Sơn băng địa liệt, hỏa diễm bạo phát, từng dòng nham thạch nóng hổi phun ra.
Đây làcơn giận dữ của đại địa, muốn hủy diệt sinh linh vạn vật, xung
quanh nódường như chỉ cóđạo quang trụ thông thiên làkhông cólấy nửa điểm ảnh hưởng.
-Không tốt! Hỏa diễm tất sát!
Thiên taiphủ
xuống, vẻ mặt chúng tu sĩ vôcùng kinh khủng, không tự giác màlùi lại,
bọn họ muốn thoát khỏi nơi này, thế như lại bị một cỗ áplực vôhình đè
nén, khiến chothân thể không thể nào động đậy.
Thần thông không địch lại số kiếp, vận hạn ngày hôm nay làtự nhiên của thiên đạo, quytắc vạn vật luân hồi. Dưới quytắc này, lực lượng của mọi người đều cóvẻ nhỏ bé, bénhỏ tới mức không đáng kể.
So với chúng tusĩ, Nhạc Phàm
cóvẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn vẫn thường khổ tuthượng cổ luyện thể
thuật, chonên hiện tại bảy thành tu viđều ởtrên thân thể, tự nhiên sẽ
không sợ hãi địa sát hỏa hải này ănmòn.
Hỏa sát bức người, Nhạc Phàm bước lên phía trước một bước, nương theo lực xoay người, mạnh mẽ tung một quyền về phía trước.
Oanh!
Quyền ýkinh thiên, kình khí chấn động, dưới một quyền này, hỏa quang bị đánh tan.
Đỉnh núi khôi phục lại vẻ bình yên như cũ, chúng tu sĩtrợn mắt nhìn
Nhạc Phàm, ánh mắt dị dạng kiagiống như lànhìn thấy một conquái vật. Đối phương không ngờ lại lấy huyết nhục thân thể, ngạnh kháng địa sát hỏa
diễm, không những thế lại còn đánh tannó, thủ đoạn như vậy đã vượt
quaphạm trù nhận thức của mọi người. Đừng nói làbọn họ, cho dùđám cường
giả Thiên Đạo đỉnh phong cũng không làm được như vậy.
Còn chưa
chờ mọi người kịp hồi phục tinh thần, một thân ảnh khổng lồ từ trong hỏa sơn bay ra,chính làđầu Xích Viêm Long Tước vừa rồi.
...
Thời thiên địa sơkhai, thế giới làmột mảnh hắc ám, mãi đến khingọn lửa xuất hiện, thế giới mới cómột tiaánh sáng.
Có thể không chút khoa trương nào nếu nói, lửa làtín ngưỡng tinh thần, là hivọng truyền thừa, lànguồn suối sinh mệnh.
Đương nhiên, phàm làvật gìcũng đều có haimặt của nó, lửa tuyrằng mang
đến ánh sáng và hivọng, đồng thời cũng mang đến thiên tai, hủy diệt...
Mà ởthời viễn cổ, Xích Viêm Long Tước chính làloài chim mang đến thiên
tai, hủy diệt đó.
Kíu!
Một tiếng kêu chói taivang lên, Xích Viêm Long Tước vỗ cánh, trừng mắt nhìn Nhạc Phàm, không dám tùy tiện xông lên.
Đầu Long Tước này tồn tại trên thế gian đã được mấy nghìn năm, linh trí đã mở, đương nhiên biết nhân tộc trước mắt này vôcùng khó đối phó, nhất làmột quyền đối phương vừa đánh rakia, thân thể giống như kimcương,
uylực của địa sát hỏa diễm trước mặt nó suygiảm lớn.
Một người một chim gắt gaogiằng co,bầu không khí ngày càng ngưng trọng.
Nhạc Phàm nhíu mày, cũng không muốn động thủ cùng nó. Chỉ tiếc, hắn
nghĩ như vậy như đầu Long Tước này lại không nghĩ như vậy. Một quyền vừa rồi của Nhạc Phàm đã khiến đầu Long Tước này đau đớn muốn chết, nếu cứ
như thế màquên đi, bảo sao nó cantâm chođược?
Một lúc lâu sau, Xích Viêm Long Tước rốt cuộc không còn kiên trì được nữa, phẫn nộ kêu lên một tiếng, vụt về phía Nhạc Phàm.
Kíu!
Thế tới như phong hỏa, liệt diễm ngập trời.
Tốc độ của Xích Viêm Long Tước cực nhanh, trong khoảng thời gian nháy mắt đã tới trước mặt Nhạc Phàm.
Phốc!
Thân pháp của Xích Viêm Long Tước vôcùng linh hoạt, cánh chim giống như đao phong, sắc bén không gìsánh được. Thế nhưng thân thể Nhạc Phàm lại
giống như kimcương, không cónửa điểm tổn hại.
Trong khoảng thời gian ngắn, song phương càng đấu lực lượng càng ngang nhau.
...
Có câu nói, thần tiên đánh nhau, conngười gặp taiương.
Nhạc Phàm vàXích Viêm Long Tước mỗi một lần vung taynhấc chân đều có
uythế lớn lao, khắp nơi đều làcát bayđá chạy, hỏa quang bắn rabốn phía.
Tu sĩchung quanh khó tránh thoát khỏi uythế của trận chiến này, không
ítngười tức thì bị phong nhận của Xích Viêm Long Tước làm bị thương.
Mật Chỉ Hàlặng lẽ liếc nhìn Ấn VôTà, âmthầm truyền âmnói:
-Ấn huynh, hiện tại chúng tanên làm gìbây giờ?
-Động không bằng tĩnh. Dù sao đinữa hiện tại mọi người cũng không thoát được, không bằng chờ một chút.
Ánh mắt Ấn Vô Tàlóe lên, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn:
- LýNhạc Phàm này hung thần sát ác, đầu Long Tước kiacũng không phải
làthứ dễ chọc, nói không chừng bọn họ sẽ đánh nhau tới lưỡng bại câu
thương. Lúc đó, chúng tavừa vặn cóthể làm ngư ông đắc lợi, nếu như cóthể mượn cơhội diệt trừ LýNhạc Phàm, vậy thì làhoàn mỹ nhất.
-Ngươi... Ngươi điên rồi sao?
Mật Chỉ Hà runrẩy, vẻ mặt khẩn trương nhìn đối phương nói:
- LýNhạc Phàm chính làtruyền nhân của VôDanh Đại Tôn, nếu như hắn
cóchuyện không hayxảy ra, VôDanh Đại Tôn sẽ truy cứu tới cùng, nơi này
cóvài chục conmắt đang nhìn vào, muốn giấu khẳng định sẽ không được, nếu như VôDanh Đại Tôn màđiên cuồng, sợ rằng ngay cả lão tổ tông cũng không bảo hộ được chochúng ta.
Ấn Vô Tàcười hắc hắc nói:
-Sợ cái gì màsợ. Dù sao đinữa VôDanh Đại Tôn cũng không sống được vài ngày
nữa, tùy thời đều cóthể tạo hóa. Huống chimấy vị Đại Tôn khác cũng luôn
nhìn chằm chằm Phật Tông, nếu như chúng taloại trừ LýNhạc Phàm, không
chừng còn cấp chomấy vị đó một nhân tình. Hắc hắc! Hơn nữa, chúng tachỉ
cần nắm chặt thời cơ, đem đám người chướng mắt này diệt sát cũng không
phải làviệc khó.
-Ngươi thực sự nắm chắc?
Mật Chỉ Hànghi hoặc, nhưng Ấn Vô Tàchỉ cười màkhông đáp lại.
...
Đỉnh núi Xích Viêm, khói bụi cuồn cuộn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng
ầm ầm, thithoảng lại cónham thạch nóng chảy như hỏa vũtừ trên trời giáng xuống.
Phía chân trời xa xa, haiđạo lưu quanh nhanh chóng baytới, hạ xuống chân núi Xích Viêm.
- Chulão đệ, xem rachúng tatới vôcùng đúng lúc.
-Tốt! Vôcùng tốt! Hồn ấn của Tôn giả quả nhiên lợi hại, trong Cổ Vực không
ngờ lại cóthể cảm ứng rõràng, lần này LýNhạc Phàm chạy không thoát rồi.
-Hắc hắc. Thế nhưng đầu Cổ hoang thú kia vôcùng khó đối phó, trước tiên
chúng tacứ nhìn cái đã, chờ sau khibọn chúng lưỡng bại câu thương rồi
mới đi thuthập tàn cục, nói không chừng còn cóthể khiến chúng takinh hỉ
một phen.
-Như vậy cũng tốt.
...
Hai người nhìn nhau cười, sóng vaibước về phía trước.
Nhìn đỉnh núi Xích Viêm, đát đá baylả tả, Nhạc Phàm vàđầu Long Tước
kiacàng đấu càng kịch liệt, dường như haibọn họ là haiđầu quái vật vĩnh
viễn không biết mệt.
Một ít tu sĩbị ngộ thương, đều tế rakỳ bảo phòng ngự, cố thủ tại một góc, trong lòng vôcùng bất đắc dĩ.
Thời gian không ngừng trôi qua, Xích Viêm Long Tước lại càng cảm thấy bất an,trong miệng không ngừng kêu
Nhạc Phàm thấy thế trong lòng không khỏi trầm xuống, dãthú dù saocũng
là dãthú, mặc dù cólinh trí, cũng không cókhả năng sở hữu sự bình tĩnh
là tư duyphán đoán của nhân loại. Nếu như tiếp tục dây dưa, đầu Xích
Viêm Long Tước này sẽ phát cuồng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đối phó với dãthú chỉ cómột biện pháp, đó chính làđánh, đánh cho
nókhông còn đường thủ, đánh cho nóhoang mang, losợ, đánh chođến khi
nóphục hoặc chết mới thôi.
Suy nghĩ như vậy, Nhạc Phàm không
những không tránh né màđề caokhí thế của bản thân, một quyền nối tiếp
một quyền đánh về phía Long Tước.
Nếu luận thực lực chân chính
Xích Viêm Long Tước cóthể nói làhơn xaCổ hoang thú, lại sinh ratrên
trong hỏa diễm, không phải làthứ màNhạc Phàm cóthể địch nổi. Chỉ tiếc
rằng, Xích Viêm Long Tước này, phân nửa bản lĩnh của nóđều cóliên quan
tới hỏa diễm, màthân thể của LýNhạc Phàm vừa vặn không sợ hỏa diễm
ănmòn... Chonên, đầu Xích Viêm Long Tước này phải ănthiệt thòi lớn.
Đối mặt với nắm taycủa LýNhạc Phàm, Xích Viêm Long Tước cảm thấy bất
lực, nếu không phải nó cóthân pháp linh mẫn, sợ rằng đã sớm bị LýNhạc
Phàm đánh bay. Chính xác hơn, Xích Viêm Long Tước này bị quyền ýcủa
LýNhạc Phàm làm chosợ hãi.
Kíu!
Xích Viêm Long Tước
biết bản thân mình trả thù không được, vìvậy sau khikhông camlòng kêu
lên haitiếng, nóliền hướng về phía miệng núi lửa bayđi, biến mất trong
nham thạch nóng chảy.
Khói đặc tán đi, tất cả lại khôi phục bình thường, không cólấy nửa điểm động tĩnh.
...
Ai cũng không ngờ tới, một hồi tranh đấu kịch liệt lại cókết quả như vậy.
Cảm giác áplực biến mất, chúng tu sĩlập tức khôi phục lại tự do,thế
nhưng nhìn LýNhạc Phàm đứng ởđó, tất cả bọn họ đều sững sờ, không biết
nên làm thế nào.
Thấy Xích Viêm Long Tước lui ra,Nhạc Phàm thở dài nhẹ nhõm.
Đừng xemhiện tại hắn cóthể dễ dàng đứng ởchỗ này, trên thực tế, trận
chiến vừa rồi tiêu haocủa hắn không ítthể lực, dù sao uythế của Xích
Viêm Long Tước này không phải chuyện đùa, nếu như không phải thân thể
của hắn cứng rắn như kimcương, chỉ sợ đã sớm bại trận. Cóthể nói rằng,
nếu như đổi lại làbất kỳ Thiên Đạo cường giả đỉnh phong nào tới nơi này, đều không cóbiện pháp bình yên vôsự trong địa hỏa của Xích Viêm Long
Tước.
Ánh mắt Nhạc Phàm lạnh nhạt đảo quamọi người, không hề nói một lời.
Sau khiđánh một trận, Nhạc Phàm đã không còn ýnghĩ muốn tầm bảo nữa,
thế nhưng đúng lúc hắn muốn nhấc chân rời đi, ởsâu trong nội tâm đột
nhiên truyền đến cảm giác nguy hiểm.
-Người nào? Đi ra!
Đình chỉ cước bộ, Nhạc Phàm quay đầu nhìn về phía sát đỉnh núi, chỉ thấy hai hưảnh như ẩn như hiện ởphía saunham thạch.
- LýNhạc Phàm không hổ là LýNhạc Phàm, tính cảnh giác không ngờ lại caonhư vậy, xem ramuốn lenlén xuất thủ không được rồi.
-Thì đã sao? Dù sao đinữa, lúc này hắn phải chết không thể nghi ngờ.
-Điều đó làđương nhiên.
Trong khinói chuyện, thân hình haingười hiện ra, đivề phía Nhạc Phàm.
-Không ngờ lại làcác ngươi.
Con ngươi Nhạc Phàm corụt lại, người tới không phải là aikhác mà làkẻ
đứng đầu haithế lực lớn cóhuyết hải thâm cừu với hắn, ChuKhang Cảnh
vàTriệu Thiên Cân.