Ngay khi Thích Minh Hữu và Hàn Băng động thủ, ở một tòa đài cao khác,
đồng thời bộc phát ra hai đạo quang mang, oai như thiên địa, nghịch
chuyển kinh thiên.
Không hề có dấu hiệu báo trước, Nhạc Phàm và
Độc Cô Vô Phong đã bắt đầu giao thủ, vô số ánh mắt chuyển từ đài cao
khác về phía hai người.
Khí chất của Nhạc Phàm khiến cho người ta có cảm giác cứng như cương thiết, thân thể thẳng tắp đứng ở đó, tựa hồ
trong thiên địa này không có bất kỳ một thứ gì có thể khiến cho hắn
khuất phục, đây không phải là không biết sợ, mà là có nghị lực lớn.
Mà cảm giác mà Độc Cô Vô Phong tạo cho mọi người thì lại khác, hắn giống
như một thanh thần binh tuốt khỏi vỏ, lộ ra phong mang vô cùng, như muốn phá tan thiên địa.
Cảm nhận được sự giao phong ý cảnh giữa hai
người, không ít người kích động nắm chặt tay, vừa rồi trong nháy mắt bạo phát khiến cho bọn họ cảm nhận một loại tâm tình xúc động trước nay
chưa từng có, đây mức thực sự là cuộc quyết đấu của cường giả đỉnh
phong, đây mới chính là dùng lực tranh đấu.
Không sai! Lực lượng tương đương, tốt nhất là nên công bình đánh một trận.
Bằng vào cảnh giới hiện tại của Độc Cô Vô Phong, tự nhiên liếc mắt nhìn ra
Nhạc Phàm có thương tích trong người, bởi vậy hắn cũng không có lựa chọn phương pháp dùng vũ lực, mà là giao phong trên phương diện ý cảnh.
Hiển nhiên, ý cảnh của Nhạc Phàm cũng không dưới đối phương. Kể từ đó, song phương giằng co không thôi.
Các đài cao khác đã bắt đầu động thủ, duy chỉ có Thiết Huyết và Túc Vận lão nhân vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
Hai người nghiêng người, ánh mắt hướng về phía Nhạc Phàm và Độc Cô Vô Phong.
Một lát sau, Túc Vận lão nhân mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Đây là lần đầu tiên lão phu thấy lão ma đầu này thận trọng như vậy, xem ra vị bằng hữu này của ngươi phi thường lợi hại.
Vẻ mặt Thiết Huyết tràn ngập tiếu ý nói:
- Hắn tự nhiên là rất lợi hại, bằng không sao dám đối địch với Đại Tôn?
- A?
Túc Vận lão nhân cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi nhiều, lại nói:
- Vậy sao còn chưa động thủ, lẽ nào các hạ cứ định đứng như thế này cho đến khi hết thời gian?
- Kỳ thực đứng như vậy cũng không tồi.
Thiết Huyết cười nhún vai nói:
- Hai người bọn họ là nhân vật tuyệt thế, nếu bỏ qua một chút cũng là
điều đáng tiếc, ở đây so với những vị trí khác gần hơn, nhìn thấy đương
đối rõ ràng.
- Đúng là có chút đáng tiếc.
Túc Vận lão nhân lắc đầu nói:
- Đáng tiếc lão phu có trách nhiệm trong người, phát xuất thủ, không thể cùng các hạ đứng xem hai người bọn họ giao đấu.
- Vậy thì chúng ta động thủ đi.
Thiết Huyết trực tiếp như vậy khiến cho Túc Vận lão nhân có chút ngoài ý
muốn, chỉ là hắn cũng có dự định của hắn. Vì vậy, tranh đấu giữa hai
người chính thức bắt đầu.
Trung ương Đăng Thiên Thai, hai mắt
Diệu Âm Tử mở ra, thần tình ngưng trọng nhìn về phía Thiết Huyết, tuy
nói từ đầu đến giờ nàng luôn nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng không có
nghĩa là nàng không biết chuyện gì xảy ra trên các đài cao. Ngay khi
Thiết Huyết xuất thủ, tâm thần Diệu Âm Tử nảy lên một chút, rõ ràng
người này tuyệt không đơn giản.
Phác! Phác! Phác!
Ba đạo đao ý bắn tới, Thiết Huyết cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng đón đỡ.
Ngay lúc Túc Vận lão nhân chuẩn bị công kích lần thứ hai, trên đỉnh đầu hắn
đột nhiên xuất hiện một tầng hắc vụ bao phủ, tiếng gió rít gào, như tu
la địa ngục. Ma chung quanh thân Túc Vận lão nhân có một đạo khí lưu hắc sắc lượng lờ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, giống như muốn kéo hắn xuống vực sâu địa ngục vô tận.
Ma đạo! Đây mới là ma đạo chân chính!
Sắc mặt Túc Vận lão nhân biến đổi mấy lần, tay nắm chặt, không để cho tâm thần mình bị ảnh hưởng.
Thời kỳ thượng cổ, có những tu sĩ tu luyện theo lối tắt, lấy khí hung sát
trong thiên địa, luyện hóa vạn vận thành nguyên khí của bản thân, loại
tu sĩ này được gọi là "Ma".
Đương nhiên, giống ma nhưng không
phải là ma, ma chỉ cách hành sự quái đản, hoặc thủ đoạn độc ác, hoặc là
sát nhân thành tính như người trong Ma Môn. Mà ma thời thượng cổ đều là
người có tâm tính tuyệt đỉnh, một lòng truy cầu lực lượng chí cường
trong thiên địa, chính là tồn tại đáng sợ nhất trong chúng sinh tam
giới. Chính là Ma trung chi ma.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Túc Vận lão nhân trầm trọng, không còn vẻ lạnh nhạt như trước nữa,
đây là lần đầu tiên hắn sinh ra hàn ý, chính là hàn ý đến từ chỗ sâu
trong linh hồn.
Thiết Huyết vẫn tươi cười như trước, chậm rãi nói:
- Lực thiện hay ác là do người sử dụng, không phân tốt hay xấu, tiền bối hỏi như vậy không thấy có chút dư thừa sao?
Lạnh lùng nhìn đối phương chốc lát, hai bàn tay Túc Vận lại vận chuyển chân
nguyên đem toàn bộ đao ý chấn thành nát bấy, hóa thành vô số đao mang,
hướng về phía khí lưu hắc sắc quanh thân chém nát, sau đó đánh về phía
Thiết Huyết.
Mây đen âm trầm bao phủ, hàn mang lóe lên.
Biến hóa trên đài hấp dẫn ánh mắt tu sĩ phía dưới, truyền đến từng trận kinh hô không ngừng. Mặc dù không phải là ai đó lạc vào ý cảnh kỳ lạ, nhưng
bọn họ có thể cảm thụ được một cỗ hàn khí, khiến cho người khác kinh
hãi.
Chỉ trong chốc lát, mây đen tán đi, tất cả đều khôi phục lại bình thường.
Thiết Huyết và Túc Vận lão nhân đứng đối diện, cả hai đều không có lấy nửa điểm thương tổn.
Giữa lúc Túc Vận lão nhân muốn xuất thủ lần thứ hai, Thiết Huyêt bỗng nhiên mở miệng nói:
- Mười tức đã qua, ta rốt cuộc cũng đã quá quan. Tiền bối, đa tạ!
Không đợi đối phương kịp phản ứng, Thiết Huyết cất bước ly khai, phóng về chỗ Thiên Đạo liên minh.
Khiêu chiến không ngờ lại đột nhiên kết thúc như vậy!
Đối với hành vi của Thiết Huyết, Túc Vận lão nhân sững sờ tại chỗ, chúng tu sĩ phía dưới lại càng choáng váng, ngay cả đám người Thiên Đạo liên
minh cũng không hiểu ra sao. Bọn họ cũng thật không ngờ, đường đường là
người đứng đầu Thiên Đạo liên minh không ngờ lại không chiến tiếp mà trở ra.
Một màn khác thường như vậy, khiến cho mọi người nghĩ rằng lẽ nào Thiết Huyết muốn che dấu lực lượng của bản thân.
Không ai hoài nghi lực lượng của Thiết Huyết, trước tiên không nói tới hắn
mạnh mẽ thết nào, chỉ dựa vào việc hắn có thể thống lĩnh trên trăm vị
Thiên Đạo cao thủ giang hồ này, những cường giả bình thường không thể
bằng được. Hơn nữa, thủ đoạn nho nhỏ vừa rồi đủ để khiến cho chúng nhân
kinh sợ, khiến cho những người muốn dị nghị phải ngậm miệng lại.
Nghe những tiếng tán thán ung quanh, biểu tình trên mặt Thiết Huyết vẫn lạnh nhạt như cũ, đây chính là kết quả mà hắn muốn.
Hiện tại THiên Đạo liên minh đã biểu hiện ra thực lực kinh người khiến cho
thế lực khắp nơi không dám khinh thường. Mà Thiết Huyết lại là kẻ đứng
đầu Thiên Đạo liên minh, cho nên hắn phải ẩn dấu lực lượng của bản thân, bảo trì một chút thần bí, như vậy mới có người kính sợ hắn.
Thiết Huyết khiêu chiến xong, Quan Tâm từ trong đám người vọt ra, trực tiếp xông lên đài cao.
Bên ngoài Tứ đại ẩn tông, có một người lẳng lặng đứng trong đoàn người, đó
chính là kẻ đã từng đứng trong thập đại cao thủ hắc đạo, Lôi Quân - Lôi
Tráo Thiên.
Bên cạnh Lôi Tráo Thiên, một gã trung niên nam tử
thân mặc bạch y chắp tay đứng đó, khép hờ hai mắt, bộ dáng lạnh nhạt.
Người này không phải là ai khác mà chính là đệ nhất nhân lúc đầu làm náo loạn Bách Thủ chi tranh, đã từng là hắc đạo đệ nhất cao thủ, sư phụ
hiện tại của Quan Tâm - Long Vương Thủy Thiện.
- Ồ. Lão trùng tử, đồ đệ ngươi rốt cuộc đã lên sân khấu.
Lôi Tráo Thiên cười hắc hắc, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Thủy Thiện lẳng lặng đứng đó, không nói gì.
- Ngươi ngay cả một chút lo lắng cũng không có sao?
Đối mặt với một tên đầu gỗ như vậy, Lôi Tráo Thiên bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Ta thực sự nghĩ không ra, ngươi đời này phóng đãng không kiềm chế được, một thân một mình, không ngờ lại thu một đồ đệ như vậy... Đừng bảo với
ta, ngươi muốn dùng điểm này có một chút ràng buộc với hắc đạo nha.
Trầm mặc trong chốc lát, Thủy Thiện thở dài nói:
- Lôi huynh, lẽ nào ngươi không cảm thấy Tâm nhi và nàng rất giống nhau sao? Các nàng đều quật cường như nhau!
- Lão phong lưu nhà ngươi...
Lôi Tráo Thiên cười cười, không muốn nhắc lại chuyện kia, vì vậy nói sang chuyện khác:
- Lão trùng, ngươi thấy Thiên Đạo liên minh kia thế nào?
- Cái gì thế nào?
Thủy Thiện liếc mắt nhìn thân ảnh Thiết Huyết, sau đó thu hồi ánh mắt nói:
- Hiện nay Thiên Đạo liên minh cao thủ đông đảo, thế quật khởi đã định
không người nào có thể kháng cự. Không nghĩ tới rời đi nhiều năm...
giang hồ lại có biến hóa lớn như vậy.
- Đừng có giả bộ với ta.
Lôi Tráo Thiên khinh thường nói:
- Vừa rồi thủ đoạn của tiểu tử kia, ta khẳng định hắn không đơn giản như bề ngoài.
- Vậy thì có quan hệ gì tới ta?
Thủy Thiện thờ ơ khiến cho khuôn mặt Lôi Tráo Thiên cứng lại, lập tức cười gượng nói:
- Không quan hệ với ngươi? Dù sao đi nữa ngươi cũng là người của Tu Hành Giới, chỉ là, lúc này Ma Môn sợ là có chút phiền phức.
Dứt lời, Lôi Tráo Thiên nhìn về phía Ma Môn.
Thế lực Ma Môn vô cùng khổng lồ, thân cận với Thánh Vực, nhưng Thiên Đạo
liên minh quật khởi lại gây ra một mối nguy cơ tiềm ẩn cho bọn họ.
Thiên Đạo liên minh sinh ra từ giang hồ thế tục, Ma Môn muốn nắm trong tay
thiên hạ Thần châu, tự nhiên không tránh được xung đột với bọn họ. Khi
đó quan hệ giữa hai bên khó có thể điều hòa, trừ phi một bên thoái
nhượng.
Ma Môn sẽ không bao giờ thoái nhượng, bởi vì Thần Châu là trung ương của Tu Hành Giới, ngoài việc nắm giữ vô số tài nguyên, bị
Thánh Vực chiếm nhiều năm, bọn họ há có thể quan tâm.
Thiên Đạo
liên minh lại càng không thoái nhượng, dù sao căn cơ bọn họ cũng ở trong thế tục, bọn họ sao lại để cho Ma Môn từng bước xâm chiếm như vậy.
Đương nhiên, Thánh Vực cũng muốn nhúng chân vào thế tục, thế nhưng nói thế
nào Thánh Vực cũng thuộc về thế lực trong cảnh nội Thần Châu, so với họ, Ma Môn chính là man di ngoại tộc, không chính thống, dựa vào cái gì mà
chiếm Thần Châu? Đây là một loại tâm lý phổ biến, ứng với câu ngạn ngữ
kia, không phải tộc ta, tất sinh dị tâm.
- Chu lão đệ, ngươi và Thiết Huyết giao phong nhiều lần, hẳn là đối với người này ít nhiều cũng có lý giải.
Triệu Thiên Cân hỏi Chu Cang Khảnh, người sau trầm ngâm nói:
- Tuy rằng ta và Thiết Huyết từng giao thủ qua, nhưng dù sao cũng là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, song phương đều có tính toán, hiểu biết của ta về hắn cũng không nhiều. Chỉ là, người này cho ta cảm giác thâm bất khả
trắc. Vừa rồi ma khí kinh thiên kia, ta cũng không dám đơn giản nếm thử.
- Ồ?
Triệu Thiên Cân thần bí cười:
- Thật ra, bối cảnh của Thiết Huyết ta lại biết một chút.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Chu Khanh Cảnh có chút hứng thú nói:
- Tông chủ, mời nói:
Triệu Thiên Cân nói:
- Quan hệ giữa người này và Cửu Lê bộ tộc vô cùng thân cận, có khả năng là hậu duệ Cửu Lê.
- Cái gì?
Chu Khang Cảnh nghe vậy tâm thần chấn động, nhíu mày nói:
- Nghe nói Cửu Lê là bộ tộc thượng cổ, bị thất bại trông lúc tranh giành
trong Cửu Hoang tuyệt địa, hiện tại hẳn là huyết mạch đã đoạn tuyệt, sao lại có khả năng hiện thân trong nhân gian? Mấy vị Đại Tôn có biết
chuyện này không?
Triệu Thiên Cân gật đầu nói:
- Việc này vô cùng chính xác, mấy vị Đại Tôn cũng biết.
- Biết sao?
Chu Khang Cảnh lại càng không giải thích được:
- Nếu như Thiết Huyết thực sự là hậu duệ Cửu Lê bộ tộc, vì sao mấy vị Đại Tôn không bắt hắn lại tra hỏi?
Triệu Thiên Cân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Chuyện này phi thường phức tạp, liên lụy quá nhiều, liên quan tới bí mật thượng cổ, mấy vị Đại Tôn dường như đang thương nghị.
- Thiết Huyết không ngờ lại có một thân phận như vậy! Người này không trừ, tất thành đại họa.
Chu Khanh Cảnh trầm mặc, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.