Thương Thiên

Chương 15: Q.7 - Chương 15: Đao khách khó dây






Những thứ Chu Khang Cảnh đem ra lại đều là bảo bối không thể ngờ tới.

"Con cóc băng ngàn năm": là thượng cổ kỳ vật, thân như thủy ngân, mắt như kim bạc. Nó sinh ra dưới chân núi băng ngàn năm, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà sinh, thôn nuốt linh khí của thiên địa mà lớn lên. Người học võ mà ăn được nó thì có thể tăng cường công lực thêm nửa giáp, nếu dùng nó luyện chế thành đan dược thì hiệu quả càng cao hơn. Quả thật chính là bảo vật mà người trong giới luyện đan ước mơ có được.

"Thảo tiên căn" : sinh trưởng ở nơi vách núi hiểm trở, nơi chí âm chí hàn, trăm năm khó gặp, hái nó cực kỳ khó khăn, nếu ăn vào sẽ có hiệu quả cải tử hoàn sinh.

"Cửu diệp linh chi quả": mười năm mọc một lá, trăm năm mới thành hình, có thể làm cho người ta thay da đổi thịt, độ trân quý ấy có thể so với "Cóc băng ngàn năm".

"Y kinh bí truyện": Sách này xuất phát từ mấy đời Y lâm thánh thủ, qua sự chỉnh lý của Y tiên Văn Tông Hoa hơn trăm năm trước, đến nay được lưu truyền cho hậu thế. Trong đó lại có một đoạn bí mật ...

Bốn loại bảo bối trân quý như vậy, há không khiến người ta động tâm. Nhất là đối với người trong giới đan dược thì càng hấp dẫn vô cùng.

Hồ Bất Quy dù sao cũng là một tay già đời giang hồ, chỉ hơi ngây ra một chút liền khôi phục lại ngay, hắn cười lạnh nói:

- Xem ra sự nóng vội của Vương gia cũng không nhỏ nhỉ? Không ngờ ngài ra một cái giá lớn đến vậy .... Có điều, mấy thứ này ta cần phải thẩm định đã. Ngoài ra, dù sao cũng là tặng, ta cũng cần bốn cô gái này nữa, hắc hắc ....

Thân hình bốn cô gái khẽ run lên, phải hầu hạ người xấu xí như vậy, dù có là ai chỉ sợ cũng sẽ không nguyện ý. Thế là họ dõi ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn về phía Chu Khang Cảnh, hòng cầu mong sự che chở.

Chu Khang Cảnh căm hận trong lòng, bốn nha đầu này đều do hắn dày công bồi dưỡng ra, vốn là định giữ lại cho mình dùng. Nhưng hôm nay tới nhờ cậy chỗ Độc Ẩn Dược Vương này, cũng không thể đắc tội ...

- Ai! Được rồi ...

Da mặt Chu Khang Cảnh hơi giựt giựt một chút rồi chợt đổi giọng cười lớn nói:

- Đã là tặng, vậy xin đưa luôn cả cho tiên sinh là được, không tiên sinh lại nói ta bủn xỉn.

Bốn cô gái nghe vậy tức thì trong mắt lóe lên một tia buồn bã, trong lòng nguội lạnh như tro tàn, đây chính là số phận của nô tỳ, nhất là trong hoàn cảnh thế này càng là ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.

Hồ Bất Quy khẽ gật gật đầu hài lòng, ồm ồm nói:

- Nói đi, ngươi muốn nhờ ta làm việc gì?

Chu Khang Cảnh nói:

- Giúp ta bắt sống một người!

- Ai?

- Lý Nhạc Phàm!

Hồ Bất Quy sửng sốt, buột miệng hỏi:

- Chính là cái gã Lý Nhạc Phàm khiến giang hồ nháo loạn không yên trong khoảng thời gian gần đây đấy à?

- Chính xác!

Chu Khang Cảnh khẳng định chắc nịch.

- Người này chính là loại thủ đoạn độc ác rất đáng sợ, hơn nữa Lâu Thượng Lâu cũng đang treo thưởng, ngươi xem....

Hồ Bất Quy híp mắt nói.

Chu Khang Cảnh nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi mang hắn nguyên vẹn tới đây cho ta, thì sẽ nhận được giải thưởng của Lâu Thượng Lâu.

- Hắc hắc! Vậy thì không thành vấn đề ....

Khuôn mặt Hồ Bất Quy giãn ra, nhìn thấy dữ tợn muốn nôn.

....

Sau khi Hồ Bất Quy mang theo bốn cô hầu rời đi, trong đại sảnh chợt xuất hiện một người, toàn thân vận hắc y tản mát ra khí tức âm lãnh, chính là Dị thuật sư Quỷ Mị.

- Chủ tử! Lý Nhạc Phàm đã trở thành công địch của giang hồ, người vì sao ...

Chu Khang Cảnh xua tay nói:

- Người tính không bằng trời tính, kế hoạch có biến. Ta thu được tin tức, Sùng Trinh muốn lôi kéo Lý Nhạc Phàm, ta không thể để tên mãnh tướng này rơi vào trong tay hoàng đế, nếu không với lực chấn áp trong quân đội của hắn thì chắc chắn sẽ trở thành một trở ngại lớn đối với ta. Mặt khác nếu hắn phục vụ cho ta thì sẽ càng như hổ thêm cánh.... Thằng cha Hồ Bất Quy kia, tuy võ công bình thường nhưng thủ đoạn dùng độc thì rất đáng sợ, tin rằng để bắt sống Lý Nhạc Phàm cũng không phải việc khó.

Quỷ Mị gật đầu nói:

- Vậy chúng ta có cần rút hợp đồng với Lâu Thượng Lâu không?

- Không! Ta chính là muốn làm cho Lý Nhạc Phàm phải chịu ơn ta ngay tại lúc đường cùng nhất. Như vậy, cho dù hắn không giúp đỡ ta thì cũng sẽ không gia nhập bên phía Sùng Trinh.

- Vậy phải xử lý bên Thái phủ thế nào?

- Hắn chỉ là một quân cờ mà thôi, chờ thiên hạ đại loạn, chính là lúc ta nổi dậy, đến lúc đó tác dụng của hắn cũng không còn lớn nữa, hắc hắc ...

Chu Khang Cảnh nói tiếp:

- Ngoài ra ngươi hãy bàn với Ly Hận, tìm cách bắt con bé tên gọi Vạn Nhã Nhi về đây, ta muốn biến nó trở thành một quân cờ bí mật của ta.

- Vâng!

.....

Chu Khang Cảnh tính toán đích xác rất tuyệt diệu, nhưng thế sự khó liệu, hắn có thực sự là chân mệnh thiên tử không?

--------------o0o---------------

Trên đường lớn, một người đang cưỡi ngựa băng băng ....

Người này mặc áo trắng nhiễm đầy bụi, sắc mặt ngưng trọng, quất roi liên tục, mái tóc bạc dài được cột lại sau đầu, hai bên tóc mai tung bay, chính là Lý Nhạc Phàm.

Hai ngày qua, Nhạc Phàm đi ngày đêm không nghỉ, cũng phải đi được mấy trăm dặm đường. Nếu là theo đường nhỏ đã phải sớm tới Hàng Châu rồi, nhưng do hắn không rõ đường cho nên chỉ có thể men theo quan đạo mà đi.

Nhạc Phàm đi vội không nghỉ như vậy, nếu là trước đây thể nào cũng sẽ bị tiêu hao hết thể lực và nguyên khí, nhưng hắn lại bất ngờ phát hiện ra nguyên khí trong người mình chẳng những không giảm mà trái lại còn hơi tăng lên. Qua một hồi quan sát, lúc này mới nhận ra sự kỳ diệu trên huyệt Thiên Linh, không ngờ lại có thể tự động hấp thu nguyên khí trong thiên địa mà tiến thành luyện hóa. Tình huống như vậy khiến cho Nhạc Phàm càng thêm kỳ vọng vào ứng dụng của Linh Khiếu ...

Dọc đường hành tẩu, Nhạc Phàm gặp phải không ít phiền phức. Từ sau khi tin tức loan truyền ra, cứ mỗi một đoạn đường lại gặp phải mai phục.

Phải biết rằng, với danh tiếng của Nhạc Phàm thì bọn đạo chích tầm thường sao dám phạm tới? Cho nên, những người tìm hắn không ai không phải là cao thủ nhất lưu, có kẻ đơn thương độc mã, có tốp bốn năm người, cũng có người dùng âm mưu quỷ kế ...

Hiện tại số người chết trên tay Nhạc Phàm không phải một trăm thì cũng tám mươi, hung danh chấn nhiếp thiên hạ, danh tiếng càng là đứng đầu, cho dù là thập đại cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo cũng không bì kịp.

"Giết người cũng không phải là chủ ý của ta, bất đắc dĩ nhìn máu tanh chảy không ngừng, có nổi danh hay không ta đây chẳng quan tâm, chỉ là để thân nhân biết được tin tức của ta!"

Đây chính là tâm ý chân thực nhất của Nhạc Phàm.

.....

Nhìn về phía xa xa, đằng trước chính là một lán trà ...

"Chặng đường còn hai ngày nữa, trước tiên hãy bổ xung thêm chút lương khô đã ..." Vì gấp rút lên đường, hai ngày nay Nhạc Phàm chưa hề dừng lại, nếu là người thường thì chỉ sợ sớm đã hết chống đỡ nổi.

Nhảy xuống khỏi lưng ngựa, Nhạc Phàm rảo bước tiến về phía lán trà đơn sơ.

"Ồ! ... Không đúng! Đây chính là quan đạo, đáng lẽ không nên vắng vẻ thế này."

Nhạc Phàm chợt giật mình, với linh cảm và kinh nghiệm những ngày qua, hắn lập tức phát hiện lán trà vắng vẻ này có vấn đề.

Nhạc Phàm mở rộng linh thức ra, lập tức liền phát hiện xung quanh dường như có rất nhiều khí tức ẩn tàng, rất nặng và dài, toàn là cao thủ cả.

"Trăm người cũng không ngán!" Nhạc Phàm nổi giận, quát to:

- Lý Nhạc Phàm ở đây, đám các ngươi cần gì phải dấu đầu hở đuôi thế, đều ra cả đi ...

......

Trong bụi cỏ một người truyền âm khẽ nói:

- Cốc lão, Lý Nhạc Phàm không phải đã phát hiện ra chúng ta đấy chứ?

Cốc lão trừng mắt quay sang truyền âm lại:

- Không có khả năng! Lão phu lần này mang toàn cao thủ theo. Hơn nữa thuật ẩn nấp cũng không tệ, nhất định là hắn đang đoán mò mà thôi, định lừa chúng ta xuất đầu lộ diện, mọi người đừng mắc lừa .... Chờ hắn vào phạm vi cạm bẫy, chúng ta sẽ cùng lên một lượt tóm hắn.

"Rõ ràng chính là bị người ta phát hiện rồi, lại còn cố sĩ diện!" Người kia thầm càu nhàu trong lòng, nhưng không dám chống đối.

......

Thoáng chốc qua đi, không ai phản ứng lại, Nhạc Phàm đã không nhịn được cất cao giọng nói:

- Nếu các ngươi không ra, vậy thì ta đi đây ... Hừ!

Nhạc Phàm vừa làm ra vẻ định rời đi, bỗng một người từ trên trời giáng xuống, tay giơ đại đao, bổ thẳng xuống mà tới, trong miệng hắn còn kêu lớn:

- Bé con đừng chạy, ta chính là chém ngươi đó!

Soạt ...!

Tiếng đao xé gió vang lên, đao khí thật sắc bén!

Nhạc Phàm, cũng chẳng xem người tới là ai, vội vàng né qua một bên.

Phập ...!

Đao khí giáng xuống, trên mặt đất lưu lại một vết rách thật sâu.

- Ngươi là ai?

Nhạc Phàm lạnh lùng nhìn người tới, một đao như vậy, nếu vừa rồi hắn phản ứng chậm một chút thì e là cả người đã bị bổ đôi rồi.

Hạ xuống mới nhìn rõ, người tới tuổi khoảng hơn sáu mươi nhưng thần thái phấn chấn, tay chắp đại đao mà đứng, đầu tóc tung bay, toàn thân tản mát ra khí thế bá đạo, tuyệt đối không phải đao khách tầm thường.

.....

Trong bụi cỏ, người vừa nãy ấp úng nói:

- Cốc... Cốc lão gia tử, tiền bối đó là do ngươi mời tới giúp à? Mạnh ... mạnh thật!

- Nói thối lắm!

Cốc lão sau khi hoàn hồn liền mắng:

- Cao thủ hạng tiên thiên đại thừa, bảo lão phu đi đâu mà mời đây?

- A! Vậy vị tiền bối đó là ai?

- Thực sự là đôi mắt chó của ngươi bị mù rồi, ngay cả lão tiền bối này cũng không nhận ra. Ngươi chưa từng nghe câu "giang hồ có kẻ ôm đao, quấn người tới chết mới ngừng!" hay sao?

- A!

Người nọ kinh hãi:

- Lẽ nào hắn chính là một trong thập đại cao thủ của bạch đạo - "Đao Si" Khấu Phỉ sao?

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.