Trên Đăng Thiên Thai, Lý Nhạc Phàm và Đạm Thai Trung đứng đối diện nhau, một bên không có biểu tình gì, một bên cười lạnh lùng tàn nhẫn.
Diệu Âm Tử nhìn hai người, không để ý tới Đạm Thai Trung, quay sang phía Nhạc Phàm nói:
- Lý Nhạc Phàm, ngươi đã quyết định chưa? Một khi ký kết sinh tử bảng,
kết quả chỉ có không chết không thôi, cho dù là Vô Danh Đại Tôn cũng
không thể nhúng tay vào.
Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu, không đem lời của đối phương để trong lòng.
Diệu Âm Tử nhíu mày:
- Lý Nhạc Phàm, ngươi hành sự quá đà, ngươi đã từng nghĩ tới hậu quả chưa? Kỳ thực ngươi không cần phải làm như vậy?
Thấy Nhạc Phàm vẫn không nói, Diệu Âm Tử không còn lời nào để nói.
- Nếu nhị vị không có lời gì để nói, vậy thì ký tên mình trên sinh tử bảng đi...
Nói xong, Diệu Âm Tử khẽ phất tay, hai khối ngọc bài xuất hiện trước mặt
Nhạc Phàm và Đạm Thai Trung, tâm niệm hai người khẽ động, danh tự của
mình đều xuất hiện trên mặt ngọc bài.
Do dự mãi, cuối cùng Đạm
Thai chí quyết định để cô cô của hắn, cũng chính là tam trưởng lão của
Đạm Thai gia Đạm Thai Tư Tư lên đài.
Từ khi bắt đầu quyết đấu tới lúc kết thúc chưa đến một khắc, chưa đầy hai tức Đạm Thai Trung đã ngã
xuống. Nhạc Phàm chỉ điểm một quyền đã đem một vị cao thủ Thiên Đạo
thượng cảnh bát phẩm đánh chết, không hề nhíu mày đến một cái.
Diệu Âm Tử phất tay kéo ngọc bài trở về, đánh vào trên huyền thụ, tên của Lý Nhạc Phàm và Đạm Thai Trung lập tức hiện lên.
Đây là chiến báo thắng lợi, là một khởi đầu tốt, kế tiếp Nhạc Phàm chỉ cần
bảo trì cỗ sức mạnh này, đem cao thủ của Đạm Thai gia gắt gao áp chế,
cho dù Đạm Thai thị có uy tín như thế nào. Cuối cùng, chỉ cần Lý Nhạc
Phàm có thể diệt trừ đỉnh phong cường giả của Đạm Thai gia, Đạm Thai gia nhất định sẽ bị loạn trận truyến. Đến lúc đó, tin rằng rất nhiều thế
lực sẽ không bỏ qua cơ hội ném đá xuống giếng này.
- Lý Nhạc Phàm, ngươi dám khiêu chiến Đạm Thai gia chúng ta, quả thực là không biết sống chết.
Oanh!
- Sư phụ, hay lắm! Sư phụ, cố lên.
Lực lượng của Lý Nhạc Phàm quả thực khiến cho người ta run sợ.
Trong nháy mắt, Đạm Thai Trung bị đánh văng ra khỏi đài cao, giống như một đống bùn nhão rơi xuống mặt đất, sinh cơ đoạn tuyệt.
Khi nắm tay của Nhạc Phàm chậm rãi đánh vào đỉnh đầu Đạm Thai Trung, thanh
âm xương cốt vỡ vụn có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Trong khoảnh khắc Đạm Thai Trung nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện lên một tia ý niệm cuối cùng:
- Hóa ra có một loại đau nhức khiến cho bản thân mình không thể thừa nhận được.
Cách đó không xa, Nhạc Phàm khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đạm
Thai Trung. Lần này quyết đấu khác với khi trước, đối phương chính là
thị tộc ngàn năm, thế lực khổng lồ, nếu muốn tạo thành đả kích trầm
trọng với đối phương thì nhất định phải thi triển thủ đoạn sấm sét, hung hăng đánh chết, đánh cho tàn phế, đánh cho bọn hắn không kịp thở.
Thiết Huyết và đám người Khấu Phỉ nhìn nhau, khuôn mặt vừa bất đắc dĩ lại có chút vui sướng.
Ong!
Phụt!!!
Quyền ý tới gần, Đạm Thai Trung đột nhiên biến sắc, hắn kinh hãi phát hiện
ra, dưới cỗ quyền ý sắc bén này, bản thân mình lại không có sức lực phản kháng, giống như oai thiên địa, toàn bộ lực lượng thế giới đều đặt trên một người.
Nhớ tới Tiểu Băng Nhi, khí tức trên người Nhạc Phàm
tức thì tăng vọt, một đầu tóc bạc tung bay, phảng phất như Cửu U Ma Thần hàng lâm.
Sợ hãi vô tận bao phủ linh hồn Đạm Thai Trung, tất cả những thứ trước mắt hắn đều chậm lại, bao gồm cả nắm tay của Nhạc Phàm.
Một nắm tay cực lớn, theo tiếng gió bay tới, mang theo sát ý vô biên, đánh thẳng vào Đạm Thai Trung.
Không sai, Đạm Thai Chí hận Lý Nhạc Phàm tới tận xương tủy, hầu như tới trạng thái điên cuồng, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn mất đi lý trí.
Lúc đầu, Đạm Thai Chí còn cho rằng bản thân Lý Nhạc Phàm bị trọng thương cho nên mới dự định để Đạm Thai Trung đi thăm dò hư thực thực lực của
hắn, sau đó bản thân hắn tự mình xuất mã, báo thù rửa hận cho nhi tử, ai ngờ lại có kết quả như thế này.
Lập tức, hai người trực tiếp bay về phía tòa Tinh Thần thai bên trái.
Ở phía khác, Thập đại thị tộc biểu tình âm trầm, khuôn mặt không có chút cảm xúc.
Đạm Thai Chí lúc này tuy rằng kinh sợ, thế nhưng ánh mắt âm ngoan vẫn nhìn
chằm chằm vào Lý Nhạc Phàm trên Tinh Thần Thai, trong đầu hiện lên vô số ý niệm.
Nhưng mà, Đạm Thai Trung chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm tay của Lý Nhạc Phàm tới gần, ngay cả dũng khí nắm tay mình cũng không có.
Không sai! Nhạc Phàm quả thực đang nổi giận, bị lời nói của Đạm Thai Trung chọc giận, vì vậy hắn bước từng bước đi tới.
Thấy đối phương không có động tĩnh gì, Đạm Thai Trung lại cảm thấy thất vọng, chỉ là ngoài miệng vẫn cười nhạt không thôi:
- Lý Nhạc Phàm, tuy rằng ngươi là người truyền thừa của Vô Danh Đại Tôn,
nhưng lần này ngươi chết chắc rồi, trên sinh tử bảng, không ai có thể
cứu được ngươi, Vô Danh Đại Tôn cũng không cứu được, chờ sau khi thu
thập ngươi, chúng ta sẽ đem nữ nhi và đám bằng hữu bên cạnh ngươi theo,
cho các người đoàn tụ dưới âm tào địa phủ.
Phía Thiên Đạo liên
minh, Long Tuấn và Đình Nghị hò reo, khiến cho những tu sĩ phía sau rùng mình... Càn rỡ! Thiên Đạo liên minh hôm nay quả thực là quá càn rỡ a.
Lúc này, Đạm Thai Chí lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể phái một người khác lên ứng chiến.
Thanh âm lạnh nhạt của Nhạc Phàm truyền vào tai mọi người, giống như tiếng
của Ma thần đòi mạng, khiến cho mọi người không rét mà run.
Cao thủ một phương a, cứ như vậy bị một quyền đánh chết, ngay cả thực lực của mình cũng không xuất ra được, thực sự đáng buồn.
Thiên Đạo bát phẩm là cái khái niệm gì, những tu sĩ tới cảnh giới này đã sở
hữu ý cảnh của riêng mình, nhấc tay nhấc chân đều có uy thế lớn lao,
trong Tu Hành Giới được coi là cao thủ một phương.
So với những
thị tộc khác, Đạm Thai gia vô cùng phẫn nộ, lại thêm vài phần bất an và
sợ hãi. Thực lực của Đạm Thai Trung không ai rõ ràng hơn bọn hắn, thế
nhưng ngay cả một quyền của Lý Nhạc Phàm cũng không đỡ được, vậy thì
những kẻ khác sẽ làm sao đây?
Huynh đệ Long Tuấn hét to khiến cho những thị tộc khác bất mãn, mặc dù Thập đại thị tộc lục đục, thế nhưng
vô luận như thế nào, thập đại thị tộc cũng đồng khí tương liên, hai tên
tiểu tử các ngươi, há mồm là muốn diệt tộc người ta, mặt mũi của Thập
đại thị tộc vứt đi đâu a?
- Sư phụ lợi hại, diệt Đạm Thai gia a.
Đạm Thai Tư Tư tập trung tinh thần đề phòng, cũng không có ý định động thủ. Mặc dù khi trước Lý Nhạc Phàm bị thương, hiện tại hẳn là chưa có khôi
phục, thế nhưng kinh nghiệm nhiều năm cho hắn biết, lão hổ bị thương vẫn có thể cắn chết người, bởi vậy hắn phải cẩn thận, thậm chí hi vọng dựa
vào lời nói có thể làm cho đối phương tức giận, lộ ra sơ hở.
- Không sai! Diệt Đạm Thai gia!
Tất cả mọi người đều kinh sợ, mặc dù đại đa số mọi người sớm chuẩn bị tâm
lý, cho rằng trận này Lý Nhạc Phàm sẽ thắng, thế nhưng ai cũng không ngờ hắn lại thắng dễ dàng như vậy. Thế như gió lốc, không để cho đối phương một cơ hội nào.
"Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể
như vậy? Lý Nhạc Phàm rõ ràng đã bị Thánh Ngôn Đại Tôn đánh trọng
thương, tuyệt đối không thể khôi phục nhanh như vậy, Vô Danh Đại Tôn
nguyên thọ sắp hết, căn bản không thể chữa thương cho hắn... Không thích hợp! Lý Nhạc Phàm nhất định đang bị thương, ta có cảm giác, hắn nhất
định đang một ăn cả ngã về không, muốn Đạm Thai gia ta biết khó mà
lui... Đúng! Nhất định là như vậy, ta tuyệt không thể rút lui."
Nhìn Lý Nhạc Phàm đi tới, thấy mưu kế của mình thực hiện được khiến cho Đạm
Thai Tư Tư không khỏi đắc ý. Chỉ là để đề phòng đối phương liều mạng với mình, Đạm Thai Tư Tư vội vã đem chân nguyên vận chuyển tới cực hạn, đem thanh "Quỷ Phong đao" ngũ phẩm kỳ bảo chắn trước người, chuẩn bị chịu
lửa giận của Lý Nhạc Phàm.
Muốn chết! Chính ngươi muốn chết!
Thế của quyền này dường như Nhạc Phàm đã đem ý chí võ đạo của bản thân đều dung nhập vào trong một quyền này, xé rách trời cao.
- Hắc hắc, Lý Nhạc Phàm này cũng không có gì hơn người, tới hay, ta phải thử xem ngươi có bao nhiêu bảo lĩnh.
Đạm Thai Tư Tư cũng không phải người lợi hại nhất trong các trưởng lão, thế nhưng nàng am hiểu phòng thủ, khi trước, thế lực chi tranh nàng bài
danh thứ mười tám, còn trên Đạm Thai Chí.