đi cùng với người của quan phủ đã tìm khắp Trữ huyền thành nhiều lần, nhưng không có tin tức gì của tên hung đồ đó. Hồ gia nói, tên hung đồ đó cùng đồng đảng có thể đã chạy ra ngoài thành nên đã cho người đuổi theo rồi, kêu tiểu nhân trở về báo tin cho lão gia hay.”

Thái Vũ nghe xong giận dữ, tiến lên hung hăng đá một cước, hét lớn: “Phế vật! Ngươi không tìm được hắn thì trở về đây làm gì? Không có tin tức? Không có tin tức cũng phải đi tìm a, chẳng lẽ đợi người khác dâng lên tận cửa? Đi! Đi mau! Nếu tìm không được dừng quay về gặp ta.”

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi ngay, đi ngay.” Rời đại sảnh, tên hạ nhân nọ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng chạy đi.

Ngô Đông, Ngô Nam hai người nằm im lìm trong đại sảnh như là đang ngủ ngon. Mặc dù toàn thân không có thương tích, hô hấp bình thường, nhưng thủy chung vẫn không tỉnh lại. Sau khi xử lý xong thương thế của Ngô Tây, Ngô Bắc dùng hết tất cả biện pháp, cũng không thể đánh thức họ dậy được.

“Mẹ kiếp! Tên tiểu tử kia sử dụng yêu thuật gì, không ngờ quỷ dị như thế. Lão tử muốn giết hắn, muốn băm vằm hắn thành ngàn mảnh…” Ngô Tây tính tình nóng nảy, thấy ca ca của mình như vậy, nhịn không được rống lên.

Ngô Bắc trầm tư trong chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Ai! Đại ca cùng nhị ca rất có thể đã trúng dị thuật, ta cũng không có cách gì, chỉ có dị thuật sư mới có cách. Chúng ta bây giờ đem tình huống nói cho công tử, thỉnh người nghĩ ra biện pháp!”

Bốn năm trôi qua, Đại lĩnh sơn vẫn hoang vu như lúc trước, không có bóng người. Chỉ có vùng đât dưới thác nước mới có vài phần xuân sắc.

Nhạc Phàm ngồi bắt chéo chân cạnh hồ nước, lẳng lặng nhìn hai người. Lúc này hắn cũng đã khôi phục tinh thần. Hắn tin rằng chính mình tận mắt nhìn thấy mới có thể tin được, mà cho dù có nhìn tận mắt, cũng có thể là giả.

Hai người trước mặt hắn đầu tóc dơ bẩn, không nhìn rõ được diện mạo, nhưng Nhạc Phàm vẫn nhớ rất rõ, ngày trước trong thành Thái Nguyên, hai tên này bị bọn Cái bang đuổi đánh, sau đó lại muốn đánh lén mình. Chỉ là không nghĩ được, mình hôm nay được họ cứu thoát.

Đúng như vậy, họ chính là hai tên lưu lãng tầm sư Long Tuấn và Đinh Nghị.

Bọn họ men theo tiểu lộ đến đây, đến Trữ huyền thành sớm hơn một ngày so với Nhạc Phàm.

Hai người bọn họ lưu lạc như vậy, biết khá nhiều ăn mày ở đây. Từ miệng bọn chúng, bọn họ biết được chuyện Nhạc Phàm xông vào nha môn. Bằng miệng lưỡi của họ, thông qua nhiều tin tức, cuối cùng cũng biết được mọi chuyện.

Bọn họ bây giờ đối với Nhạc Phàm kính nể, cũng như muốn học võ nghệ, nên đã quyết định toàn lực giúp đỡ.

Có thể là do ý trời, bởi vì khi Nhạc Phàm đánh vào, Thái phủ không có người canh gác, những người còn lại không dám bước ra nữa bước, nên mới có cơ hội cho Long Tuấn hai người từ cửa lớn ngênh ngang tiến vào, cứu Nhạc Phàm rời đi. Xem ra ông trời có mắt, ngày đó Nhạc Phàm đối với họ hạ thủ lưu tình, hôm nay bọn họ kịp thời cứu

Ba người bỏ chạy đến Đại lĩnh sơn, trên đường vượt qua vô số cạm bẫy nguy hiểm, bọn Long Tuấn hai người mồ hôi chảy ròng. Bọn họ tin chắc, những cái cạm bẫy này chưa đến nỗi trí mạng. Nhạc Phàm ở bên cạnh giúp đỡ, dựa theo kinh nghiệm bản thân vạch ra lộ tuyến lên núi an toàn, lúc này mới tạm thời thoát khỏi được nguy cơ bị truy bắt.

“Hai người các ngươi thật sự muốn bái ta làm sư phụ?” Nhạc Phàm trừng mắt nhìn bọn họ một lúc, mở miệng nói.

“Đúng vậy!” Long Tuấn cùng Đinh Nghị gật đầu mạnh, ngữ khí kiên định, vẻ mặt rất hưng phấn.

Khi bọn Long Tuấn nhìn được Nhạc Phàm đại triển thần uy, đánh chết hơn hai mươi tên giang hồ cao thủ, đao pháp đó, khí thế đó, đều khắc sâu trong trí nhớ, khiến bọn họ hâm mộ vô cùng. Lại được chứng kiến Nhạc Phàm đột kích Ngô Tây, lực chiến Ngô Đông, Ngô Nam hai người tiên thiên cao thủ, khiến cảm tình bọn họ tăng lên bội phần, kích động không thôi. Lưu lạc nam bắc nhiều năm, trong lòng bọn họ hiểu rõ tiên thiên cao thủ đại biểu cho cái gì.

Tiên thiên cao thủ a? Chính là nhân vật hàng đầu trên giang hồ, địa vị cùng quyền lợi vô cùng lớn, mà “sư phó” lại một mình đánh ba người, làm cho hai người chết một người bị thương. Người lợi hại như vậy, cho dù không phải thiên hạ đệ nhất cũng phải là đệ nhị. Nếu mình học được tuyệt thế thần công của “sư phụ”, dù chỉ được nữa phần lợi hại, cũng đã là cao thủ hiếm có trong thiên hạ rồi. Nghĩ đến đây, Long Tuấn hai người trong lòng mừng như nở hoa. Nhưng….

“Không được!” Nhạc Phàm nói: “Ta không thu đồ đệ.”

Long Tuấn hai người ngẩn ra, lời Nhạc Phàm như chậu nước lạnh, nhất thời tạt trôi tâm tình kích động của họ, trở lại bình thường.

“Tại sao, tại sao không thể thu nhận chúng ta!” Đinh Nghị không cách nào chịu được cái cảm giác từ tiên cảnh rớt xuống đáy cốc mất mát đó, vội vàng hỏi lý do.

Nhạc Phàm lại không để ý đến bọn họ cảm thụ ra sao, lạnh lùng nói “Không thu thì không thu, không có lý do.”

“….” Ba người trầm mặc một lúc.

Long Tuấn xoay đổi thế ngồi, cười khổ nói: “Xem ra cái này là vận mệnh của chúng ta rồi!” khó thể tưởng tượng một đứa nhỏ 13 14 tuổi mở miệng, lại có thể nói lên những lời tang thương như vậy, ngay cả Nhạc Phàm cũng có chút động dung.

Đinh Nghị đột nhiên đứng lên, hét lớn: “Mẹ kiếp, vận mệnh cái gì, ta không tin vào vận mệnh. Ta mặc dù không thông minh, không có tư chất, nhưng ta đến bây giờ vẫn không bỏ cuộc, từ khi cha mẹ qua đời, ngày nào ta cũng tự nhắc nhở mình, phải kiên cường, phải cố gắng, một ngày nào đó ta cũng có thể trở thành hào kiệt. Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ lại dễ dàng chấp nhận vận mệnh vậy sao?”

Thở ra một hơi, Đinh Nghị nói tiếp: “ A Tuấn, ngươi cũng không phải như vậy sao, vì bái sư học nghệ, đã lưu lạc gần một nửa Đại Minh mà vẫn kiên trì, nhưng đến cuối cùng huynh đệ của ta, lại bỏ đi cơ hội bái sư như vậ. Chẳng lẽ đây là số mệnh. Chúng ta phải chấp nhận vận mệnh của mình sao. A-----?!” Nói xong lại hét lên một tiếng dài.

Long Tuấn trong mắt mông lung, giọng khàn khàn nói: “Tốt lắm! Không cần nói nhiều, chúng ta hai người đều là cô nhi, dựa vào nhau sống đã nhiều năm, đối với ta ngươi là người thân duy nhất, sao có thể bỏ mặc ngươi được?”

“Binh!” Đinh Nghị đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nhạc Phàm, khóc lên: “Đại hiệp, người hãy thu nhận đại ca ta, nhiều người nói hắn rất có thiên phú, là kỳ tài luyện võ, đi theo người nhất định có thể làm võ học của người phát dương quang đại, cầu xin người nhận hắn, ta dập đầu với người, ngay cả con cháu ta sau này cũng sẽ báo đáp người.” Nói xong liền dập đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.