Thương Thiên

Chương 70: Q.14 - Chương 70




- Ai! Xem ra cái tên kêu là Lý Nhạc Phàm này không trụ được rồi, ngay cả ba chiêu của người ta cũng tiếp không nổi!

- Đúng vậy, vốn đang nghĩ hắn có thể kiên trì trong chốc lát để chúng ta mở mang thêm kiến thức cũng tốt, không nghĩ tới sau khi Ma Kiếm lão nhân hiển uy hắn lại càng yếu thế như vậy.

- Có câu nói thế nào ấy nhỉ? Gừng càng già càng cay a.

- Ta phi! Có một số người chính là chẳng biết liêm sỉ, chỉ biết nói dóc, nếu như Lý Nhạc Phàm ra tay với bọn chúng chỉ sợ chúng một chiêu cũng không tiếp nổi, còn không biết xấu hổ.

- Đúng, ta xem Lý Nhạc Phàm khí tức suy yếu, hẳn là nội thương, dưới tình huống như thế còn có thể kháng trụ Ma Kiếm lão nhân ba kiếm, đã phi thường không tồi . Nếu người này không có bị thương, nói không chừng thật có khả năng chuyển bại thành thắng.

-Thiên đạo liên minh này quả là có thực lực, có nhiều thiên đạo cao thủ như vậy thế lực khác muốn vọng động cũng phải suy tính a.

- Vô Lượng Kiếm hải! Vô Lượng Kiếm Hải của Ma Kiếm lão nhân này quả nhiên lợi hại!

- Hay cho một cái Vô Lượng Kiếm Hải! Nếu lại tiến thêm một bước biến đổi thành Vô Lượng Kiếm Giới, hắn liền trở thành Đại Tôn.

- Lý Nhạc Phàm này cũng là một nhân vật thâm sâu khó lường, không ngờ dưới tình huống thương tích như thế lại có thể chống lại ba chiêu của Ma Kiếm lão nhân, chỉ cần hắn có thể sống sót dưới kiếm của lão ma, thành tựu sau này tuyệt không dưới Đại Tôn.

- Chắc chắn là không có việc gì, Lý Nhạc Phàm này dường như là người quen cũ của Ma Kiếm lão nhân, đối phương hẳn sẽ không đưa hắn vào chỗ chết.

-Hừ! Ma kiếm lão nhân này người chết dưới kiếm hắn còn ít sao? Nghe nói hắn ngay cả đồng môn cho dù đắc tội với hắn, hắn cũng không buông tha, huống chi là địch nhân. Người như vậy, tâm kiên định như như bàn thạch, lục than không nhận, một khi động thủ cùng hắn không chết cũng bị thương. Lý Nhạc Phàm lần này chỉ sợ dữ nhiều lành ít, khó tránh một kiếp a.

-Như vậy thì thật đáng tiếc.

Những tu sĩ chung quang không ngừng nghị luận khiến cho phía không khí phía thiên đạo minh ngày càng khẩn trương. Lý Nhạc Phàm này đại biểu cho một đoạn truyền kỳ trên giang hồ, một thành tựu siêu việt. Mỗi lần hắn lại gây lên vô số huyết vũ tinh phong trên giang hồ, làm cho vô số cao thủ nghe danh đã sợ mất mật, kính sợ không thôi! Nhưng mà nhân vật truyền kỳ như vậy hôm nay lại thất bại tại đây. Kết cục trái ngược làm cho đám cao thủ giang hồ khó có thể tiếp nhận

-Thiết Nam, cục diện hiện tại đối với Nhạc Phàm huynh đệ phi thường bất lợi, hắn không có việc gì chứ!

Trong lòng Nhan nguyệt thi thấp thỏm bất an, nhất là chứng kiến điệu bộ thấp thỏm lo lắng của tiểu băng nhi, nàng lại lo lắng không thôi. Thiết Nam chau mày, trầm giọng nói:

-Việc này rất khó nói! Ma kiếm lão nhân kia đem kiếm ý hóa thành kiếm hải, bao trùm cả đài cao, Lý đại ca muốn đi ra rất khó, biện pháp duy nhất chính là đem kiếm hải bao phủ đánh vỡ, giống như ở đại hội võ lâm lần trước.

-Nói như vậy, Nhạc Phàm huynh đệ hay là có cơ hội thoát ra?

Nhan Nguyệt thi từ buồn phiền chuyển sang vui mừng, nhưng rồi câu nói tiếp theo của Thiết Nam lại làm cho tâm tình của nàng như bị rơi xuống đáy cốc.

-Nói thì dễ dàng, nhưng kiếm hải này so với kiếm trận lần trước còn lợi hại hơn nhiều, hơn nữa lại do ma kiếm lão nhân tự mình thi triển, uy lực vô cùng, nếu Lý đại ca không có thương thế trong người thì hắn còn có thể đấu một trận, chỉ tiếc…

Hắn đang nói thì ngừng lại, không cần phải nói tiếp mọi người cũng biết những câu nói phía sau là có ý gì.

-Chẳng lẽ sẽ không có biện pháp khác sao?

Nhan Nguyệt Thi vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn về phía đám người Ngũ Tử cùng Lỗ Thứ, cả hai đều bất đắc dĩ lắc đầu.

- Can Nương mọi người đừng lo lắng, phụ thân không có việc gì.

Một âm thanh giòn tan vang lên, đúng là Tiểu Băng Nhi mở miệng an ủi mọi người. Mọi người nghe vậy rùng mình, Nhan Nguyệt Thi lại đem tiểu cô nương ôm gắt gao. Kỳ thật, Kỳ thật, tiểu băng nhi cũng rất sợ hãi, nhưng nàng biết bản thân mình không thể làm được cái gì, chỉ có thể tin tưởng mà thôi. Nàng tin tưởng rằng, phụ thân nàng là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa… Nàng tin tưởng rằng, phụ thân một ngày nào đó sẽ quang minh chính đại đưa mẫu thân trở về, sau đó cả nhà có thể đoàn tụ.

- A Tuấn, ngươi có biện pháp nào không?

Định Nghị mặt khuôn mặt u sầu nhìn Long Tuấn.

- Lực lượng của chúng ta quá yếu, sư phụ cùng lão ma kia tranh đấu chúng ta căn bản không thể xen vào.

- Tiểu Đinh tử.

Lo nghĩ, Long Tuấn lặng lẽ gọi Định Nghị:

- Đợi một lúc, nếu sư phụ không kiên trì được chúng ta cùng xông lên quấy rối, đến lúc đó Thanh Thiên bọn họ khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn, chỉ cần hỗn loạn, chúng ta cùng nhau động thủ, dù liều mạng cũng phải cứu cho được sư phụ. Những thứ khác hết thảy đều không quan tâm, gia hỏa Thiết Huyết tuyệt đối dốc toàn lực, còn có Minh Hữu huynh đệ tiếp ứng, vấn đề này không khó.

- Hảo! Cứ như vậy mà làm!

Đinh Nghị không hề do dự, chỉ cần có thể cứu sư phụ, bọn họ mặc kệ cái gì hậu quả hay không hậu quả. Không thể không nói,hai huynh đệ này quả thực to gan lớn mật, ngay cả ẩn lâm đại hội cũng dám quấy rối. Nếu là để đám người Thanh Thiên biết ý tưởng trong lòng bọn họ, sợ rằng sớm đã đưa hai người cho trói lại. Trong khi mọi người ở đây thương lượng, trên đài cao lại nổi lên biến hóa! Trong lúc sinh tử, có đại dũng, khủng bố. Đối mặt với nguy cơ, Nhạc Phàm buông xuống tất cả ý niệm, quyết định ra sức đánh một phen, chỉ thấy thân hình hắn run lên một đoàn hỏa vân lượn lờ chung quanh, hình thành một lá chắn vô hình, đem tất cả đích kiếm quang ngăn cách bên ngoài. Tiếp theo, Hỏa vân quay quanh, giống như cự long phi thăng, đem Nhạc Phàm từ từ nâng lên đối diện với Độc Cô Vô Phong. Dựa vào khe hở này, Nhạc Phàm chỉ hơi điều chỉnh, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Uông!

Nhạc Phàm hai mắt mở to, lộ ra hai đạo quang mang làm cho người ta sợ hãi, huyết quang bắn ra ngoài ba trượng. Trong lòng chiến ý mênh mông thiêu đốt, phía sau Nhạc Phàm một pho tượng mười trượng rất cao ẩn hiện hình ảnh ma thần, thê lương, cổ lão, thô bạo, hung hãn, hơi thở tùy ý tản ra, giống như viễn cổ đích cự linh buông xuống nhân gian, mang theo uy thế không gì sánh kịp. Hung thần ác sát! Bá đạo phi phàm! Lấy đó để hình dung Nhạc Phàm bây giờ, không thể thích hợp hơn, tất cả kiếm quang một khi đến gần hắn đều bị bắn trở về hoặc bị thôn phệ, cường hãn tới cực điểm.

-Kia… kia là cái gì vậy?

-Tuyệt, dường như là một pho tượng ma thần pháp tướng!

Tất cả mọi người bị biến hóa của Nhạc Phàm làm cho rung động, mà vừa rồi cho rằng hắn tất bại, lại một đám hoảng sợ thất sắc, há hốc miệng. Bọn họ chưa bao giờ gặp qua sự kỳ quái như thế, ngay cả Phật tông vì ma thần pháp tướng ngưng tụ kia ngay cả Phật TôngLiễu Nhân tựu cũng không bằng!

-Ân.

Độc Cô Vô Phong trong mắt lóe lên một tia kinh dị, nội tâm chẳng những không cảm thấy bị uy hiếp, ngược lại còn vô cùng kích động, chiến ý dâng cao.

-Kiếm thứ ba… Phi thăng.

Âm thanh mờ ảo lần thứ ba vang lên, Độc Cô Vô Phong cũng bắt đầu hành động. Kiếm hải nhất trận kịch liệt bốc lên, tiếp theo chậm rãi co rút lại, phía sau Độc Cô Vô Phong đồng dạng huyễn hóa ra một pho tượng cự nhân. Quanh thân kiếm quang vờn quanh, một thanh kiếm khí treo ở mi tâm, lóe ra hàn mang dầy đặc…

Kiếm nhập ma đạo, vạn hóa quy nhất, tu thành chính quả, phi thăng thành thần.

Tôn hư ảnh này danh hiệu "Kiếm Thần", đúng là ma kiếm lão nhân dùng ý cảnh mà biến thành. Độc Cô Vô Phong kiếm chỉ nhẹ hoa động, Kiếm Thần hư ảnh dắt xung quanh cùng cửu luyện chi kiếm nhằm về phía Nhạc Phàm, đúc kết khí thế sắc bén phá vỡ ý chí vạn vật, thậm chí ngay cả không khí cũng vặn vẹo. Cùng lúc đó, Nhạc Phàm huy động Bách Kiếp chiến đao, phối hợp thân Ma thần pháp tướng trực diện nghênh đón, toàn thân lộ ra một cỗ hung tính vô cùng, nhưng lại đưa tiên phật né tránh mũi nhọn.

“ Oanh long “.

- Kiếm trung chi thần, lợi kỳ phong mang, phá tẫn thiên địa vạn vật!

- Ma thần lực, lôi đình vạn quân, chém đứt hết thảy sinh cơ!

Một phương đại biểu cho sự sắc bén, một phương đại biểu cho lực trọng tựa thái sơn, hai hư ảnh va chạm vào nhau. Bỗng “ Đùng” một tiếng kinh thiên động địa. Bầu trời tại tuyệt cốc chấn vang dao động. Sương mù chớp mắt tan biến lộ ra tinh quang sáng chói vô hạn đang rơi rụng, tản mát. Đây là lần đầu tiên từ khi Tuyệt Cốc thành lập l ra ngoại giới. Dư âm còn chưa lắng xuống, lại truyền đến một tiếng tiếng động kích thích song nhĩ. Mọi người theo đó mà nhìn lại, thấy đài cao nơi Nhạc Phàm cùng Độc Cô Vô Phong giao chiến xuất hiện vô số vét rách, chỉ chốc lát tòa đài cao bị lực phản chấn cường đại chia làm hai, mà hai người kia lại biến mất không tung tích. Tất cả mọi người trợn tròn mắt, bọn họ không biết mình nên dùng cái ngôn ngữ gì đến hình dung tâm tình giờ này khắc này. Diệu Âm Tử vẻ mặt cổ quái nhìn tòa đài cao lung lay sắp đổ không nói lên lời. Vẫn thạch hiếm có này động cứng có thể so với một kiện kỳ bảo phòng ngự cao cấp cứ như vậy bị người ta chém thành hai nửa… kinh thiên, thật sự là kinh thiên a.

- Kết quả đâu? Kết quả ai thắng?

So với vẫn thạch trân quý còn trân quý hơn, cái mà mọi người muốn biết bây giờ là kết quả của cuộc chiến.

Đợi một lúc lâu, hai thân ảnh đồng thời xuất hiện trên Đặng Thiên Thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.