Thương Thiên

Chương 20: Q.7 - Chương 20: Phá Cửu Tinh trận, trấn Nhiếp Hồn thuật.






- Ha ha ha...

Khấu Phỉ nghe thấy thế thì cười ầm lên. Âm thanh rung trời khiến cả căn lầu cứ như là lung lay.

"Nội lực thật thâm hậu!" Mọi người kinh hãi, thập đại cao thủ quả nhiên không phải hư danh.

Khấu Phỉ thu lại tiếng cười rồi nói:

- Hắc hắc, bé con không cần dùng lời nói để chặn ta, lão phu đi lại trên giang hồ nhiều năm, nếu muốn động thủ thì bằng mấy lời nói của ngươi cũng không ngăn được đâu.

Ý nghĩ trong lòng bị người ta nhìn thấu, Hồng Lâu cũng không thèm để ý, ngược lại nụ cười càng thêm tươi rói, vẻ mặt cũng càng thêm giả tạo.

- Tuy nhiên ...

Khấu Phỉ cao giọng, dửng dưng nói:

- Tuy nhiên hôm nay ta tới dẫn đường cho tiểu huynh đệ, không có ý gì khác. Được rồi, các ngươi nói chuyện của các ngươi, không cần để ý đến ta. . . Người đâu, đem rượu và thức ăn hảo hạng nhất đến cho ta, à, tiền đã có người trả.

Sau đó liền tùy tiện ngồi xuống một bàn trống, gỡ đại đao trên lưng xuống đặt ở một bên.

Tiểu nhị không dám tự tiện làm chủ, bèn nhìn về phía Hồng Lâu.

Hồng Lâu tự nhiên bớt phiền, liền hé miệng cười nói:

- Khấu tiền bối có thể tới nơi nhỏ bé này, chính là phúc khí của chúng ta, nào dám thu tiền của ngài! Các ngươi mau đi chuẩn bị rượu và thức ăn thượng hạng nhất để chiêu đãi lão tiền bối!

Câu sau là nói với tiểu nhị.

- Vâng!

..........

Hồng Lâu quay đầu lại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, lạnh lùng nói với Nhạc Phàm:

- Lý Nhạc Phàm, không ngờ ngươi cũng dám tới đây. Chẳng lẽ ngươi muốn trả thù sao? Đừng tưởng rằng có chút danh tiếng thì đã là giỏi, Lâu Thượng Lâu không đơn giản như ngươi tưởng đâu, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh thôi!

Nói xong ả liền khinh khỉnh cười.

- Hừ!

Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Người biết mệnh chưa chắc biết tâm, chuyện của ta sau này chắc chắn sẽ tính sổ với các ngươi, nhưng không phải bây giờ. . . Hôm nay ta muốn mua tin tức của Lâu Thượng Lâu các ngươi.

- Mua tin tức?

Hông Lâu giật mình, nghi hoặc nhìn Nhạc Phàm, nhìn cách ăn mặc của hắn, có điểm nào giống người có tiền?

Hồng Lâu lại liếc mắt nhìn Khấu Phỉ, chẳng thấy hắn tỏ vẻ gì, trong lòng hơi giãn ra. Dù sao trước đó Khấu Phỉ đã nói rõ, thân là bạch đạo thập đại cao thủ, đương nhiên không thể nói một đằng làm một nẻo

Hồng Lâu thản nhiên nói:

- Nơi này có quy củ của nơi này, ngươi muốn mua tin tức không phải là không thể. Nhưng ngươi bây giờ thân phận đặc biệt, cho nên ngươi muốn mua tin tức nhất định phải dùng thực lực nói chuyện. Hôm nay Khấu tiền bối ở đây, ta tự nhiên sẽ không làm khó ngươi, tuy nhiên không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu.

Mọi người xung quanh đều thầm chấp nhận điều này, danh tiếng bây giờ của Nhạc Phàm tuy thịnh, nhưng vẫn thua kém lão tiền bối như Khấu Phỉ. Dù sao bọn họ không thật sự đối mặt với Nhạc Phàm, đồn đại vĩnh viễn chỉ là đồn đại. Chỉ có Khấu Phỉ cười thầm không thôi...

Ánh mắt Nhạc Phàm Lạnh như băng giá chằm chằm nhìn thẳng vào Hồng Lâu, ban đầu tới đây chỉ là muốn thăm dò tin tức của Nhã Nhi, ai nghĩ rằng đối phương hết lần này đến lần khác ngăn trở, trong lòng sốt ruột, bảo hắn sao không nổi giận.

Hồng Lâu cảm thấy lạnh cả xương sống, hơi lùi ra sau một bước.

- Bày trận!

Theo tiếng quát khẽ của Hồng Lâu, chín bóng người nhảy xuống phòng khách, vây Nhạc Phàm vào giữa, chỉ kiếm vào hắn.

- Cửu tinh phá hồn trận! Khó trách Lâu Thượng Lâu có thể đứng vững trên giang hồ nhiều năm như vậy mà không suy yếu, thì ra là có trận pháp làm chỗ dựa.

Khấu Phỉ kinh hãi, dù sao lão cũng là bậc tiền bối thấy nhiều biết rộng, liếc mắt liền nhận ra lai lịch của trận pháp.

Hơn hai trăm năm trước, giang hồ trải qua một dạo hỗn loạn. Một đám người thần bí nắm giữ "Cửu tinh phá hồn trận" xuất hiện trên giang hồ, dùng nó chinh chiến bốn phương, gần như không có trận nào đánh mà không thắng, đủ để nói rõ sự lợi hại của trận pháp này.

Đương nhiên, Khấu Phỉ quyết không tin rằng, bằng vào thế lực của Lâu Thượng Lâu lại chỉ cất dấu một bộ kỳ trận. Nghĩ đến đây, lão không khỏi lo lắng cho Nhạc Phàm.

"Trận pháp?" Nhạc Phàm cười lạnh trong lòng, hắn mặc dù không biết bộ trận pháp này, nhưng hắn lại biết rõ đạo của kỳ môn thuật, vạn vật biến đổi không ngoài trong đó. Hơn nữa hắn còn có "Tinh tú quyết" đương nhiên không sợ kiếm trận của đối phương.

- Lên!

Một tiếng ra lệnh, chín người đồng thời nhằm phía Nhạc Phàm, nhìn vị trí như hỗn loạn, nhưng lại huyền diệu vô cùng, phong bế tất cả các góc độ của Nhạc Phàm.

Đỉnh đầu, mặt, yết hầu, hai vai, tim, đan điền, chân....

-Hừ!

Nhạc Phàm vẫn chưa ra tay, bước liền vài bước, nhanh nhẹn tránh thoát sự công kích của võng kiếm một cách xảo diệu.

Vèo... vèo...

Kiếm phong phá không, chiêu nào cũng cực kỳ hiểm độc.

- Thiên cơ, bắc minh, hỏa diệu. .

- Trung khu, thủy minh, nhất phồn. . .

Nhạc Phàm thân ở trong trận đi lại tự nhiên, không hề có chút nào đình trệ hay gò bó.

Hắn tuy chưa ra tay nhưng đã khiến mọi người rung động. Chung quanh đều là người trong giang hồ, đương nhiên là có thể nhìn ra sự lợi hại của kiếm trận, cảm thấy bản thân nếu bị vây trong kiếm trận, tuyệt đối khó giữ được mạng. Mà Hồng Lâu đứng ở một bên càng rõ ràng uy lực của kiếm trận, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc!

Nhạc Phàm quan sát một hồi, không khỏi thầm gật đầu. Trận pháp sắc bén như thế, chỉ có thể ở trong trận pháp mới cảm nhận được uy lực chân chính của nó, liên tục không ngừng, hỗ trợ lẫn nhau, không hề có sơ hở. . . Nếu không phải Nhạc Phàm am hiểu kỳ môn thuật thì có lẽ đã thương tích đầy mình.

Khấu Phỉ thấy vậy thì thôi lo lắng, tiếp tục uống rượu, khẽ ngâm nga một làn điệu dân gian.

.......

Qua một hồi lâu, Nhạc Phàm không còn kiên nhẫn nữa, rút cây côn bên hông, ra tay khiến tất cả kinh ngạc...

- Loạn kích thức - Phá.

Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, khí thế tăng vọt, tóc bạc tung bay tựa tư thế của thần ma.

Chỉ thấy Nhạc Phàm như có nghìn cánh tay, chân nhanh như đạp gió, tức thì côn ảnh ngợp trời chụp về phía chín người.

Bóng trắng lóe lên, chín người cảm thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ thấu qua thân kiếm truyền thẳng vào cánh tay, không thể giữ được kiếm. Chín thanh kiếm sắc đồng thời cắm xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu "ong ong" !

Phụt!

Phụt!

Phụt!

........

Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt nền cẩm thạch, rực rỡ như hoa nở. . . Chín người ngã cuống đất, chỉ còn một mình Nhạc Phàm đứng giữa sân

". . ."

Đại sảnh lạnh ngắt như tờ, giống như là vẫn chìm trong một đòn thần kỳ của Nhạc Phàm.

"Đao. . đao thật mạnh! Lẽ nào đây mới là thực lực chân chính của tiểu tử này?" Khấu phỉ nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy không thể tin được, trong lòng hắn thầm tính, nếu mình ở trong " Cửu tinh phá hồn trận" cho dù có phá trận mà ra, có lẽ còn xa mới có thể nhẹ nhàng được như Nhạc Phàm.

- Ta muốn mua tin tức.

Nhạc Phàm thản nhiên đi đến trước mặt Hồng Lâu. Tuy nhiên tất cả đều nghe được sự tức giận trong giọng nói của hắn.

Hồng Lâu nghe tiếng thì bừng tỉnh, vẻ mặt phức tạp. Kiếm trận gần như vô địch trong mắt nàng không ngờ đã bị phá, hơn nữa lại bị một người mà mình không để vào mắt đánh bại. . . Hồng Lâu không cách nào tiếp nhận, ít nhất kiêu hãnh trong lòng buộc nàng không thể chấp nhận.

Vẻ mặt lại biến đổi, Hồng Lâu lại bày ra một bộ mặt tươi cười quyến rũ, nũng nịu hỏi:

- Ngươi muốn mua tin tức cũng có thể, nhưng nhất định phải trả lời ta một vấn đề.

Mọi người chung quanh lần đầu tiên thấy Hồng Lâu thể hiện dáng vẻ xinh đẹp như vậy, thanh âm nhẹ nhàng và vẻ mặt mị nhân làm cho người ta không khỏi lòng dạ hươu vượn.

Nhạc Phàm nhíu mày nói:

- Ngươi muốn biết cái gì?

Hồng Lâu áp sát thân thể vào người Nhạc Phàm, ánh mắt mông lung, ôn nhu nói:

- Nhạc Phàm, ngươi nói xem ta có xinh đẹp không?

- ...Ngươi... rất xinh đẹp ..."

"Là nhiếp hồn thuật!" Khấu phỉ nhìn ra không khí có vài phần khác lạ, nhiếp hồn thuật là một loại dị thuật, mê hoặc tâm thần con người.

Câu trả lời cúng ngắc của Nhạc Phàm khiến cho Hồng Lâu đắc ý trong lòng: "Nam nhân quả nhiêu đều như nhau, hắc!"

- Tuy nhiên. . .

Hồng Lâu đang định hành động, nhưng tay của Nhạc Phàm đã giữ chặt cổ của ả, lạnh lùng nói:

- Tuy nhiên, chỉ có bằng hữu mới có thể gọi tên của ta, còn ngươi thì không. Hây!

Một tiếng hét lớn, trong đầu Hồng Lâu khó chịu giống như bị nổ tung ra.

- Aaaa...

Phun ra một ngụm máu tươi, Hồng Lâu lập tức rũ xuống, nếu không phải Nhạc Phàm nắm lấy cổ nàng, sợ rằng đã lập tức ngã xuống.

Lúc này, Nhạc Phàm nếu như tăng thêm nửa phần lực, Hồng Lâu sẽ lập tức thành hoa tàn ngọc nát.

Vèo... vèo...

Sau lưng một luồng chưởng phong bỗng nhiên đánh úp tới, Nhạc Phàm lại không hề cử động, chẳng lẽ. . .

- Ngươi dám. . Hừ!

Một tiếng hừ lạnh, Khấu Phỉ nhảy dựng lên, chiêu xuất sau mà tới trước, đứng chắn phía sau Nhạc Phàm.

Ầm!

Song chưởng chạm nhau phát ra một tiếng nổ vang, thân thể Khấu Phỉ khẽ chấn động, những viên đá lát nền vỡ tan ra, còn kẻ đánh lén lộn hai vòng trên không, sau khi rơi xuống liền lại lùi lại mấy bước.

- Ha ha ha ... võ công lợi hại!

Khấu Phỉ cười lớn sảng khoái, đang muốn xông lên thì người kia lại lớn tiếng gọi, thanh âm thé thé:

- Đợi một chút, lão thân Hồng Loan, trưởng lão của Lâu Thượng Lậu, vừa rồi đã đắc tội . . .

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.