Nhạc Phàm chấn động tâm thần, phảng phất như đã chạm tới một loại mờ ảo hư vô.
- Lẽ nào còn có cảnh giới cao hơn thiên đạo?
Không hiểu liền hỏi ngay, đây chính là thói quen tốt của Nhạc Phàm.
Khấu Phỉ suy tư một lát rồi đáp:
- Không thể nói như vậy ... Thiên đạo kỳ thực là một loại cảm giác. Rất lâu trước đây, ta cũng cho rằng thiên đạo chính là cực hạn của võ học, nhưng theo sự thăng tiến tu vi võ công càng cao, ta lại phát giác bản thân cách thiên đạo càng xa.
- Hơn hai mươi năm trước, đao đạo của ta đã đại thành, cho rằng trong thiên hạ đã hiếm còn địch thủ. Nhưng ngay lúc đó ta đã gặp phải một người, hắn chỉ dùng một chiêu mà đã triệt để hạ gục ta, không chỉ phá chiêu của ta mà còn đánh bại bản tâm của ta. Hắn đã giải thích cho ta về ý nghĩ của thiên đạo, mở ra cho ta một con đường võ học mới ... Người này chính là Hiên Viên Bạch, đứng đầu thiên hạ thập đại cao thủ.
- Thiên hạ thập đại cao thủ?
Nhạc Phàm chợt giật mình, hắn chỉ biết Bạch Tố Vân cũng từng là một trong thiên hạ thập đại cao thủ chứ không biết rõ trong số đó.
Khấu Phỉ nói tiếp:
- Mọi người đều biết hắc bạch lưỡng đạo cũng có thập đại cao thủ, võ công cái thế, thiên hạ vô song. Nhưng bọn hắn đã quên mất mấy chục năm trước vào thời kì phong vân hội ngộ, trong thiên hạ có mười nhân vật khó lường hoành hành thế sự, công lực thông thiên, chấn động võ lâm .... Trong số bọn họ có chính có tà, được tôn là thiên hạ thập đại cao thủ...
- Thế nào là thiên đạo? Tiền bối Hiên Viên Bạch từng nói với ta rằng, thiên đạo chính là sự cảm ngộ thiên địa tự nhiên, mượn lực lượng của vạn vật để mình sử dụng, theo đuổi trường sinh bất tử, cùng tồn tại với thiên địa ...
- Trường sinh bất tử!
Nhạc Phàm chấn động. Trường sinh bất tử, đó là cái dạng tồn tại gì? Mặc dù Nhạc Phàm từng đàm đạo võ học cùng Bạch Tố Vân, nhưng ông chưa hề nhắc tới điều này với hắn. Có lẽ Bạch Tố Vân cho rằng, có một số thứ cần phải tự mình tìm hiểu mới tốt.
Khấu Phỉ tiếp tục nói:
- Thiên đạo cao thủ kỳ thực chỉ là một cách gọi chung chung mà thôi, đạt đến cảnh giới đó mới có thể biết được mạnh yếu thế nào. Nếu theo cách nói trên giang hồ thì đám chúng ta đã có thể xưng là cao thủ cảnh giới thiên đạo, nhưng chỉ có bản thân chúng ta mới hiểu rõ, trước mặt đám người kia thì chúng ta vẫn là không kham nổi một đòn.
Khấu Phỉ lắc lắc đầu, dường như muốn vùng ra những cảm xúc trong đầu, đổi lại một bộ dạng tươi cười, lão quay sang Nhạc Phàm nói:
- Tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ, hồi lão phu bằng tuổi ngươi cũng không có được bản lĩnh như vậy, ha ha ha ...
........
"Giang hồ? Thiên hạ? Ta cần những thứ đó làm gì?"
Hôm nay nghe được những điều bí ẩn đáng sợ như vậy, trong lòng Nhạc Phàm nổi sóng không thôi, sự truy cầu là vĩnh viễn không có điểm dừng ...
Nhạc Phàm bỗng nhiên mỉm cười, thầm nghĩ: "Mặc kệ nó thế nào. Chuyện giang hồ, chuyện thiên hạ có liên can gì tới ta chứ? Đợi tìm được cha già, chúng ta liền quy ẩn thế ngoại ..."
Trông thấy Nhạc Phàm mỉm cười, Khấu Phỉ hiếu kỳ hỏi:
- Con trai, ngươi cười gì vậy? Bị choáng rồi à?
Nhạc Phàm không nói gì, nhắm mặt lại điều tức.
Khấu Phỉ thấy thế, mất hứng nói:
- Hừ! Lão phu cũng là cả đầu bạc trắng, sao lại không đẹp trai như ngươi nhỉ?
Vấn đề này, sợ rằng sẽ không có đáp án...
......
Một ngày sau, quả nhiên Nhạc Phàm cùng Khấu Phỉ đã tới Hàng Châu trước khi trời tối.
Đáng lẽ đến đây, Nhạc Phàm muốn đi một mình, nhưng thật đau đầu là Khấu Phỉ cứ khăng khăng quấn lấy hắn không tha, một tấc cũng không rời, lại còn cứ oang oang: "Ta chính là sợ tiểu tử ngươi lén bỏ trốn...."
Đứng dưới chân tường thành Hàng Châu, Nhạc Phàm nhớ lại lối tắt mà Khấu Phỉ đã dẫn hắn đi, không khỏi xuýt xoa một trận. Chỉ là ba lần bốn lượt nhảy qua vách núi, bụi gai chướng ngại dọc đường càng là vô số, thực không hiểu là Khấu Phỉ như thế nào mà tìm ra con đường này. Cũng may tất cả đã qua, Nhạc Phàm cũng không quá để ý. Hiện tại suy nghĩ duy nhất của hắn chính là làm sao có thể tìm kiếm tin tức của Vạn Nhã Nhi.
Thành Hàng Châu nói lớn thì không lớn, nhưng bảo bé thì cũng không bé, chí ít muốn tìm một người giữa biển người nghìn nghịt thế này là một chuyện vô cùng khó khăn. Hoàn toàn không có chủ ý gì, hai người đành dứt khoát tìm một nơi để nghỉ tạm.
Hai kẻ tóc bạc, lại là một già một trẻ, tổ hợp quái dị như vậy tự nhiên là khiến cho không ít người chú ý đến.
Qua sáu ngày nữa chính là "song thập chi nhật", "Hán vương vũ tàng" đối với người giang hồ mà nói, có thể coi là hấp dẫn trí mạng. Lúc này đã có rất nhiều người giang hồ tụ tập về nơi đây ...
(song thập chi nhật: ngày 10 tháng 10)
Trên trà lâu, Nhạc Phàm và Khấu Phỉ ngồi bên cạnh cửa sổ, nhấm nháp lót dạ. Còn những người xung quanh thì thà chen chúc lại cũng không muốn ngồi cạnh hai người, hiển nhiên bọn họ đã nhận ra thân phận của Nhạc Phàm, càng là đã biết tới hung danh của hắn. Đối với điều này Nhạc Phàm cũng không thèm để ý, dù sao bản thân cũng không thích chốn tụ tập huyên náo.
Lẳng lặng ngắm nhìn cảnh náo nhiệt trên phố, Nhạc Phàm chợt có một loại cảm xúc bừng tỉnh ngỡ ngàng. Nhiều năm trước đây, bản thân cũng ra vào giữa chốn đời nhộn nhịp, vì cuộc sống mà bươn trải, sinh sống một cách bình thản ... Hôm nay lại diễn lại như rõ ràng trước mắt, hiện tại tâm tình hắn đã được buông lỏng, nhưng lại không bỏ được cừu hận và lo lắng.
Đúng lúc này, một tiếng đàn nhị uyển chuyển réo rắt vang lên, cắt đứt mạch suy tư của Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm nghe tiếng nhìn lại, trong góc lầu gác có một phụ nữ mù lòa cùng một thiếu nữ áo trắng đang mãi nghệ, trông bộ dạng thì hẳn là hai mẹ con. Làn điệu mà các nàng kéo đàn ẩn chứa ưu thương, phảng phất như là đang dốc bầu tâm sự, khiến cho người khác cảm động.
Nhạc Phàm vừa lắng nghe vừa cảm thụ, hắn đã rõ câu chuyện này tên là "không bi".
.....
Khúc nhạc vừa tấu xong, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề. Thiếu nữ mở miệng cười, hai tay không ngừng khua lên ra hiệu cảm tạ , sau đó hướng về mọi người mà xin thưởng ... Có điều lại chẳng ai để ý đến nàng.
"Người câm? Nàng cũng bị câm?" Nhạc Phàm chợt giật mình, nếu không phải khí chất của người này khác xa với Vạn Nhã Nhi, sợ rằng hắn đã nhào tới rồi. Dù vậy, Nhạc Phàm cũng rất có hảo cảm đối với nàng.
Giữa lúc thất thần, thiếu nữ "câm" đó đã tiến tới trước mặt hai người Nhạc Phàm.
Khấu Phỉ hắc hắc cười nói:
- Bé con, kéo đàn hay lắm, tới đây tới đây, lão phu thưởng cho ngươi này.
Nói đoạn lão liền moi ra một lượng bạc từ trên người, đặt vào tay thiếu nữ.
Thiếu nữ mừng rỡ, vội vàng bái tạ. Nàng đang muốn quay sang Nhạc Phàm, bỗng nhiên một giọng nói như vịt kêu vang lên:
- Con ranh thối tha, lần này tiểu gia xem ngươi chạy đi đâu? Người đâu, bắt bà mù và con ranh câm kia lại cho ta, mang về phủ rồi chầm chậm hành hạ sau.
Một gã công tử áo gấm, tay cầm bảo kiếm, xoải bước mà tới, khuôn mặt tà mị, ánh mắt ngạo nghễ.
Thiếu nữ thấy người tới quát tháo, vội vàng chạy về phía mẫu thân, hai người ôm nhau đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy kinh hoàng.
Lúc này có hai gã nam tử vận kình trang tiến lên vây lấy hai người, vừa định động thủ liền cảm thấy một luồng sát khí bức thẳng tới, hai gã lập tức không dám nhúc nhích nửa phần.
- Ta mặc kệ các ngươi có lý do gì ... Kẻ nào dám động tới các nàng, giết!
Chữ "giết" vừa thốt ra, cả gian trà lâu lập tức tỏa ra một loại khí tức tanh máu, nặng nề mà áp bức. Người lên tiếng chính là Nhạc Phàm.
Khấu Phỉ thực khó thể tưởng tượng, luồng sát khí này chính là phát ra từ trên người Nhạc Phàm. Đó là một loại sát khí như thực chất trải qua muôn ngàn ma luyện, như bọn lão bằng ngần này tuổi cũng không cách nào làm được, càng đừng nói đến một gã trẻ tuổi chỉ khoảng hai mươi.
Còn hai gã nam tử vận kình trang kia càng là sởn cả gai ốc, phảng phất như đã ngửi thấy mùi vị của tử vong. Họ liếc nhìn Nhạc Phàm, sau đó lại quay sang nhìn vị công tử áo gấm ...
"Nghe đồn cái tên 'Bạch Phát Đao Cuồng' Lý Nhạc Phàm cũng là tóc bạc đầy đầu."
Gã công tử áo gấm cảm thấy áp lực, vừa định gầm lên, nhưng thấy đối phương bạc trắng cả đầu, hắn liền cẩn thận quan sát một phen, không nhịn được bèn hỏi:
- Các hạ chính là "Bạch Phát Đao Cuồng"Lý Nhạc Phàm trong truyền thuyết?
Phụt! ....
Câu hỏi vừa thốt lên, hớp rượu Khấu Phỉ mới uống vào miệng lập tức phì ra, cười ầm lên:
- Lý Nhạc Phàm trong truyền thuyết á? Xem ra tiểu tử nhà ngươi sắp thành lão gia hỏa rồi. Ha ha ha ....
Sắc mặt gã công tử áo gấm hơi đanh lại, mạnh miệng nói:
- Tại hạ Khương Thu Trọng, thiếu gia của Nhất Phẩm đường, các hạ không rõ ân oán giữa ta và các nàng mà lại tùy tiện xuất thủ như vậy, e là không hợp quy củ giang hồ nhỉ?
Nhạc Phàm lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, mặc kệ các ngươi có lý do gì, kẻ nào dám động thủ, giết!
Khương Thu Trọng chưa từng nếm phải sự lạnh nhạt như vậy, liền chỉ vào Nhạc Phàm mà quát lớn:
- Ngày hôm nay bản thiếu gia muốn xem xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám không để Nhất Phẩm đường chúng ta vào mắt .... Lên!