Tại một vị trí khác, Cao Đình vẻ mặt âm lãnh nhìn Bộ Vũ Tình sau đó lại
nhìn về phía thân ảnh như ma thần của Lý Nhạc Phàm Tinh Thần Thai.
Trong thâm tâm hắn hiện tại vô cùng ghen ghét, đố kị, hối hận, tự trách mình
sao lại bị nữ nhân mê hoặc, đi hạ chiến thiếp với Lý Nhạc Phàm. Có mỹ
nhân là chuyện tốt, thế nhưng chung quy cũng không có trọng yếu bằng
tính mệnh của mình a.
Khi trước, phụ thân Cao Thiên Quảng từng
nói với hắn, Lý Nhạc Phàm vô cùng lợi hại, không những cùng Ma Kiếm lão
nhân chiến một trận, thậm chí còn ngạnh kháng một chưởng của Thánh Ngôn
Đại Tôn, lúc đó hắn còn không tin. Hắn tin rằng, bằng vào sự đột phá của mình hiện tại, cho dù không bằng môn đồ Đại Tôn, nhưng cũng tuyệt đối
không kém bao nhiêu, đối phó với Lý Nhạc Phàm là chuyện dễ dàng. Thế
nhưng, thật không ngờ khi tận mắt chứng kiến Lý Nhạc Phàm phát uy, hắn
mới phát hiện ra bản thân mình đã quá tự phụ.
Biểu tình trên mặt
Cao Đình bị Cao Thiên Quảng nhìn thấy hết, thế nhưng hắn không nói gì.
Thân là một người cha, hắn đương nhiên hi vọng nhi tử mình có thể trở
thành một đời thiên kiêu, được vạn tu sĩ kính trọng. Thế nhưng đứng trên địa vị của một trong thập đại chấp sự Thánh Vực, hắn không thể không
thừa nhận, trên mọi phương diện Lý Nhạc Phàm đều siêu việt hơn Cao Đình, vô luận là thực lực hay là thân phận địa vị.
- Cha, rốt cuộc Lý Nhạc Phàm có cảnh giới gì?
Trong lòng Cao Đình vẫn còn tồn tại một chút tâm lý may mắn.
Cao Thiên Quảng không chút khách khí trừng mắt nhìn hắn, ngưng trọng nói:
- Nói tới cũng kỳ quái, dựa vào ý cảnh cường đại mạnh mẽ của hẳn, hẳn là
cường giả Thiên Huyền cảnh, thế nhưng trong thân thể hắn lại không có
lấy một tia chân nguyên nào. Lại thêm tiễn hồn của hắn, ngay cả uy thế
của Đại Tôn cũng có thể phá vỡ, thực sự là khủng bố, nếu như không phải
hắn còn có thương thế trong người, sợ rằng dưới Đại Tôn không có ai là
địch thủ của hắn.
- Vậy sao? Là tồn tại vô địch dưới Đại Tôn? Cha, hiện tại hài nhi nên làm sao đây?
Cao Đình lên tiếng hỏi, vẻ mặt vô cùng lúng túng. Một mặt hắn không dám đối chiến với Nhạc Phàm, một mặt lại không muốn mất mặt, trong lòng vô cùng mâu thuẫn cho nên mới hỏi ý kiến phụ thân.
- Ài! Đình nhi, ngươi không nên quá coi trọng mặt mũi.
Cao Thiên Quảng thở dài nói:
- Ta biết ngươi khôngp hục, nhưng ta không thể không thừa nhận, Lý Nhạc
Phàm này ngay cả ta cũng không ứng phó nổi, trong Tu Hành Giới, người có thể đánh một trận với hắn sợ rằng cũng chỉ có đám quái vật Ma Kiếm lão
nhân và Bạch Võ Đế a. Vì vậy, ngươi ngàn vạn lần không nên trêu chọc
hắn, đến lúc đó vi phụ cho dù muốn cũng không cứu được ngươi.
Cao Thiên Quảng lại nói:
- Lần này, vi phụ sẽ đi tìm Trương trưởng lão của Thập Phương điện vì
ngươi mà cầu tình, hi vọng Lý Nhạc Phàm nhìn vào mặt mũi của bọn họ mà
không so đo với ngươi.
Từ đầu là tự tin và khinh thường, hiện tại là cố kỵ và sợ hãi, một loạt cảm xúc khiến cho Cao Đình khó có thể thừa nhận.
Cao Đình âm thầm thở dài, thế nhưng thù hận đã sớm khắc sâu trong lòng hắn khó mà dứt bỏ.
Trên Tinh Thần Thai, uy phong của Lý Nhạc Phàm khiến cho người ta không dám thở mạnh.
Ở phía xa, Đạm Thai Chí vô cùng bình tĩnh, triệu tập mấy vị trưởng lão tới thương nghị.
Trong nháy mắt tổn thất hai vị cao thủ, mặc dù không có tổn thương tới nguyên khí của Đạm Thai gia, thế nhưng lại bị một cái tát trên phương diện mặt mũi, tuy rằng Đạm Thai Hạo chết đi cũng có nhiều người âm thầm vui
mừng, thế nhưng mỗi một khi có sóng gió Đạm Thai gia lại là một chỉnh
thể, nếu như hiện tại không diệt Lý Nhạc Phàm, căn cơ của Đạm Thai gia
sẽ bị lung lay, có khả năng sẽ những thế lực khác nhân cơ hội bỏ đá
xuống giếng dẫn tới diệt vong.
- Gia chủ, bằng vào uy thế hiện tại của Lý Nhạc Phàm, chỉ sợ lão tổ mới có khả năng áp chế hắn, chúng ta...
Một vị trưởng lão ngồi ngoài cùng nói:
- Trước khi cổ vực được mở ra, lão tổ vẫn đang bế quan, tuyệt không thể
xuất hiện ở đây để trấn áp cục diện. Lại nói, cho dù có giết chết Lý
Nhạc Phàm, lão tổ cũng sẽ có khả năng bị trọng thương, lúc đó thời gian
cổ vực mở ra, cục diện đối với chúng ta vô cùng bất lợi.
Một vị trưởng lão khác cười khổ nói:
- Thế nuhwng ngay cả Tư Tư trưởng lão cũng không thể địch nổi ba quyền
của hắn, đám người chúng ta ai có thể là đối thủ của hắn được chứ?
- Đơn đấu không phải là đối thủ, vậy thì chúng ta cùng lên.
Một giọng nói vang lên, mọi người nhìn lại, hóa ra là đại trưởng lão mở miệng:
- Lý Nhạc Phàm muốn khiêu chiến toàn bộ thị tộc ta, ta cũng không cần
phải giảng đạo nghĩa với hắn, một người không được thì mười người, mười
người không được thì một trăm người, Lý Nhạc Phàm này chắc chắc sẽ chết.
Một chữ chết tuôn ra khỏi miệng, sát khí đằng đằng, khiến cho đám Dư trưởng lão run sợ, không một người nào dám phản bác.
Vị đại trưởng lão này tên là Đạm Thai Phá Quân, gần trăm tuổi, có tu vi
Thiên Đạo thượng cảnh đại viên mãn, chỉ kém một chút là có thể tiến vào
Thiên Huyền chi cảnh, chỉ là người này sát tâm quá nặng, ma khí quấn
thân, đời này vô pháp đột phá. Trước khi Cổ Vực mở ra, hắn dự định sẽ
không quản mọi chuyện, toàn tâm chuẩn bị tiến vào Cổ Vực tìm kiếm cơ hội đột phá, thế nhưng Đạm Thai Phá Quân nếu không ra tay, nguyên khí của
Đạm Thai gia sẽ đại thương, mà Lý Nhạc Phàm này lại ngưu bức như vậy,
hắn không thể không quản.
- Đại trưởng lão rất đúng.
Nhị trưởng lão phụ họa:
- Lý Nhạc Phàm hiện tại lợi hại như vậy, nếu như không trừ, sau này hắn trở thành Đại Tôn tất thành đại họa.
- Không sai! Lý Nhạc Phàm này tất phải chết! Chúng ta không có đường lui
nữa rồi, mặc dù chúng ta lấy nhiều đánh ít, thế nhưng hiện tại ngoài
cách này ra không còn cách nào khác.
- Đây cũng không tính là lấy nhiều đánh ít, Lý Nhạc Phàm vọng tưởng muốn dùng lực một người địch lại cả thị tộc, đây là hắn tự mình tìm chết. Hắc hắc! Lý Nhạc Phàm hiện tại này uy thế đại phát, thế nhưng một lúc nữa hắn sẽ giống như con cá thoi thóp nằm trên thớt mặc cho chúng ta đánh đập, không còn sức phản kháng.
- Ta đồng ý!
- Ta đồng ý!
Chúng trưởng lão biểu lộ thái độ, sau đó ánh mắt chuyển về phía Đạm Thai Chí.
Thân là gia chủ Đạm Thai gia, Đạm Thai Chí trong các quyết định của gia tộc
có quyền phát ngôn vô cùng lớn, cho nên chúng trưởng lão sau khi thương
nghị còn cần hắn quyết định.
Trầm ngâm một lát, Đạm Thai Chí gật
đầu đồng ý. Lấy nhiều đánh ít, tuy rằng có chút mất mặt mũi, thế nhưng
nếu không dùng biện pháp này thì tổn hại sẽ rất nhiều, đến lúc đó Đạm
Thai gia sẽ lâm vào kết cục ra sao? Tất cả cao thủ của Đạm Thai gia xuất trận còn không áp chế được một tiểu tử, đây quả thực là chuyện nực cười nhất trong vòng ngàn năm qua.
Sau đó, mười người cùng nhau phóng lên Đăng Thiên Thai.
- Chín người các ngươi cùng lên sao?
Nhìn một đám người đến, lông mi Diệu Âm Tử nhíu lại, không khỏi nghi hoặc.
Thanh âm của Đại Trưởng lão mang theo sát ý vô biên nói:
- Diệu Âm trưởng lão, Lý Nhạc Phàm dám công nhiên khiêu chiến toàn bộ Đạm Thai gia, vậy thì chúng ta đại biểu toàn bộ Đạm Thai gia chiến cùng hắn một trận.
Hắn vừa nói xong, toàn bộ phía dưới đài tức thì xôn xao, không ngờ Đạm Thai gia lại chọn cách này, quả thực là quá mất mặt.
Ai cũng không nghĩ tới, Đạm Thai gia đường đường là một trong Thập đại thị tộc, không ngờ lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy. Thế nhưng sắc mặt của chín vị tộc trưởng các thị tộc khác lại không có biến hóa, bọn họ biết
Đạm Thai gia chọn cách này là có nguyên nhân của nó. Nếu như thị tộc bọn họ gặp phải chuyện này chỉ sợ cũng không có biện pháp nào thích hợp
hơn.
Nghe đại trưởng lão nói, khuôn mặt Diệu Âm Tử lộ vẻ lưỡng lự, không nói gì.
Sinh tử trên sinh tử bảng đều là do trời, thế nhưng chưa từng có tràng diện
mười người đánh một, lại nói, đại trưởng lão này nói không sai, lúc hạ
sinh tử bảng, Lý Nhạc Phàm nói muốn khiêu chiến toàn bộ Đạm Thai gia,
thế nên hiện tại cũng không thể trách người ta.
Thấy Diệu Âm Tử không nói, đại trưởng lão lại nhìn về phía Lý Nhạc Phàm ở trên Tinh Thần Thai nói:
- Lý Nhạc Phàm, ngươi không phải muốn ước chiến với toàn bộ Đạm Thai gia
sao? Lão phu đứng đây chờ ngươi, ngươi không dám ứng chiến sao? Nếu
không dám ứng chiến, vậy thì cút mau đi.
Lấy nhiều chiến ít, còn
hỏi đối phương có ứng chiến hay không, lời nói không biết xấu hổ này
khiến cho chúng tu sĩ thầm mắng vô sỉ.
Phía Thiên Đạo liên minh, đám cao thủ giang hồ bắt đầu hỏi thăm tổ tông một lượt Đạm Thai gia.
Chúng nhân phẫn nộ, thế nhưng Diệu Âm Tử lại không quan tâm, để cho Lý Nhạc Phàm quyết định.
Mắng thì mắng, thế nhưng không có người nào không muốn nhìn xem Lý Nhạc Phàm một đấu chín như thế nào, cho nên cả đám mong chờ nhìn Lý Nhạc Phàm đáp ứng.
Nhìn tình huống này, sắc mặt đám người Thiết Huyết Khấu Phỉ âm trầm. Hiện tại, cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra Lý Nhạc Phàm đang do
dự.
Chiến, lấy một địch chín dĩ nhiên là bất lợi, bại là chết,
nếu thắng cũng là thắng thẳm. Sau này có khi còn bị Đạm Thai gia trả
thù.
Không chiến, uy thế tạo ra khi trước sẽ trở thành mây khói, để cho Đạm Thai gia cơ hội phản kích.
Chiến và không chiến, Nhạc Phàm đều khó mà chọn lựa.
Đối mặt với hai sự lựa chọn, cho dù là ai cũng không dễ quyết định.
Nhưng mà, so với tâm tình lo lắng của đám người Thiết Huyết, Nhạc Phàm lại
không hề lo lắng, chiến ý bốc lên. Theo cách nhìn của hắn, Đạm Thai gia
muốn dùng thịt đè người, hắn phải làm cho bọn họ sợ hãi, khiếp đảm, tạo
thành nỗi sợ hãi khắc sâu trong tâm khảm.
Vì tín niệm, vì Tiểu Băng Nhi, Nhạc Phàm chỉ có thể chiến, không thể lùi.
Không còn đường lui, vậy thì chiến đi a.
Nam nhi muốn trở thành cường đại thì phải kiên cường, dũng cảm.
Đúng sai hỏi bản tâm của mình, quản bọn hắn ra sao.
Bất chợt, một thân ảnh di động trong não hải của Nhạc Phàm.