Thương Thiên

Chương 65: Q.14 - Chương 65: Khắp nơi phản ứng.




Trên đài cao, Độc Cô Vô Phong và Lý Nhạc Phàm đứng đối diện, trên mặt cảm khái.

Một người là Kiếm Ma, lấy kiếm là niệm, trảm nghiệp chướng.

Một người là sát lục chi thần, dùng lực làm đạo, hung tính ngập trời.

Hai người đứng ở nơi đó, toàn bộ Thiên Địa phảng phất như im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Kỳ thực, trong lòng mỗi người đều có một cánh cửa thần bí, phong bế bản thân, không đơn giản mà mở ra.

Ma Kiếm lão nhân, sáu tuổi tập võ, tám tuổi luyện kiếm, cuộc đời gắn liền với những chông gai, thế nhưng hắn chưa bao giờ nuối tiếc con đường đã đi, nói một cách không khoa trương chút nào, hắn đem chính bản thân mình khi còn sống đều dâng tặng cho kiếm đạo, không oán không hối.

Lý Nhạc Phàm, mười sáu tuổi rời nhà, bốn năm ở chiến trường giết chóc, mười năm sinh tử, cũng trả qua bao nhiêu sự gian khổ. Cho tới bây giờ, hắn vẫn như cũ kiên trì giữ lấy một tia tín niệm. Hắn vẫn cố gắp sống sót cho tới tận bây giờ, sát kiếp không ngừng, nhân quả quấn thân, chỉ vì một chữ tình.

Bọn họ đồng dạng đều có cố chấp của mình, có tín niệm bất khuất, duy chỉ có điều bất đồng là: thứ Ma Kiếm lão nhân truy cầu là kiếm đạo mà Lý Nhạc Phàm lại là một cuộc sống bình thường.

Thấy hai người vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, đám tu sĩ phía dưới nóng lòng như lửa đối, hận không thể chạy lên kêu hai người đánh đi.

Chỉ là, nóng lòng thì nóng lòng, nhưng bọn họ lại không có gan để đi giục hai người bọn họ. Lý Nhạc Phàm có bao nhiêu lợi hại bọn họ không biết, thế nhưng thủ đoạn độc ác của Độc Cô Vô Phong lại thêm thực lực cao cường, chỉ cần một cái vung tay cũng diệt sát được bọn họ, nào có ai dám đui mù xông lên.

Trên một đài cao khác, Nguyễn Minh Bảo ngừng tấn công, ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Lý Nhạc Phàm. Lát sau, hắn lại quay về phía Mạc Bắc hỏi:

- Ta nói này tên quái dị, người nọ là bằng hữu ngươi sao? Đến tột cùng là ai a? Dám khiêu chiến lão ma đầu kia, hắn không muốn sống nữa sao?

Nói tới đây, Nguyễn Minh Bảo lại thì thào tự nói:

- Bộ dáng người này có chút quen thuộc, dường như ta đã gặp ở nơi nào đó.

Thấy đối phương khinh thường Lý Nhạc Phàm, Mạc Bắc chỉ lạnh lùng cười, cũng không có mở miệng giải thích. Những người ở đây, sợ rằng ngoại trừ Lý Nhạc Phàm ra, rất ít người biết được thực lực chân chính của hắn. Những tu sĩ này không biết được chỗ đáng sợ của Lý Nhạc Phàm. Nhớ này đó, trên Võ Lâm đạ hội, hắn lấy lực một người phá vỡ đại trận của ma môn, đánh hai môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn chết khiếp, chỉ dựa vào điểm này, hắn có tư cách làm đối thủ của Ma Kiếm lão nhân.

- Quên đi, quên đi, không đánh nữa. Không đánh nữa.

Nguyễn MInh Bảo buông tay ngồi xuống dưới đất, không yên lòng nói:

- Cái xác rùa của nhà ngươi vừa thối lại vừa cùng, so với nhà xí còn đáng ghét hơn, Bảo ca ca lười đánh với ngươi. Ta cho ngươi quá quan.

- Cái gì mà cho? Ta vốn đã quá quan rồi.

Mạc Bắc bất mãn trừng mắt nhìn đối phương, biểu tình ta đây không cần bố thí. Mười tức đã qua từ lâu, có thể nói là hắn đã quang minh chính đại quá quan, tự nhiên sẽ thu được tư cách tiến vào Cổ Vực.

Kết quả là, hai người tranh đấu như đầu voi đấu đuôi chuột, cứ như vậy qua loa cái là xong.

Một màn như vậy dẫn tới một mảnh ồn ào phía dứoi.

Phía Thiên Đạo liên minh, đám người Khấu Phỉ và Long Tuấn vẻ mặt khẩn trương, ngay cả đám người Thiết Nam và Ngũ Tử cũng nghiêm túc quan sát.

Đối với sự lợi hại của Độc Cô Vô Phong, bọn họ đều hiểu rõ, mặc dù là trong những cường giả đỉnh phong hắn cũng là nhân vật số một số hai. Người này lấy "Ma" làm hiệu, đủ thấy thủ đoạn và tính cách của hắn. Dưới kiếm của hắn, rất ít người có thể hoàn hảo không hao tổn gì mà sống sót, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà người của các thế lực kia không chọn hắn khiêu chiến.

Nhìn phía trên, Lỗ Thứ phân tích tình hình một chút rồi hổn hển nói:

- Lý tiểu tử này thương thế chưa hồi phục, không ngờ lại trực tiếp khiêu chiến Kiếm lão ma, đây không phải là tự bản thân đi tìm chết sao?

- A Di Đà Phật!

Than Thiên niệm một tiếng phật hiệu.

Đám người Cầm Thiến và Mễ Triết nhìn nhau, biểu tình trên mặt vô cùng bất đắc dĩ.

- Lý đại ca sẽ không có việc gì đâu.

Ngữ khí của Thiết Nam vô cùng kiên định, còn Ngũ Tứ thì thở dài.

Cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, Tiểu Băng Nhi có chút bất an hỏi Nhan Nguyệt Thi:

- Can nương, bọn họ sao vậy? Có phải là đối thủ của cha rất lợi hại không?

Nhan Nguyệt Thi nhẹ nhàng gật đầu, vuốt ve tóc Tiểu Băng Nhi nói:

- Con cứ yên tâm là được rồi, cha con rất lợi hại.

- Đúng vậy!

Long Tuấn bên cạnh vội vã phụ họa:

- Tiểu sư muội đừng lo lắng quá, sư phụ nhất định không có việc gì.

- Vâng!

Tiểu Băng Nhi trịnh trọng gật đầu, âm thầm cổ vũ cho phụ thân.

Phía Thánh Vực, Dịnh Phong Tình ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Phàm và Độc Cô Vô Phong, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.

Chung quanh hắn đều có đệ tử Thánh Vực, mà Lâm Thư Hoàn, Xa Ngọc Hàn, Công Tôn Chỉ Mộng, Vũ Văn Cực và Tịnh Yên Nhiên cũng ở trong đó.

Đám người bọn họ đều là thiên kiêu chi tử trong chốn giang hồ, hiện tại lại là người vô danh, thậm chí ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có. Trong lòng bọn họ lúc nào cũng có áp lực không thể giải khai. Nhất là khi bọn họ thấy phong thái khiêu chiến đỉnh phong cường giả của cao thủ giang hồ, càng khiến cho lòng bọn họ khó chịu.

Bên kia, ánh mắt âm ngoan của Bộ Vũ Tình chăm chú nhìn vào Nhạc Phàm, vẻ mặt có chút châm chọc.

- TÌnh Nhi, đây là Lý Nhạc Phàm trong miệng của ngươi nói sao? Ta thấy kẻ này chỉ là một tên ngu đần, dám đi khiêu chiến Kiếm lão ma!

Người nói chính là một vị mỹ phụ một thân trang phục mà ngọc bích, phất trần trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, nàng chính là sư phụ của Bộ Vũ Tình - Thiều TĨnh Từ.

Nghe sư phụ hỏi, Bộ Vũ Tình nói:

- Hắn chính là tên tặc tử Lý Nhạc Phàm, chính là kẻ tự cao tự đại, bị thương nặng không ngờ lại còn dám đi khiêu chiến Kiếm Ma lão nhân, quả thực không biết sống chết.

- Kỳ thực chuyện này cũng không có gì.

Thiều Tĩnh Từ lạnh nhạt đáp:

- Đây chỉ là khiêu chiến mà thôi, cũng không phải quyết đấu sinh tử, chỉ cần người khiêu chiến có thể kiên trì mười tức là Kiếm ma lão nhân lập tức đình chỉ công kích.

Lúc này một gã trung niên nam tử đi lên, tiếp lời:

- Tĩnh từ sư muội nói không sai, mười tức cũng không tính là quá dài, tuy nhiên cũng đủ cho Kiếm Ma lão nhân thi triển tam thức kiếm ý. Họ Lý kia muốn toàn thân trở ra sợ rằng rất khó.

Người mới tới tiếp lời tên là Cao Thiên Nghiễm, người này chính là một đại nhân vật trong Thánh Vực, không chỉ thân kiêm chức vụ quan trọng, mà nhi tử của hắn lại là môn đồ thứ hai của Thiên Loan Đại Tôn. Không sai! Con hắn chính là Cao Sản, chính là người mà xuất chiến thiếp với Lý Nhạc Phàm.

- Bộ Vũ TÌnh bái kiến Cao Thiên sư bá.

Bộ Vũ Tình thấy hắn tới, vội vã thi lễ, Cao Thiên Nghiễm đỡ nàng lên nói:

- Miễn lễ.

- Cao sư huynh chưa tới sao?

Thấy Bộ Vũ Tình hỏi về hài nhi mình, vẻ mặt Cao Thiên Nghiễm tràn đầy tiếu ý nói:

- Hài tử kia có chút cảm ngộ còn đang bế quan. Ta cũng không đi quấy rầy hắn, chỉ là trước lúc khiêu chiến kết thúc, chắn chắn hắn sẽ xuất hiện.

Phía Thiên Tuyết Lĩnh.

Lăng THiên mỉm cười nói:

- Tỷ, ngươi nghĩ Lý đại ca đối mặt với Ma Kiếm lão nhân có bao nhiêu phần thắng?

- Ồ?

Ngưng Nhi kỳ quái nói:

- Người khác đều cho rằng Lý đại ca sẽ thất bại, vì sao đệ lại cho rằng huynh ấy sẽ thắng? Lẽ nào đệ nhìn ra cái gì đó?

- Cái này thực ra không có.

Lăng Thiên nhún vai nói:

- Lý đại ca chung quy vẫn tạo cho đệ cảm giác cao thâm như biển rộng, vì vậy trực giác của đệ cho rằng huynh ấy có hy vọng thắng lợi.

Ngưng Nhi thở dài nói:

- Lăng Thiên, thiên phú của đệ tuy rằng không tồi, thế nhưng cảnh giới vẫn còn kém, bất luận ngoại lực gì đều là vô căn cứ, không có chân chính đối mặt với người này, đệ vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được sự cường đại của hắn. Trong các cường giả đỉnh phong, Độc Cô Vô Phong bài danh trước mười, cho dù là Tôn giả chúng ta cũng phải khen ngợi hắn. Mà hiện tại Lý đại ca thương thế chưa lành, muốn chiến thắng Độc Cô Vô Phong là điều không tưởng.

Ánh mắt Lăng Thiên chớp động, trầm mặc.

Phía Thập đại thị tộc.

Huynh muội Dung Nham chau màu, sóng gió trong lòng nổi lên, không thể dẹp loạn.

Làm trưởng tử của dòng chính Dung gia, Dung Nham có kiêu ngạo của chính mình. MẶc dù hắn cùng với Nhạc Phàm từng có xung đột, thế nhưng hắn cũng không cho rằng đối phương mạnh hơn chính mình bao nhiêu. Nhưng mà, khi hắn thấy Nhạc Phàm tiến lên khiêu chiến Độc Cô Vô Phong, sự kiêu ngạo trong lòng hắn trong nháy mắt sụp đổ.

Công bằng mà nói, nếu đổi lại là bản thân Dung Nham, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn khiêu chiến Độc Cô Vô Phong, không phải là không dám, mà là không có nghĩ tới. Không chỉ có hắn, Dung Nham tin rằng rất nhiều người cũng không có nghĩ tới, vì vậy, bọn họ không bằng Nhạc Phàm.

Quan tâm tới Nhạc Phàm cũng có một đám người trẻ tuổi nổi bật trong Thập đại thị tộc, ví như Thuần Vu Tú. Tâm tình của bọn họ và Dung Nham không khác nhau là bao, ban đầu còn muốn tính toán người khác, hiện tại xem ra, bản thân mình giống như thằng hề.

Người có can đảm khiêu chiến Độc Cô Vô Phong, há lại là người hữu dũng vô mưu?

- Sao vậy? Dung Nham, các ngươi biết tên cuồng nhân kia sao?

Âu Tầm đi tới, đám người Dung Nham không để ý tới câu hỏi của hắn.

Thấy phản ứng của mấy người, Âu Tầm không khỏi suy nghĩ một phen.

Cùng lúc đó, tộc trưởng của Thập đại thị tộc hội họp, thấp giọng nghị luận, dường như đang thương nghị gì đó.

Phía Cửu Di, Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong đứng trước mọi người, sánh vai đứng đó.

So với sự nghi hoặc trong lòng mọi người, bọn họ đối với trận chiến của Nhạc Phàm và Độc Cô Vô Phong lại vô cùng chờ mong.

Trải qua sự việc Võ Lâm đại hội vừa rồi, hai người đối với đám cao thủ thế tục trong giang hồ cũng có một nhận thức mới. Nhất là Lý Nhạc Phàm. Hiện tại nhớ lại một màn kia, trong lòng bọn họ không khỏi rung động.

- Quách ngốc tử, ngươi nói Lý Nhạc Phàm kia dưới kiếm của Độc Cô Vô Phong kiên trì được bao lâu?

Quan Trọng Nghĩ uống một ngụm rượu, xong rồi cười nói.

Trầm ngâm một lát, Quách Tường Phong nói:

- Nếu như Lý Nhạc Phàm không bị thương nặng, ta nghĩ hắn có thể đánh cùng Độc Cô Vô Phong một trận, chỉ tiếc hiện tại bản thân hắn bị trọng thương, tất cả đều khôn biết. Nhưng mà không biết mới là thú vị, ta lại cho rằng Lý Nhạc Phàm này không đơn giản như bề ngoài.

- Ồ?

Quan Trọng Nghĩa nghe vậy ngẩn ra nói:

- Xin chỉ giáo.

Quách Tường Phong mỉm cười nói:

- Ta nghe nói, trước đó vài ngày Thánh Ngôn Đại Tôn phái ra Tứ đại chân nhân và Thiên Môn Thánh Nữ cùng nhau đi đến Văn Tông Thanh, kết quả Tứ đại chân nhân toàn bộ bị trọng thương, thiếu chút nữa bị phế.

- Cái gì? Chẳng lẽ là Văn Tông Thanh hạ thủ?

Quan Trọng Nghĩa kinh ngạc trừng mắt nhìn Quách Tường Phong, lại nghe hắn nói tiếp:

- Đương nhiên là không phải, Văn Tông Thanh tuy rằng cường thế, nhưng còn chưa tới mức dám động thủ với người bên cạnh Đại Tôn.

- Vậy người động thủ là ai?

- Lý Nhạc Phàm.

Nghe được câu trả lời từ miệng Quách Tường Phong, Quan Trọng Nghĩa hít sâu một hơi nói:

- Lý Nhạc Phàm này quả thực là một cuồng nhân, thực sự là vô pháp vô thiên!

- Đúng vậy!

Quách Tường Phong có chút cảm khái, ánh mắt lần thứ hai lại nhìn về phía Đăng Thiên Thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.