Lúc này, hai mươi người của Thiên Đạo lên minh đã lên đài mười chín người, chỉ có một người không lên đài là Quan Tâm.
Đối với sự lựa chọn của Nhạc Phàm, QUan Tâm tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng lại không cảm giác kinh ngạc, ngược lại lại có thể lý giải
được. Vốn mục tiêu của nàng là Ma Kiếm lão nhân Độc Cô Vô Phong, đã có
người lựa chọn, nàng tự nhiên sẽ tình nguyện đứng ở một bên.
Yên lặng chốc lát, tai Quan Tâm khẽ động, lập tức mặt nàng mừng rỡ, chạy về phía Tứ đại ẩn tông.
Lúc này Lý Nhạc Phàm và Độc Cô Vô Phong còn chưa động thủ, trên đài cao khác đã có động tĩnh.
Hai người giao thủ đầu tiên chính là Điêu Minh và Sở Việt, Điêu Minh mắt
tràn ngập chiến ý, không có nói lời dư thừa, trực tiếp huy động chiết
phiến trong tay.
Tiếng xé gió vang lên, mười đạo phong nhận nhất tề phi ra, bức Sở Việt lùi lại.
- Tới hay!
Sở việt không chút chậm trễ, một quyền được đánh ra, đánh thẳng về phía phong nhận.
Bang! Bang!
Kình khí ngập trời.
Đối mặt với đấu pháp dã man của Sở Việt, Điêu Minh đã sớm có chuẩn bị, lắc
mình một cái, người hắn không ngờ lại biến mất tại chỗ.
- Ồ?
Sở Việt thấy vậy ngẩn ra, vội vã nhìn chung quanh, không ngờ lại không phát hiện ra thân ảnh của đối phương.
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu hắn chợt truyền đến một cảm mát lạnh.
Một đạo bóng đen trên bầu trời mạnh mẽ đè xuống, Sở Việt đang muốn nhấc tay giơ lên trời, con mắt chợt hoa đi, thân ảnh đối phương lần thứ hai lại
biến mất.
- Ta ở phía sau ngươi!
Một thanh âm âm trầm
truyền vào lỗ tai Sở Việt, còn chưa đợi hắn hồi phục tinh thần lại, phía sau bỗng nhiên lại truyền đến tiếng gió.
- Thần Long Bách Biến, Cuồng Vũ Cửu Thiên!
Thân hình Điêu Minh mờ ảo, hóa thành một đạo trường ảnh, giống như bách biến thần long, như muốn thăng thiên.
Thần long càng lúc càng dài, trong không khí truyền đến từng đợt nóng rực,
theo thời gian trôi qua, Sở Việt đã bị thân ảnh của Điêu Minh hoàn toàn
bao phủ.
- Bạo!
Hét lớn một tiếng vang vọng bầu trời, huyễn ảnh chung quanh Sở Việt rung động kịch liệt, từng đợt bạo tạc liên tiếp nổ vang.
Trong nháy mắt bạo tạc, Điêu Minh thoát khỏi phạm vi khí lãng, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, hiển nhiên vừa tiêu hao không ít chân nguyên.
Trên đài
phát sinh thanh thế lớn như vậy, khiến cho chúng tu sĩ phía dưới kinh
hãi. Vô luận thế nào bọn họ cũng thật không ngờ, Thiên Đạo liên minh lại có thể áp đảo như vậy, đây là chuyện quả thực không nên xảy ra.
Bất quá, chưa chờ mọi người tỉnh táo lại, thế cục lại một lần nữa biến hóa.
Bụi mù tan hết, thân ảnh Sở Việt sừng sững đứng ở dưới sân, toàn thân trên
dưới ngoại trừ y phục có chút mất trật tự ra, không có một vết thương
nào.
Thấy tình cảnh như vậy, người của các thế lực đều thở phào
một hơi. Thiên Đạo liên minh cường thịnh cũng phải có hạn, nếu như vượt
qua phạm vi bọn hắn thừa nhận, nói không chừng sẽ xảy ra một hồi phong
ba.
Mà Điêu Minh thì lại cười khổ không ngớt, hắn đã sớm dự liệu
bản thân mình không dễ dàng đắc thủ như vậy, thế nhưng không nghĩ tới
đối phương ngay cả da lông cũng không bị tổn thương, thật sự là làm cho
hắn không cam lòng.
- Hiện tại nên tới phiên của ta a!
Sở Việt cười hắc hắc, sải bước hướng về phía Điêu MInh đuổi tới.
Ở phía đài cao khác, Cửu Huyền và Thiên Âm đồng thời xuất thủ, một bên
hóa nước làm roi, ôn nhu uyển chuyển như nước, như hoa bay nước chảy,
một bên thì bạch giảo bay lượng, như linh xà, quỷ dị mà xảo quyệt.
So với sự kịch liệt của Điêu Minh và Sở Việt, hai nữ nhân này giao thủ có
vẻ vô cùng mỹ lệ, khiến cho người ta khó có thể dời mắt.
Chỉ là, lúc này người tinh tế có thể dễ dàng phát hiện ra, Thiên Âm bắt đầu vận lực, vững vàng áp chế Cửu Huyền.
- Đệ tử Không Văn bái kiến sư thúc tổ.
Hai tay Không Văn chắp lại, cung kính thi lễ:
- Đệ tử có lỗi, tự ý tham gia tranh đấu của Tu Hành Giới, mong sư thúc tổ xử phạt.
- A Di Đà Phật!
Liễu Nhân đáp lại, chậm rãi nói:
- Không Văn, tuy rằng ngươi là người trong Phật Môn, lại đang ở trong
hồng trần tu hành, lần này ngươi đại biểu Thiên Đạo liên minh tham dự Ẩn Lâm chi tranh, về tình về lý đều không thể trách.
Không Văn xấu hổ cúi đầu, Liễu Nhân lại nói:
- Lão nạp tuy rằng giống ngươi đều là đệ tử Cửa Phật, thế nhưng quy củ
của Đại Tôn không thể không theo, chống đỡ được lão nạp mười tức thì
ngươi có thể quá quan.
- Đệ tử lĩnh mệnh!
Lần thứ hai chắp tay một cái, hai mắt Không Văn ngưng trọng, khí thế tăng vọt, một hư
ảnh pho tượng cao ba trượng hiện ra phía sau lưng... Kim quang chói mắt, uy vũ bất phàm.
- Thái Tiêu ra mắt tiền bối.
Đối với đại
danh Thiết Kiếm đạo trưởng, Thái Tiêu đã sớm nghe nói qua, trên giang hồ tương truyền rất nhiều cố sự về một đời kỳ hiệp này. Cuối cùng lại lựa
chọn xuất ra khiến cho rất nhiều người không khỏi tiếc nuối, ngơ ngẩn.
Mà cả hai đều là người trong Đạo Môn, Thái Tiêu đối với Tả Tâm Minh
không khỏi sinh ra vài phần cảm giác thân thiết.
- Không cần khách khí!
Tả Tâm Minh mỉm cười, khí độ vân đạm phong khinh kia khiến cho người ta
khó có thể tưởng tượng được tràng cảnh lúc hắn điên cuồng.
- Nếu tính toán một chút, ta cùng Vũ Đương các ngươi cũng có chút xâu xa.
Nói tới đây, Tả Tâm Minh không khỏi hồi tưởng lại, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài một tiếng:
- Dù gì cũng là chuyện đã qua, chúng ta bắt đầu đi.
Tay áo Tả Tâm Minh vung lên, một chiếc thiết kiếm thật lớn cắm trên mặt đất.
Vẻ mặt Thái Tiêu đen lại, đây đâu phải là thiết kiếm gì, quả thực là một
khối ván cửa a. Trên "ván" có mười lỗ để ngón tay, thân kiếm đen nhánh
sáng bóng, chỉ dựa vào thứ này cũng tạo ra cho hắn không ít áp lực.
Kiếm này tên gọi là "Cự Linh", là hàn thiết trong biển sâu rèn đúc mà thanh, trọng lượng chín trăm cân, không mũi không lưỡi, lực không thể ngăn
lại.
Tả Tâm Minh tựa hồ có ý định muốn chỉ điểm tu vi của đối
phương một chút, chỉ tay bắn ra, Cự Linh kiếm phát ra một tiếng run rẩy.
Đương!
Đại âm vang lên, vô hình mà như có hình, kiếm vang như châm, thẩm thấu tận tâm thần.
Thái Tiêu sao dám chậm trễ, vội vã huy động kiếm pháp, vận chuyển một vòng
thái cực, khuếch tán ra chung quanh, đem thế công vô hình hóa giải.
Ngay khi Thái Tiêu xuất kiên, một đạo khí tức sắc bén từ trong thân kiếm phát ra, trong nháy mắt tràn ngập chung quanh.
Rống!
Kiếm quang đại thịnh, một đầu dị thú thật lớn biến ảo ra, xoay quanh đỉnh đầu Thái Tiêu.
Hình thù đầu dị thú này như Linh Quy, thân như kim giáp trên lưng còn có một tấm bia đá, chính là thượng cổ dị thú Phách Hạ.
Thình lình xảy ra một màn như vậy khiến cho chúng tu sĩ phía dưới ngỡ ngàng
không hiểu, cho dù là một ít lão nhân có kiến thức rộng rãi cũng không
khỏi kinh hãi.
- Phong Ấn chi linh! Thượng cổ thập đại thần kiếm "Thuần Quân"!
Trong mắt Tả Tâm Minh hiện lên sự kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, hiển
nhiên nhìn ra lai lịch của thanh kiếm trong tay Thái Tiêu. Chỉ là sau đó hắn lại không nói thêm gì, tiếp tục đánh ra một tiếng kiếm hưởng, thế
tiến công ngày càng mãnh liệt.
- Tiền bối, Trần Hương hiện tại khỏe không?
Thích Minh Hữu đứng lặng một lúc lâu, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào Hàn
Băng. Hai hàng lông mi Hàn Băng nhíu lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ta thả Trần Hương?
- Nếu có thể như vậy là hay nhất.
Thích Minh Hữu lạnh nhạt nói:
- Tiền bối còn không biết, năm đó ở hải ngoại, một chỗ gọi là Cửu U được
mở ra, thiếu chút nữa gây ra họa cho toàn thiên hạ, Trần Hương liều mình vì nghĩa. Nhạc Phàm đại ca vì Trần Hương và thương sinh linh thiên hạ
cho nên cuối cùng vất vả mới một lần nữa phong ấn nơi gọi là Cửu U kia.
Hai người bọn họ đối với người thiên hạ có đại ân đại nghĩa, hi vọng
tiền bối và Thánh Ngôn Đại Tôn niệm tình ân đức đó, thả nàng ra cho nhà
họ đoàn tụ.
- Ngươi nói cái gì? Việc này vì sao ta chưa từng nghe Trần Hương đề cập qua?
Hàn Băng hiển nhiên bị đối phương làm cho giật mình, vẻ mặt trầm xuống. Cửu U mở ra, đó không phải là việc nhỏ, ngay cả Đại Tôn cũng phải cẩn thận
xử lý.
Thích Minh Hữu không đáp, lại hỏi ngược lại:
- Tiền bối có từng cho Trần Hương một cơ hội mở miệng sao.
Miệng Hàn Băng mấp máy, đầu óc trống rỗng. Năm đó Trần Hương sau khi từ hải
ngoại về, sau khi vội vã nói mấy câu liền đi bế quan, lúc đó lại đột
nhiên phát sinh sự cố trên Ẩn Lâm đại hội, bị Thánh Ngôn Đại Tôn trực
tiếp đem nàng nhốt vào hàn đàm. Bằng vào tình huống lúc đó, Trần Hương
căn bản không thể nói rõ việc ở hải ngoại. Hơn nữa, các nàng lại cho
rằng Trần Hương và Nhạc Phàm phát sinh quan hệ ở hải ngoại, dưới sự giận dữ lại không thèm nghe tới việc ở hải ngoại. Hiện tại xem ra, việc này
tất nhiên còn có ẩn tình khác.
Trong lòng nghĩ lại, Hàn Băng vẫn lạnh lùng như cũ nói:
- Việc này ta sẽ tra xét rõ ràng, về phần Trần Hương, bản thân nó phạm phải tình kiếp, phải tiếp nhận nghiêm phạt.
- Ài! Vẫn một mực không chịu thay đổi như vậy.
Thích Minh Hữu rốt cuộc đã hiểu rõ, Đại Tôn cao cao tại thượng này sao lại đơn giản thừa nhận sai lầm của mình như vậy.
Song phương không hợp, cho nên chỉ có động võ.
Tay phải Thích Minh Hữu điểm ra một chỉ, một đạo mũi nhọn xuất ra.