Bụi mù trên đài dần dần tán đi, thân ảnh Độc Cô Vô Phong biến mất không
thấy đâu, duy chỉ một một vết nứt sâu do đao chém ra trên mặt đài cao.
- Phía trên!
Ý niệm trong đầu Nhạc Phàm chợt lóe lên, ngẩng đầu nhìn lên phía trên,
chỉ thấy Độc Cô Vô Phong bình yên vô sự huyền phù trên không trung,
không chút chật vật nào.
Trên thực tế, đối mặt với cường giả như
Độc Cô Vô Phong, cho tới bây giờ Nhạc Phàm không bao giờ nghĩ tới việc
một đao sẽ áp chế hoặc giải quyết được đối phương. Vì vậy hắn lần thứ
hai vận lực, chuẩn bị tấn công lần thứ hai. Bất quá, còn chưa chờ hắn
giơ đao lên, thế tiến công của Độc Cô Vô Phong đã tới.
Xuy! Xuy! Xuy!
Cự kiếm hạ xuống, trong không trung hóa thành cự long mở miệng lao thẳng về phía Nhạc Phàm, muốn một ngụm thôn phệ sạch sẽ hắn.
Chỉ trong nháy mắt, Độc Cô Vô Phong bèn xuất ra phản kích sắc bén, khiến
cho đối thủ khốn đốn. Thế cục đột nhiên nghịch chuyển khiến cho mọi
người không thích ứng kịp.
Kiếm thế cực nhanh, phảng phất như là một thiên địa chỉ có một tấc.
Đối mặt với thế công như vậy, Nhạc Phàm bất động, tay trái nắm chặt, sau đó tung ra một quyền.
Bồng!
Dưới một quyền, Nhạc Phàm nghêng về phía sau, kiếm thế hình rồng bị bắn trở
lại. Lập tức, Nhạc Phàm vẫn chưa dừng lại, thuận thế ổn định thân thể,
đem lực lượng dồn vào tay phải, chém một đao ra!
Một đao này
không có uy thế cuồng bạo, ngoài lực lượng dị thường cường ngạnh, dưới
một trảm này, trực tiếp đem thế tiến công của Độc Cô Vô Phong đánh tan
triệt để!
Thế một màn như vậy, phía dưới đột nhiên yên lặng, bao gồm cả Độc Cô Vô Phong và mấy vị cường giả đỉnh phong cũng trầm mặc.
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Một quyền này có còn là tay của con người đánh ra không? Không ngờ một
quyền này liền đem kiếm thế của Độc Cô Vô Phong đánh lùi, đó chính là
kiếm thế của Ma Kiếm lão nhân a!
Phóng mắt ra toàn bộ Tu Hành
Giới, nếu luận về lực công kích, dưới Đại Tôn sẽ là Độc Cô Vô Phong, thế nhưng Nhạc Phàm lại có thể đánh tan công kích, điều này không thể nghi
ngờ lại một trọng chùy đánh vào thần kinh mỗi người, sao khiến cho bọn
hắn không sợ hãi cơ chứ?
Một kích kết thúc, mọi người lúc này mới bình tĩnh lại.
Vừa rồi một màn hai người giao phong thực sự là hung hiểm, nếu có một chút
chậm trễ, tuyệt đối sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Biểu hiện
của Nhạc Phàm hiển nhiên vượt qua dự liệu của đại đa số người, đây chính là lần đầu tiên hắn giao thủ cùng với Độc Cô Vô Phong, song phương đều
lộ vẻ bất phàm. Mà cái tên xa lạ Lý Nhạc Phàm này rốt cuộc cũng được mọi người trong Tu Hành Giới ghi nhớ trong lòng. Có tấm gương Ma Kiếm lão
nhân ở đây, bọn họ không muốn nhớ kỹ tên này cũng khó.
Độc Cô Vô Phong lẳng lặng nhìn Nhạc Phàm, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là trong mắt hiện lên kiếm ý sắc bén.
- Thiên hữu nhai, địa hữu tẫn, vô lượng đại hải bích triều thăng!
Một thanh âm tang thương truyền vào lỗ tai mọi người, mỗi một chữ Độc Cô Vô Phong nói ra, kiếm ý của bản thân nồng đậm thêm một phần, vô số kiếm
quang vờn quanh thân hắn. Cuối cùng đúng như lời nói của hắn, vô lượng
kiếm ý hóa thành hải dương kiếm ý. Mà hắn chính là người đứng đầu kiếm
hải, khống chế ngàn vạn kiếm quang.
Lúc này, Độc Cô Vô Phong tiến vào không minh chi cảnh, vạn kiếm vi tâm.
Nhạc Phàm đứng ở trên đài cao lúc này lại cảm giác chính mình như đang ở
trong hải dương kiếm quang, khắp nơi đều là kiếm quang, tới gần một
chsut nữa, ngay cả ý niệm tinh thần của hắn cũng bị áp chế.
Không nghe thấy một chút âm hưởng nào, không cảm thụ sự trôi đi của thời
gian, vạn vật đi về hư không, thiên địa yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có cô
độc vô tận làm bạn.
Kiếm ý diễn biến thành thế giới.
Cảm
giác như vậy, Nhạc Phàm chỉ cảm giác qua trong "Sâm La Giới" của Vô Danh Đại Tôn, đó là một thế giới độc lập, Đại Tôn chính là chúa tể duy nhất, bất luận ý niệm gì cũng bị áp chế. Mà kiếm hải của Độc Cô Vô Phong mặc
dù không bằng "giới" của Đại Tôn, thế nhưng hắn đã từ từ lĩnh ngộ sự
huyền diệu của Giới, cất bước trên cánh cửa tiến vào Đại Tôn, chỉ cần có đủ tích lũy, chung quy sẽ có một ngày nước chảy thành sông, trở thành
tồn tại Đại Tôn.
- Đệ nhị kiếm Khai Thiên.
Một thanh âm mờ ảo vang vọng thiên địa, trước mắt Nhạc Phàm bỗng nhiên sáng ngời, chỉ
thấy một đạo mũi nhọn lóe lên trên đỉnh đầu hắn, sau đó dần dần khuếch
tán, dần dần phóng đại, như muốn đem thiên địa cắt thành hai nửa.
Kiếm này đại khí bàng bạc, quả thực có vài phần muốn điên đảo càn khôn, khai thiên tích địa.
Lúc này, Nhạc Phàm không dám ngạnh kháng, vội vã lựa chọn né tránh. Hắn có
một loại cảm giác, nếu như một kiếm này trúng vào người hắn, cho dù
không bị bổ ra thành hai nửa cũng sẽ bị thương nặng.
Ầm ầm.
Kiếm quang chợt lóe, thế như sấm vang chớp giật, xé rách hư không!
Tại vị trí vừa rồi của Nhạc Phàm, có một lỗ sâu không tưởng, có thể tưởng tượng ra, nếu như Nhạc Phàm đứng đó, sẽ có hậu quả gì.
- Đệ nhị kiếm Tiên Lai Nhất!
Thanh âm lần thứ hai vang lên, Nhạc Phàm cảm giác như bản thân càng lúc nhìn
càng không rõ, cái gì cũng không nghe thấy, lục thức bị phong bế, đến
lúc đó chỉ có thể cho người ta hoàn toàn dắt mũi.
Cảm giác như vậy không hề thoải mái một chút nào, Nhạc Phàm cũng không muốn để sinh tử của mình giao vào trong tay người khác.
- Phá cho ta.
Một tiếng quát lớn vang lên, Nhạc Phàm lúc này tâm niệm như một, lục thức
lần thứ hai mở ra. Lúc này hàn mang lóe lên, đệ nhị kiếm của Độc Cô Vô
Phong sắp trảm lên đầu của hắn.
Trong lúc nguy cấp, Nhạc Phàm lập tức chém một đao ngăn cản, lực lượng mạnh mẽ từ trong người hắn tuôn ra.
- Tự cổ hữu tiên, thiên ngoại phi lai, vô hình vô tượng, vô ngân vô tích, vô ảnh vô tung.
Tiếng nói mờ ảo, từng đạo thân ảnh xuất hiện trên đài cao.
Những thân ảnh này hoặc là mềm mại phiêu dật, hoặc là linh lung yểu điệu, đến vô ảnh, đi vô tung, vô tích, như thiên tiên giáng trần, mỹ lệ trí mạng.
Nếu như nói, đệ nhất kiếm Khai Thiên chính là cực hạn của lực lượng, thì đệ nhị kiếm này chính là kiếm thuật đỉnh phong.
Xuy! Xuy! Xuy!
Đao thế cuồng vũ! Kiếm quang vạn trượng!
Hai người giao phong, khiến cho mọi người dưới đài như say như mộng, nhất
là kiếm pháp của Độc Cô Vô Phong, khiến cho người sử dụng kiếm tự ti mặc cảm, hận không thể đem mình tiến vào chỗ sâu trong kiếm hải, từ nay
quăng kiếm không dùng nữa. Những người khác thì không khỏi kinh hãi hít
sâu một hơi, lúc này mới phát hiện ra không ngờ tâm thần của mình thất
thủ, từ nay về sau trong kiếm đjo sợ rằng sẽ đi tới tận cùng.
Một Ma Kiếm lão nhân lợi hại như vậy, vậy kiếm của Cực Kiếm Đại Tôn sẽ tới cảnh giới nào đây?
Lúc này, Nhạc Phàm đã không còn tinh lực nghĩ đến cái khác, một kiếm rồi
lại một kiếm, liên miên bất quyệt, giống như một con sông lớn.
Ban đầu, Nhạc Phàm có thể dễ dàng đáp trả, cũng không quá lâu sau, trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, thân thể có cảm giác thoát lực.
Nếu đổi lại là Nhạc Phàm trước khi chưa thụ thương, tự nhiên sẽ không quan
tâm tới một chút tiêu hao ấy, chỉ tiếc nguyên khí của hắn đại thương,
căn bản không thể duy trì lâu dưới áp lực cường đại. Nếu như còn tiếp
tục như vậy, nếu như hắn không thoát lực mà chết thì chính là chết dưới
kiếm của Độc Cô Vô Phong.
Đối với tình huống của Nhạc Phàm, Độc
Cô Vô Phong đã nhìn thấy, thế nhưng hắn không có ý định hạ thủ lưu tình. Đây không chỉ là tôn trọng với kiếm đạo của chính mình mà cũng chính là tôn trọng với Nhạc Phàm. Nếu như người này ngày hôm nay ngã xuống tại
đây, vậy hắn cũng không có tư cách khiêu chiến Đại Tôn.
Kiếm quang càng ngày càng mạnh, đao thế ngược lại càng ngày càng yếu.
xuy!
Tiếng phá không chói tai, máu rơi từng chút một.
Rốt cuộc, đạo vết thương thứ nhất xuất hiện trên cánh tay Nhạc Phàm.
Hơn nữa, theo thời gian dài, vết thương trên người Nhạc Phàm càng ngày càng nhiều, dấu hiện sắp thất bại xuất hiện.