Trên gác, lúc này Khương Thu Trọng đã bị lửa giận công tâm, hắn cho rằng Hàng Châu chính là địa bàn của mình, hơn nữa sau lưng còn có thế gia chống đỡ, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời đồn trên giang hồ .... Hắn cũng không thể tưởng tượng, một người mà đông đảo cao thủ giang hồ phải chịu thúc thủ vô sách, lại có thể để ý tới cái bang phái hạng hai như bọn hắn.
Nhạc Phàm vốn đang phiền não, không muốn dây dưa nhiều với kẻ khác, tay trái vê vê đũa tre rồi phi thẳng về phía Khương Thu Trọng.
Véo ... véo.... véo!
Khương Thu Trọng chỉ thấy ba cây đũa tre từ từ bay tới, thầm nghĩ: "Thế này mà cũng gọi là ám khí sao? Đúng là như rùa bò, hừ! Vốn tưởng hắn có bao nhiêu bản lĩnh, hóa ra chỉ là phô trương thanh thế, xem ra lời đồn giang hồ cũng chưa chắc đúng hoàn toàn."
Ám khí luôn luôn là lấy tiêu chí nhanh, chuẩn, ngoan độc làm cơ sở, nhưng ba cây đũa tre Nhạc Phàm bắn ra lại thong thả đến mức không ngờ. Những người ở đây không ít kẻ là nhân sĩ giang hồ, nhưng ngoại trừ Khấu Phỉ ra thì không ai phát hiện ra trên ba cây đũa tre đó lại tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Khương Thu Trọng vung kiếm chém đũa tre, nhưng không ngờ thân kiếm vừa tiếp xúc với đũa tre liền bị một luồng lực đạo cực mạnh hất văng ra.
Phập, phập, phập!...
Ba cây đũa tre găm vào thân thể, trực tiếp phá vỡ huyện Khí Hải của ba người ...
Ám khí thực chậm! Thủ pháp thực xảo diệu! Lực đạo thực quỷ dị! Mọi người đều chấn kinh, rõ ràng trông thấy đũa tre bắn tới rất từ từ, nhưng không ngờ không kẻ nào tránh được.
Ba người ngã lăn xuống đất, trên mặt biểu tình phức tạp, là kinh hãi, là không tin, hơn nữa còn là đau đớn. Hôm nay ba người Khương Thu Trọng tuy còn giữ được tính mạng, nhưng huyệt Khí Hải của chúng đã bị phá, sợ rằng đời này đã không còn cách nào có thể tập võ được nữa.
.....
Nhạc Phàm mặc kệ những người khác, tiến thẳng tới trước thiếu nữ áo trắng, nói:
- Các ngươi mau đi đi, hãy tìm một nơi yên bình mà sống.
Nói đoạn hắn lôi ra một xấp ngân phiếu khá dày, nhét vào trong tay thiếu nữ ... Tiếp theo hắn quay sang Khấu Phỉ nói:
- Tiền bối có biết trong thành Hàng Châu này, chỗ nào có tổ chức mua bán tin tức không?
Trải qua một ngày đi cùng Khấu Phỉ, Nhạc Phàm đã có những nhận thức nhất định đối với giang hồ, cũng biết trên giang hồ có không ít tổ chức dùng phương thức mua bán tin tức tình báo mà kiếm cơm. Cho nên hắn nghĩ đến một biện pháp đơn giản nhất, đó là đi mua tin tức của Vạn Nhã Nhi. Tiền! Hiện tại thứ mà Nhạc Phàm không thiếu nhất chính là nó.
Khấu Phỉ suy tư thoáng chốc rồi cười nói:
- Ở đây đúng là có một tổ chức tình báo rất lớn, hơn nữa ngươi hẳn cũng đã nghe qua tổ chức này rồi.
Nhạc Phàm sửng sốt, trầm giọng nói:
- Lão nói là Lâu Thượng Lâu sao?
- Cũng không sai! Có điều ....
- Đi! Dẫn ta tới đó ...
Khấu Phỉ còn chưa nói xong, Nhạc Phàm tiện tay ném lại hai mẩu bạc vụn rồi kéo tay lão đi xuống dưới lầu.
Mãi sau khi Nhạc Phàm rời khỏi, mọi người trên lầu mới ầm ầm chạy tán loạn, chẳng ai muốn dính tới phiền phức.
......
Trong nháy mắt, trên trà lâu chỉ còn lại có hai mẹ con hát dạo, đương nhiên còn cả ba tên Khương Thu Trọng đang co quắp nằm trên mặt đất.
Thiếu nữ áo trắng chẳng thèm để ý tới bọn Khương Thu Trọng, mà chỉ nhìn xấp ngân phiếu trong tay, e là có tới vài ngàn lượng. Trong mắt nàng ánh lên vẻ mừng rỡ, vẽ lên lòng bàn tay của mẫu thân mấy cái ...
Người phụ nữ mù khẽ gật gật đầu, sau đó hai người cũng dìu nhau rời khỏi...
---------------o0o---------------
- Con trai, ngươi cũng biết đấy, Nhất Phẩm đường mặc dù không phải thế lực gì đáng kể, nhưng tỷ tỷ của đường chủ bọn họ - Khương Yến lại chính là dâu con của Âu Dương thế gia, một trong tứ đại thế gia. Gã Khương Thu Trọng vừa rồi chính là cháu ruột của Khương Yến. Ngươi đã phế võ công của hắn, không sợ Âu Dương thế gia tìm ngươi gây phiền toái sao?
Khấu Phỉ vừa đi vừa lải nhải, Nhạc Phàm nghe đến bực mình, nói tuột ra:
- Nếu ngươi muốn giết người thì có cần phải hỏi rõ lai lịch đối phương rồi mới động thủ không?
Khấu Phỉ sửng sốt, lập tức ha hả cười nói:
- Không sai, lão phu muốn giết người, mặc kệ hắn có bối cảnh thế nào, cứ giết rồi tính sau. Hắc hắc! Tên tiểu tử nhà ngươi thực thú vị, bây giờ lão phu càng ngày càng thích ngươi rồi, ha ha ha ....
"...." Nhạc Phàm chẳng nói gì thêm.
....
Đi qua một con đường nhỏ, Nhạc Phàm đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước.
"Là bọn nó ư? Sao bọn nó lại tới đây chứ?" Nhạc Phàm ngạc nhiên, mắng thầm: "Hai đứa ngốc luôn tự cho là đúng này, thực sự là không biết sống chết, không ngờ dám tìm tới Hàng Châu ... Hừ!"
Thuận theo ánh mắt Nhạc Phàm, có ba nam một nữ đi phía trước, chính là bọn Long Tuấn, Đinh Nghị. Có điều Khấu Phỉ không biết họ.
Thấy Nhạc Phàm lộ vẻ tức giận, Khấu Phỉ nghi hoặc hỏi:
- Ngươi quen bọn họ à? Tức giận như vậy, là bọn họ nợ ngươi tiền, hay là đã lừa gạt ngươi?
- Để ý tới họ làm gì, chúng ta đi!
Nhạc Phàm nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn phía trước rồi liền đổi hướng khác mà đi.
......
Tâm thần Long Tuấn chợt rung động, cảm thấy ớn lạnh liền quay phắt đầu lại .... Nhưng ngoại trừ dòng người qua lại thì chẳng hề phát hiện ra điều gì.
- A Tuấn, ngươi làm sao vậy?
Đinh Nghị hiếu kỳ hỏi.
Long Tuấn ngoảnh mặt trông về hướng tây, nói:
- Tiểu Đinh tử, vừa rồi ngươi có phát giác có người đang nhìn chúng ta hay không?
- Ngươi cũng vậy à, vừa rồi quả thực ta có cảm giác, không phải lại là tới bắt chúng ta đấy chứ?
Đinh Nghị cũng vội quan sát xung quanh.
Chu Tam không vui nói:
- Lúc đầu thì nói hay lắm, bảo hai người các ngươi sẽ bảo vệ chúng ta an toàn, nhưng hiện tại trái ngược theo các ngươi lại phải lo sợ mất mật. Hừ!
Hai người Long Tuấn đỏ mặt lên, bị một phen xấu hổ.
Chu Phượng thấy thế chợt mềm lòng, liền lên tiếng nói đỡ:
- Tỷ tỷ đừng nói nữa, không phải chúng ta cũng không việc gì sao?
- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy!
Đinh Nghị cũng vội phụ họa theo.
- Hừ!
......
--------------o0o-------------
- Ồ!
Xuyên qua mấy con phố, rốt cục Khấu Phỉ dừng lại nói:
- Xem ra trí nhớ cũng không tệ lắm, tới rồi đấy ....
Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên, chắn phía trước là một tòa lầu gác cổ kính.
Giờ đã là xẩm tối, trong lầu gác giai nhân phấn hồng ngồi ở sảnh, ra ra vào vào đều là người giang hồ. Trên biển hiệu hai bên tả hữu có khắc đôi câu thơ:
Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu,
Thiên cổ nhất tú tẫn phong lưu.
Ở chính giữa có treo một bức hoành phi, trên có ba chữ "Túy Hồng lâu" ...
- Đây chính là Lâu Thượng Lâu sao?
Nhạc Phàm khó hiểu, cho dù là người không rành việc đời như hắn cũng có thể dễ dàng nhìn ra đây chính là thanh lâu.
- Ngươi thì biết cái gì! Đây là một phân đà của Lâu Thượng Lâu tại Hàng Châu. Đừng nên không tin, ngươi biết thăm dò tin tức ở chỗ nào là nhanh nhất không? Chính là nơi đủ hạng người lui tới mới là nơi phát sinh tin tức nhanh nhất đó.
Khấu Phỉ lên mặt nói một tràng.
- Ờ, hiện tại đã biết!
Nhạc Phàm vừa định bước vào, Khấu Phỉ vội vàng gọi giật lại:
- Tiểu tử ngươi có tiền không? Không có tiền thì đừng có vào đó, đỡ phải mất mặt ... Ấy đừng .... đừng nhìn lão phu, lão phu cũng không có tiền cho ngươi mượn đâu.
Lão rụt tay lại, bày ra bộ dạng ra vẻ rất bần cùng.
Nhạc Phàm mỉm cười, khẽ gật đầu nói:
- Hiện giờ ta có rất nhiều tiền!
Đột nhiên hắn cảm thấy thực ra lão đầu này cũng rất thú vị.
......
Trong sảnh đường rất nhộn nhịp, Nhạc Phàm không hề để ý, đi thẳng vào bên trong.
- Ta tìm ông chủ của các ngươi, ta muốn mua tin tức!
Nhạc Phàm tìm một gã tiểu nhị, trực tiếp nói ra ý định.
"....."
Gã tiểu nhị giật mình, lập tức tắc nghẹn.
Nhạc Phàm tóc bạc áo trắng, hình dáng bên ngoài rất là bắt mắt, rất nhanh liền có người chú ý tới hắn.
- Hắn là Lý Nhạc Phàm!
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, thanh lâu đang ồn ào thoáng cái đã trở nên yên tĩnh dị thường, bầu không khí cũng căng thẳng hẳn lên.
- Hắn tới làm gì vậy?
- Không phải là tới tìm Lâu Thượng Lâu để báo thù đấy chứ?
- Hắn cũng quá điên cuồng rồi!
- Lẽ nào ....
Mọi người trong đại sảnh đều dõi ánh mắt dò xét về phía Nhạc Phàm ở giữa sảnh, có điều lại không kẻ nào muốn rời khỏi. Bởi vì bọn họ cảm thấy chuyện một kẻ bị Lâu Thượng Lâu treo thưởng truy sát lại tìm tới tận cửa thế này, thực là một chuyện vô cùng thú vị, chẳng lẽ không phải sao?
.....
Không lâu sau liền một nữ tử thanh tú mỹ mạo từ trên lầu chậm rãi bước xuống ... Trông vóc dáng mềm yếu của nàng, thực không giống người có võ công.
Nữ tử đó nhìn thấy Khấu Phỉ bên cạnh Nhạc Phàm, tức thì ánh mắt sáng lên, khẽ nhún xuống cung kính thi lễ, nói:
- Tiểu nữ Hồng Lâu, chính là chủ quản ở đây. Chắc đây là "Đao Si" Khấu tiền bối phải không ạ?
- Chính là lão phu!
Khấu Phỉ gật đầu đáp.
Ồ!...
Chung quanh đều ồ lên kinh ngạc, thập đại cao thủ cũng không phải là muốn thấy là có thể thấy được, mọi người thầm cảm thấy may mắn, lần này tới thanh lâu thật đúng là không có uổng công.
"Đao Si rất điên cuồng, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến đây, lẽ nào lão muốn đòi công đạo cho Lý Nhạc Phàm, nếu đúng là như vậy thì sự tình không dễ xử lý rồi. Còn nếu không ..."
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, Hồng Lâu mỉm cười, nói:
- Đao Si tiền bối hôm nay tới đây, không phải là tới làm khó tiểu nữ đấy chứ?