Những lời nói của Thương Tà làm kinh động chúng nhân ở đây! Nữ nhân này rốt cuộc quan hệ với hắn như thế nào? Không ngờ đáng để Thương Tà chịu trở thành địch nhân với giang hồ, nửa bước cũng không chịu thối lui.
Mọi người nhìn nhau không biết phải làm thế nào.
Đương nhiên, Thương Tà tuyệt đối có tư cách nói câu này. Hắn chẳng những là Tam Đương Gia của Thanh Bang, trong tay nắm giữ thế lực một phương, hơn nữa lại sở hữu "Thương Tà" chính là một bộ thương pháp "Liệu nguyên thập tam thức" nổi danh đương thời, nhưng không có ai biết lai lịch võ công và sư phụ của hắn. Hắn là người hào khí ngút trời, không xem trọng tiểu tiết, tác phong bạo ngược, trong giang hồ bạn bè vô số, kẻ thù cũng không ít.
Đối với bằng hữu thì hắn đối xử rất nghĩa khí, đối với địch nhân lại tàn nhẫn vô cùng. Ba năm từ khi xuất đạo tới nay chưa hề bại một trận nào, nổi danh gần như thập đại cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo, xếp hàng thứ hai trong Giang Hồ Tân Tú Bảng.
(Giang Hồ Tân Tú Bảng: bảng xếp hạng những kẻ xuất sắc mới nổi trên giang hồ)
Đương nhiên, có mặt trong Tân Tú Bảng cũng không phải là thực lực chân chính, bởi vì các loại "anh hùng bảng" đều bắt nguồn từ Thần Cơ Các - tổ chức tình báo thần bí nhất trên giang hồ, chứ không phải là do xếp hạng sau khi song phương tỉ đấu. Cho nên trên giang hồ rất nhiều người đều cho rằng, thương pháp "Liệu nguyên thập tam thức" của Thương Tà tuyệt không thua kém "Vong tình kiếm pháp" của Danh Kiếm Dịch Phong Tình. . .
- Thương Tà, chẳng lẻ ngươi cũng muốn đối địch với thiên hạ anh hùng hay sao?
- Hừ! Thương Tà khinh thường nói:
- Thiên hạ anh hùng ư? Là đám cóc nhái hèn kém hiếp đáp nữ nhân như các ngươi sao? Các ngươi không xứng!
Chúng nhân nghe vậy rất phẫn nộ, nhưng bất lực vì bản thân lại không phải đối thủ của Thương Tà, chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn. . .
Trung niên nam tử nhìn chúng nhân chung quanh, nhìn Vạn Nhã Nhi đang nằm dưới đất và Thương Tà bên cạnh. . . trầm tư một lát, cuối cùng căm hận bỏ đi.
Đám người giang hồ đều là một đám ô hợp, ai cũng có dị tâm, làm sao có thể cùng nhau chiến đấu. Thêm vào Thương Tà nói như vậy sớm làm cho nội tâm bọn họ dao động, thấy một người ly khai, những người còn lại tự nhiên cũng rời đi theo.
Chỉ một lúc, cảnh sắc bên hồ lại khôi phục vẻ tĩnh mịch vào đêm...
. . .
Vạn Nhã Nhi lẳng lặng nằm trên mặt đất, vẻ mặt bình thản, xem ra thương thế đã không còn đáng lo ngại nữa.
- A!
Cảm nhận được chân nguyên thuần khiết đang trợ giúp bản thân hồi phục, không bao lâu sau Vạn Nhã Nhi rên khẽ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt. . .
- Ngươi tỉnh rồi!
Thương Tà ôn tồn nói.
Vạn Nhã Nhi hơi ngẩn người, vung tay ra hiệu: "Vương Sung, thật vui vì ngươi còn sống!"
Trên mặt nàng hé ra nụ cười vui sướng.
- Đúng vậy! Ta cũng không ngờ!
Ánh mắt Vương Sung nhìn xa xăm, phảng phất đang nhớ lại. . .
Thì ra, Thương Tà chính là tiểu bá vương Vương Sung của Lưu Thủy thôn năm đó. Chớp mắt đã bốn năm, hắn từ một tiểu lưu manh chỉ biết đánh nhau gây rối, hôm nay đã trở thành tam đương gia của Thanh Bang, là đại nhân vật danh chấn giang hồ, trong đó trải qua không ít mưa gió mà người ngoài không thể biết. Hắn đã trải đủ loại, cũng như chuyện hôm qua. . .
Vạn Nhã Nhi mĩm cười vung tay ra hiệu: "Không thể ngờ được, Tiểu Bá Vương ăn hiếp ta năm đó, lại là người cứu ta hôm nay."
Vương Sung cũng hiểu cách nói chuyện bằng tay của nàng, cười khổ đáp:
- Thôi, ngươi đừng chế giễu ta nữa, coi như ta nợ ngươi đi! Năm đó. . . có lẽ chúng ta đều hi vọng không có phát sinh chuyện gì năm đó!
Trầm ngâm một lát, Vạn Nhã Nhi lại ra hiệu: "Ngươi vẫn muốn tìm ca ca của ta để đấu hay sao?"
- Đương nhiên!
Vương Sung nói dứt khoát như chém đinh chặt sắt:
- Ta sẽ không buông tha hắn. . . Hừ!
Vạn Nhã Nhi đang muốn truy hỏi, trong rừng lại có hai người phi thân bay tới. . .
Nhìn thấy người đến, Vạn Nhã Nhi vui vẻ, hai người này chính là Phó Soái và Nhan Nguyệt Thi.
Vương Sung nhìn mặt hồ, rầu rĩ nói:
- Nếu bằng hữu của ngươi đã đến thì ta cũng nên đi thôi.
"Chúng ta có phải là bằng hữu không?" Vạn Nhã Nhi vội vàng vung tay ra hiệu.
- Muội muội không sao là tốt rồi! Ta và lão Phó vừa nhận được tin, trên giang hồ đã truyền ra tin tức của ngươi, xem ra lần này có phiền toái rồi.
Nhan Nguyệt Thi lộ vẻ lúng túng, sắc mặt Phó Soái cũng tỏ ra trầm trọng.
Vạn Nhã Nhi vung tay ra hiệu: "Phó đại ca, Nguyệt Thi tỷ tỷ, các ngươi đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ chấm dứt!"
Nhan Nguyệt Thi lắc đầu thở dài, hỏi:
- Lão phó, hiện tại chúng ta phải làm sao?
Phó Soái vuốt cằm nói:
- Sự tình đã như thế, không thể quay về khách điếm, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Chi bằng tạm thời đến chỗ bằng hữu của ta đi, dù sao chỗ đó của hắn cũng khá rộng . . Nhiều năm không đến, không ngờ lần này đến lại là đem không ít phiền toái cho hắn, hắc hắc!
- Ồ!
Nhan Nguyệt Thi chợt bừng tỉnh, phảng phất đã biết ý nghĩ của Phó Soái, vui vẻ nói:
- Hay lắm, cứ đến chỗ hắn đi, dù sao hắn cũng rất thích náo nhiệt! Hi hi ...
Vạn Nhã Nhi khẽ mĩm cười.
. . .
- À đúng rồi tiểu muội muội, người vừa rồi là ai vậy? khinh công cao như thế, tuyệt đối không phải hạng vô danh trên giang hồ!
Nhan Nguyệt Thi hiếu kỳ hỏi.
Vạn Nhã Nhi vung tay ra hiệu: " Hắn tên là Vương Sung, là bạn hồi nhỏ của muội và đại ca. . ."
Vừa nãy nói chuyện, Nhã Nhi không hề biết địa vị hiện tại của Vương Sung trên giang hồ.
Tống Vương Chu Khang Cảnh đang rảo bước trong đại sảnh, phảng phất đang chờ mong điều gì đó!
Đáng lẽ loại đại sự trưng bày "bản đồ vũ tàng" này, Chu Khang Cảnh nên tự mình tham dự vào kế hoạch mới đúng. Nhưng tụ hội giang hồ như thế, hắn thân là vương gia triều đình, lại không thể lẻn đi mà nhàn nhã, nếu không một khi kế hoạch bại lộ sẽ chính là thất bại trong gang tấc.
Trong lúc đang suy tư, chợt một bóng đen lóe lên, một người hiện ra giữa đại sảnh, đứng đối diện với Chu Khang Cảnh.
Chu Khang Cảnh thấy người đến, tức thì sắc mặt vui mừng, chắp tay nói:
- Hồ tiên sinh thật là người giữ lời, tiểu vương có được sự tương trợ của tiên sinh thật là may mắn.
- Hắc hắc!
Người đến cười quái dị nói:
- Hồ Bất Quy ta là người giang hồ, vốn không cùng đường với triều đình các ngươi, tại sao ta phải giúp ngươi?
Đừng xem Hồ Bất Quy tướng mạo thấp lùn xấu xí, nhưng người này lại rất có lai lịch.
Độc Ẩn Dược Vương Hồ Bất Quy, đứng hàng thứ tám trong thập đại cao thủ của hắc đạo. Không nói đến công lực của hắn đã là Tiên Thiên Tiểu Thừa, một bộ Xích Huyết Chưởng thiên hạ vô song, mà chính là phương pháp dùng độc của hắn không biết đã làm bao nhiêu người trong giang hồ nghe thấy mà khiếp đảm. Có điều từ trước đến nay hắn đều là độc lai độc vãng, nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Chu Khang Cảnh thầm biết Hồ Bất Quy tính tình cổ quái, là người độc ác, hoàn toàn không thèm để ý lời của hắn, liền cười nói:
- Hồ tiên sinh thật sự là người thống khoái. Ngươi nói rất đúng, giữa chúng ta chỉ có lợi ích không có tình nghĩa! Sau khi thành công, ngươi muốn gì thì ta sẽ dâng lên bằng hai tay. Ngươi có thể có được thứ mình muốn, ta cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, đây là hiệp định giữa chúng ta. Đều có lợi, cớ sao lại không làm!
- Hừ! Ta biết ngươi cũng không dám giở trò trước mặt ta.
Hồ Bất Quy hoàn toàn không đặt Chu Khang Cảnh trong mắt, dù sao giang hồ là một nơi dùng thực lực để nói chuyện. Trong mắt Hồ Bất Quy, Chu Khang Cảnh chẳng qua chỉ là một tên nhãi nhép có quyền có thế mà thôi.
"Ngươi cũng chỉ là một tên thất phu mà thôi. Hừ!" Chu Khang Cảnh thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ cung kính nói:
- Hồ tiên sinh đã quyết định đi Hàng Châu, chi bằng giúp tiểu vương một việc nhỏ có được không?
- Mời ta giúp một việc nhỏ ư? Nếu là việc nhỏ, đường đường một vương gia như ngươi sao không tìm người khác? Hừ!
Hồ Bất Quy thầm khó chịu, bản thân vẫn luôn không chịu gò bó, khi nào lại chịu để người khác sai khiến?
Thấy Hồ Bất Quy hơi nhíu mày, Chu Khang Cảnh lại vội vàng nói:
- Đương nhiên, tiểu vương biết tiên sinh là giang hồ đại hào kiệt, không thích bị câu thúc, cho nên hoàn toàn do tiên sinh định đoạt. Tiểu vương cũng sẽ không để tiên sinh trắng tay mà đi, ở đây ta đã đặc biệt vì Hồ tiên sinh mà chuẩn bị một phần lễ vật, xem như một chút thành ý của tiểu vương.
Nói rồi vỗ vỗ tay. . . bốn thiếu nữ mỹ mạo liền chậm rãi tiến vào.
- Ồ!
Ánh mắt Hồ Bất Quy sáng rực, ngạc nhiên kêu lên một tiếng! Có điều, hắn than không phải bởi vì nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp, mà là vì bốn món bảo vật mà các thiếu nữ đang bưng trong tay: "Con cóc băng ngàn năm", " Thảo tiên căn", " Cửu diệp linh chi quả", " Y kinh bí truyện".