"Không cần!" Long Tuấn thấy huynh đệ quỳ trước mặt người khác mà khấu đầu, trong lòng chua xót người khác không thể cảm nhận được. Vì thế hắn lập tức bò lên giữ Đinh Nghị lại nói: "Huynh đệ, không cần nữa, không cần làm thế nữa..."
"Ta đã nói rồi, chúng ta hai người chung mệnh, ta tuyệt đối không bỏ lại ngươi một mình đâu." Long Tuấn phẫn uất nói: "Chúng ta đi, chúng ta không cần học nữa! Hắc! Chẳng lớn hơn ta bao nhiêu, cũng chẳng phải là đại hiệp, có gì mà lớn lối chứ." Nói xong hắn kéo Đinh Nghị bỏ đi.
"Đủ rồi!" Nhạc Phàm quát nhẹ: "Các ngươi đừng vờ vịt nữa! Có làm như thế ta cũng không thu nhận đâu."
Long Tuấn và Đinh Nghị ngạc nhiên đến ngẩn người, quay qua nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi: "Sao mà ngươi biết được?"
"Hừ!" Nhạc Phàm lạnh lùng đáp: "Mặc dù các ngươi nói có vẻ chân thật, nhưng một tên kiên cường mà lại có biểu hiện bi quan như thế, chỉ có thể tự trách các ngươi tự nghĩ mình thông minh quá thôi."
Cả hai tên nghe thế đều thấy xấu hổ.
Đinh Nghị thấp giọng nói: "Đều là chủ ý của ngươi, nói cái gì là tình cảm động lòng ngươi, cuối cùng lại bị nhìn thấy hết."
Long Tuấn ngữ khí không phục nói: "Cũng tại ngươi diễn quá kém, sao lại trách ta chủ ý không tốt."
"Ta diễn kém sao? Là bản thân ngươi nói quá khoa trương thôi."
"Rõ ràng là ngươi..."
Nhạc Phàm thấy hai tên ồn ào như thế, trong mắt lộ tia tiếu ý nhưng lại mau chóng lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, đợi đến lúc bị người khác phát hiện thì chết hết đó!" Đúng thế, Nhạc Phàm lúc này tinh thần lực hư nhược vô cùng, căn bản không thể quan sát tình hình xung quanh, mặc dù hắn tự tin bản thân bố trí cạm bẫy có thể ngăn cản địch nhân được, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng.
Hai tên sững người, lập tức ngậm miệng lại, mở mắt to mà nhìn Nhạc Phàm.
Long Tuấn gãi gãi đầu cười nói: "Sư phụ vẫn là sư phụ, bọn ta chỉ chút trò vặt đó đương nhiên không thể gạt được người, nhưng bọn ta thật lòng muốn bái ngài làm sư phụ."
Đinh Nghị cũng nói: "Dạ, sư phụ, người thu nhận bọn ta, bọn ta nhất định nỗ lực học tập, không để người thất vọng đâu."
Nhạc Phàm không nhịn được nói: "Ta nói rồi, không nhận đồ đệ. Hiên tại các ngươi tốt nhất là ở yên đây đi, rồi sau khi rời khỏi đây thì đường ai nấy đi."
"Ta..." Đinh Nghị đang muốn nói gì thì bị Long Tuấn ngăn lại: "Không cần nói gì nữa, đợi đến lúc rời khỏi đây đã, nếu không mạng không còn thì còn bái sư gì nữa."
Đinh Nghị không biết làm gì khác ngoài việc gật đầu mà thôi.
Trời đã sáng.
Nhạc Phàm sau khi điều tức, vết thương trên người đã sớm hồi phục được bảy tám phần, mà trong cơ thể vẫn còn rất hỗn loạn. Hai cỗ tiên thiên chân khí nóng lạnh mặc dù bị thất tình chi khí chế ngự, nhưng chiến trường lại là cơ thể của Nhạc Phàm, cho dù hắn có Long Cực Cửu Biến đạt đến Tiểu thừa chi cảnh cũng không thể chịu đựng nổi.
Bất đắc dĩ, Nhạc Phàm chỉ có thể ngừng tu luyện, để thất tình chi khí tự vận chuyển trong cơ thể, từ từ khôi phục kinh mạch bị thương tổn.
Nghĩ đến lời nói của Thái Vũ, Nhạc Phàm trong lòng không thể bình tĩnh nổi, trong đầu như có tiếng nói vang lên: "Ta không tin! Ta tuyệt không tin!" Hắn đột nhiên đứng dậy, tự nói với mình: "Ta nhất định phải tìm ra chân tướng." Trong mắt hắn lóe ra vẻ cương nghị.
Nghe tiếng thác nước đập vào đá, Nhạc Phàm chợt khẽ run lên, tựa như nghe được giai điệu của đời mình. Ngẩng đầu lên nhìn ngọn nói cao tít, Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới cây thương tùng trên đỉnh núi: "Không biết giờ này nó ra sao rồi?"
Đánh thức Long Tuấn và Đinh Nghị, Nhạc Phàm dặn dò: "Ta lên núi một chuyến, các ngươi không nên chạy loạn ra ngoài, nếu không trúng phải cãm bẫy thì ta cũng không cứu nổi, biết chưa?"
Long Tuấn nhìn xung quanh rồi cẩn thận nói: "Sư phụ, nơi này nguy hiểm như thế, chúng ta ở lại chỉ sợ không tốt, hay là người cũng đưa chúng ta leo lên luôn?"
Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Các ngươi nếu muốn tự mình leo lên, đã sợ chết mà lại ngu ngốc." Nói xong hắn quay người rời đi.
Đinh Nghị ngồi dậy hô lớn: "Leo thì lao, ta vẫn không tin..."
Đột nhiên phát giác điều gì, Đinh Nghị ngừng lại, ngây người nhìn Long Tuấn nói: "A Tuấn, ta hình như phát hiện có điều gì không đúng?"
Chỉ thấy Long Tuấn toàn thân run run, kích động nói: "Vừa... vừa rồi ta... ta gọi sư phụ, y... y không thèm phản đối..."
"Đúng! Đúng là như thế. Ha! Y đã thừa nhận rồi. Ha ha... Quá tốt rồi, chúng ta sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ. Ha ha..." Đinh Nghị cười to.
"Đúng! Đúng!" Long Tuấn kích động một hồi, đột nhiên sững ra vẻ mặt trắng bệch nói: "Nếu y không thu nhận ngươi thì sao? làm sao đây?"
Đinh Nghị người hơi run lên, cố nặn nụ cười nói: "Lần này ngươi không được phạm lại sai lầm nữa! Võ công người đó ngươi cũng thấy rồi, so với đám danh môn gì đó trước kia thì không giống nhau. Nếu ngươi học được tuyệt thế võ công thì có thể bảo hộ được ta, vậy sau này chúng ta cũng không bị khi dễ nữa."
"..."
Long Tuấn trầm mặc một lúc rồi nói: "Ngươi yên tâm! Ta nhất định xin sư phụ thu nhận ngươi. Nếu hắn không thu nhận ngươi, ta vẫn cùng ngươi ly khai... Được rồi, không nói nữa, ta đã quyết định thế rồi."
Đinh Nghị biết tính tình Long Tuấn rất cương quyết, hắn đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được. Thấy tình cảnh như thế Đinh Nghị chỉ có thể gật đầu mà thôi, chỉ là trong lòng hắn thấy rất cảm động."
"Đi thôi! Sư phụ đi xa rồi, chúng ta nhanh đuổi theo thôi."
Đại Lĩnh Phong tràn ngập mây mù, trông rất phiêu dật.
Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, nhớ về quá khứ. Cuộc sống chỉ tu luyện đơn thuần, nhưng đó chỉ là mong muốn trong lòng hắn, chỉ là...
Thu hồi tâm tư, Nhạc Phàm lắc mình một cái liền phóng lên cao hai trượng, rồi tiếp tục linh hoạt trèo lên đỉnh núi. Dù sao hắn tu luyện ngoại công cũng rất nhanh, thương thế trong cơ thể tịnh không ảnh hưởng đến tốc độ của Nhạc Phàm, chỉ trong chớp mắt hắn đã trèo lên đến giữa ngọn núi.
Long Tuấn và Đinh Nghị cùng nhìn nhau rồi cười khổ.
"Nhanh lên, đừng để bị xem thương chứ." Long Tuấn cổ vũ.
"Ừ, lên."
"Bình!" Đinh Nghị rơi mạnh từ độ cao ba bốn trượng xuống đất, nằm soài trên mặt đất. Đưa tay chùi máu trên miệng, hắn tiếp tục bắt đầu trèo lên.
"Bình!" Long Tuấn cũng rơi từ trên cao xuống, rồi lại tiếp tục leo lên.
"Bình!" Lại thêm một lần té xuống.
Long Tuấn và Đinh Nghị cũng giống như Nhạc Phàm hồi mới leo núi, vô số lần rơi xuống, rồi lại vô số lần leo lên. Bọn hắn trong lòng đều giữ vững một niềm tin, vĩnh viễn không chịu khuất phục.
"Hô... A Tuấn, cố nghĩ biện pháp khá đi! Cứ thế này bọn mình chắc té xuống mà chết quá." Đinh Nghị nằm trên mặt đất thở mệt mỏi, toàn thân đầy những vết thương.
Long Tuấn cũng như thế, nằm trên mặt đất thở như hết hơi, mười ngón tay đầy máu tươi.
"Ta có biện pháp gì chứ, ngọn núi quái quỷ này, vừa trơn vừa yếu, cứ trèo lên như sư phụ thì căn bản là không thể. Trừ phi có một cái gì cố định để chúng ta nắm được... nắm được... Đúng rồi! Dùng dây thừng!" Long Tuấn đột nhiên nghĩ ra biện pháp, hưng phấn kêu to lên.
Đinh Nghị thấy khó hiểu nói: "Dây thừng dùng để làm gì? Đã không có chỗ để cầm nắm, hơn nữa ở đây cũng chẳng có sợi dây nào cả!"
Long Tuấn đứng thẳng dậy, cao hứng nói: "Chúng ta cùng hỗ trợ nhau một chỗ là được, như vậy dù có một người rơi xuống thì cũng có một người kéo lại, dù sao bọn ta cũng đồng sinh cộng tử. Về phần dây thừng, chúng ta có thể dùng rễ cây chỗ kia cũng được!"
Đinh Nghị giơ tay lên nói: "Biện pháp này được đó!"