- Sư phụ?
- Cha!
Thấy rõ người tới, Long Tuấn và Đình Nghị tức thì kinh hỉ, Tiểu Băng Nhi từ trong lòng Đình Nghị nhảy xuống, chạy về phía trước.
- Hài tử, xin lỗi, ta đã tới chậm.
Nhạc Phàm một tay ôm lấy Tiểu Băng Nhi vào lòng, không ngừng trấn an. Ánh mắt lóe lên sát khí.
- Cha... ô ô...
Cảm nhận được sự ấm áp của phụ thân, tiểu cô nương tức thì buông lỏng, nước mắt không ngừng chảy ra như mưa, giống như là vô cùng ủy khuất, toàn bộ đều phát tiết ra.
- Hài tử của ta, đừng khóc...
Nhạc Phàm lấy tay khẽ lau nước mắt cho Tiểu Băng Nhi, trong lòng vô cùng đau đớn
cùng lo lắng. Có người phụ thân nào không đau khi nhìn thấy hài tử của
mình rơi lệ chứ? Tự trách và hổ thẹn...
- Sư phụ, xin lỗi, chúng ta không chiếu cố tiểu sư muội cho tốt.
Long Tuấn và Đình Nghị xấu hổ cúi đầu, lúc này có mấy đạo thân ảnh vội vàng
chạy tới, trực tiếp rơi vào giữa đám người, chính là đám người Khấu Phỉ.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Khấu Phỉ đảo qua chung quanh, tràn diện vô cùng lớn. Trên vạn tu sĩ vây quanh, gần trăm chấp pháp đệ tử, trong đó có không ít cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh.
...
Đám người Nhạc Phàm xuất hiện khiến cho đám tu sĩ vây quanh trố mắt lên, vô cùng ngạc nhiên.
Hiện tại thanh danh của Nhạc Phàm như sấm vang bên tai, từ Đại Tôn cho tới
gã sai vặt đều biết tới đại danh của người này, hơn nữa Thiên Đạo liên
minh quật khởi cũng báo trước một tín hiệu, đó chính là Tu Hành Giới đã
thay đổi.
- Thập Phương Điện chấp pháp, những người không liên quan nhanh chóng thối lui.
Thường Mãn nhìn thấy đám người Nhạc Phàm đột nhiên xông vào, tức thì quát lớn.
Mộng Thiện Tử đứng bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Thường Mãn.
- Tại hạ Mộng Thiện Tử môn hạ Diệu Cô Tử, ra mắt chư vị.
Mộng Thiện Tử khách khí chắp tay, đám người Khấu Phỉ nhìn lại.
- Ngươi là đồ đệ của Diệu Cô Tử sao?
Khấu Phỉ vô cùng kinh ngạc nhìn thiếu niên này, tư chất, khí độ đều là nhất
đẳng, lại có tu vi Thiên Đạo thượng cảnh, thực lực không dưới đám người
từng trải bọn họ.
Bên kia, Nhạc Phàm thấy nữ nhi mình bị ủy
khuất, đầu còn tâm tình khách sáo cùng người khác, hắn không để ý tới
Mộng Thiện Tử, cố nén giận hỏi hai đồ đệ:
- Long Tuấn, ngươi nói xem, có chuyện gì?
- Sư phụ...
Lập tức, Long Tuấn nói lại những chuyện xảy ra.
Nhạc Phàm nghe xong sắc mặt đại biến, nhìn về phía Thích Minh Hữu, chỉ thấy Thích Minh Hữu gật đầu nói:
- Nhạc Phàm đại ca, mấy năm nay hung tính của tiểu hỏa đã thu liễm đi rất nhiều, bình thường sẽ không tùy tiện công kích người khác, trừ phi là
tính mạng của Tiểu Băng Nhi bị uy hiếp mới có thể điên cuồng như vậy.
Khí thế hung ác ngập trời, lửa giận hừng hực.
Trên người Nhạc Phàm bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ sát ý ngập trời. Người có cấm kỵ, rồng có nghịch lân, động tới ắt phải chết.
Tính mạng bị uy hiếp? Là ai? Lẽ nào thực sự có người muốn giết Tiểu Băng Nhi?
Cả đám người Khấu Phỉ nhìn Thích Minh Hữu, bọn họ không ai hoài nghi lời
nói của Thích Minh Hữu, mười năm nay, Tiểu Hỏa vẫn đi theo bên người
hắn, đối với tình huống của nó, hắn có quyền lên tiếng.
- Qua đây.
Thanh âm Nhạc Phàm vang lên, thân ảnh Tiểu Hỏa chợt lóe, xuất hiện bên người hắn:
- Thủ phạm là ai?
Ngao!
Tiểu Hỏa quay về phía Đằng Nguyên điên cuồng rống lên một tiếng, đôi mắt đỏn như máu lóe lên hung quang.
Thấy một người một thú trao đổi nhưu vậy, khiến cho những tu sĩ đứng xem
suýt phì cười, thế nhưng dưới bầu không khí như thế này, bọn họ thực sự
không cười nổ, thậm chí bọn họ còn cảm giác một cỗ hàn khí sau lưng bọn
họ, khiến cho mồ hôi lạnh ứa ra.
- Uy, tiểu thú kia, ngươi cũng không thể cắn người tùy tiện a.
Đằng Nguyên thấy Tiểu Hỏa chỉ điểm mình, gấp gáp kêu lên nói:
- Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung a! Lời nói các
ngươi là chứng cớ sao? Các ngươi nói ta có ác ý, có chứng cớ gì không?
Ngược lại ta đây lại bị thương không ít người, thiếu điện chủ, Thập
Phương Điện các ngươi phải chủ trì công đạo cho chúng ta.
Thấy Đằng Nguyên đem củ khoai nóng quẳng về phía mình, Mộng Thiện Tử lạnh lùng nói:
- Là đúng hay là sai tại hạ tự biết phán đoán, không cần các hạ lắm lời.
Nếu như các ngươi thực sự có tâm niệm ác độc, đừng nói người bị thương
là các ngươi, cho dù giết các ngươi cũng đáng. Hừ!
- Ta...
Đằng Nguyên chấn động, vừa phẫn nộ vừa nghẹn khuất. Hắn đang muốn phản bác
vài câu, đã thấy Nhạc Phàm ôm Tiểu Băng Nhi đi từng bước một về phía
mình.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Thân là đệ tử thế gia, đối với thực lực của Nhạc Phàm Đằng Nguyên vô cùng rõ ràng, hắn tận mắt thấy đối phương ngạnh kháng một chưởng của Thánh Ngôn Đại Tôn. Người
như vậy há một người như hắn có thể ứng phó?
Trong lúc kinh hãi, Đăng Nguyên vô ý thức lui tới phía sau Mộng Thiện Tử, tìm kiếm cảm giác an toàn.
- Là ngươi sao?
Lý Nhạc Phàm lạnh lùng nhìn Đằng Nguyên, ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn một người chết.
- Không... Không phải ta. Không phải ta...
Đằng Nguyên sắc mặt tái nhợt, không có lấy một chút máu. Hiện tại hắn đã
biết sợ, hắn hối hận mình đã làm ra quyết định như vậy, nếu sớm biết kết quả sẽ như thế này, cho gì nói gì hắn cũng không đáp ứng làm việc này.
Chỉ tiếc, hiện tại có nói gì cũng đã chậm, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Cũng may, bản thân cũng không phải một mình đối mặt.
Vừa nghĩ
tới chỗ dựa vững chắc phía sau mình, Đằng Nguyên vốn có chút lo lắng,
nhưng cố cưỡng chế sự sợ hãi trong lòng lớn tiếng hô:
- Lý... Lý
Nhạc Phàm, ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ở đây là Thiên Tuyệt Cốc, Thiếu
điện chủ cùng chấp pháp đệ tử Thập Phương Điện đều ở nơi này, lẽ nào
ngươi muốn động thủ? Ngươi... Các ngươi không được làm càn.
...
Nhạc Phàm nghe vậy đình chỉ cước bộ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
- Lý tiên sinh...
Mộng Thiện Tử lo lắng chuyện tình sẽ trở thành lớn, không thể giải quyết được vì vậy mới mượn cơ hội mở miệng khuyên bảo:
- Lý tiên sinh, việc này chắc chắn ta sẽ bẩm báo với sư phụ, cho ngươi một cái công đạo.
Nhạc Phàm không trả lời, đám người Khấu Phỉ đứng tại chỗ. Bọn họ đối với
tính cách của Nhạc Phàm đều vô cùng hiểu rõ, cho dù có lòng tiến lên
khuyên bảo cũng không biết nói làm sao. Sự kiện lần này liên quan tới
tính mệnh của Tiểu Băng Nhi, Lý Nhạc Phàm thân làm phụ thân, tự nhiên
muốn cho nàng một cái công đạo, bọn họ cũng không có tư cách xen vào.
Đối phương dám đánh chủ ý lên nữ nhi của hắn, quả thực đúng là muốn
chết.
...
Đằng Nguyên thấy Lý Nhạc Phàm im lặng, còn tưởng rằng đối phương đã chịu thỏa hiệp, nhất thời an tâm không ít, tiếp tục
lớn tiếng quát:
- Lý Nhạc Phàm, đừng tưởng rằng bản thân ngươi có chỗ dựa là Đại Tôn mà ở Thiên Tuyệt Cốc muốn làm gì thì làm, bản công
tử tuy rằng đánh không lại ngươi, thế nhưng Thiên Tuyệt Cốc này tự nhiên có người trị được ngươi, ngươi không nên...
Thanh âm đột nhiên
dừng lại, vẻ mặt Đằng Nguyên dại ra, chỉ thấy một nắm tay thấy lớn xuất
hiện trước mặt mình, lập tức cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới.
Tại giờ phút này, trong mắt Đằng Nguyên một màu đỏ tươi, ngoại trừ thống khổ ra chỉ có thống khổ mà thôi.
Ta... Ta đã chết sao? Đây là cảm giác tử vong sao?
Không! Ta không muốn chết? Ta không được chết?
Ta muốn sống! Ta còn muốn trở thành Thiên Đạo cường giả! Quyền lợi của ta, nữ nhân của ta...
Không! Không được... Không được...
Cảm giác đau đớn tới nhanh đi cũng nhanh, thống khổ trong nháy mắt biến
mất, sợ hãi vô biên bao phủ, ý niệm trong đầu của hắn cũng biến mất
theo.
...
Tĩnh lặng! Tĩnh lặng tới đáng sợ! Sự tĩnh lặng làm cho người ta hít thở không thông.
Thân thể Đằng Nguyên nằm trên mặt đất không nhúch nhích, sát ý nồng đậm mãi không tiêu tán.
Sau khi tỉnh táo lại, Thường Mãn vội vã vọt tới bên người Đằng Nguyên, sau khi kiểm tra, phát hiện đối phương đã chết.
Không sai! Đằng Nguyên đã chết, cứ như vậy bị một quyền của Lý Nhạc Phàm đánh chết!
Là ai? Là ai cho hắn lá gan lớn như vậy! Không ngờ dám trong Thiên Tuyệt Cốc tùy ý giết người, thật là to gan, quá to gan.
Trong lòng Thường Mãn kinh hãi gần chết, không có lời nào diễn tả hết. Cả đời của hắn chưa từng thấy người nào hung thần sát ác như Nhạc Phàm, hơn
nữa lại dám động thủ trong Thiên Tuyệt Cốc.
- Thiếu... Thiếu điện chủ, người đã chết...
Nghe thấy Thường Mãn bẩm báo, Mộng Thiện Tử không khỏi sững sờ. Hắn không
sao hiểu được tại sao Lý Nhạc Phàm lại giám động thủ giết người.
Bản thân hắn hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Đằng Nguyên dù sao cũng đã
chết rồi, Mộng Thiện Tử vốn cũng không có hảo cảm với đám thế gia đệ tử, chết thật là sạch sẽ a. Thế nhưng vấn đề là, Lý Nhạc Phàm dám ngang
nhiên động thủ trong Thiên Tuyệt Cốc động thủ, lại còn có người chết,
nếu như bản thân mình mặc kệ không hỏi, uy tín của Thập Phương Điện sẽ
khong còn sót lại một chút nào. Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính
là sau này hành sự, chấp pháp đội sẽ khó lòng phục chúng.
Một bên là Đại Tôn, một bên là quy của của Thiên Tuyệt Cốc, Mộng Thiện Tử lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Mắt thấy Đằng Nguyên chết, hạ nhân Đằng gia sợ đến hồn bay phách lạc, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Những tu sĩ chung quanh khẩn trương, lúc này một đạo quang ảnh từ chân trời xẹt tới, rơi xuống bên cạnh Mộng Thiện Tử.
- Mộng Thiện Tử bái kiến Diệu Âm sư thúc!
Thấy người tới, Mộng Thiện Tử bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghiêm túc khom mình thi lễ.
...
- Mau nhìn! Là Diệu Âm Tử tới!
- Lý Nhạc Phàm này xong rồi, ai cũng biết Diệu Âm Tử nổi tiếng thiết diện vô tư, Lý Nhạc Phàm này giết người rơi vào tay Diệu Âm Tử, sợ rằng sẽ
khó thoát.
- Hắc hắc, Lý Nhạc Phàm ngay cả Đại Tôn cũng dám đối
nghịch, giết người thì đã làm sao? Huống chi, sau hắn còn có Vô Danh Đại Tôn che chở.
- Nếu như thực sự là như vậy, vậy thì môn đồ Đại
Tôn và Thiên Đạo cường giả chẳng phải là có thể giết người lung tung
sao? Quả thực là vô pháp vô thiên.
- Vô pháp vô thiên? Trên thế
gian này, Đại Tôn chính là pháp, Đại Tôn chính là thiên, hiện tại quy
của của Thiên Tuyệt Cốc cũng là Đại Tôn định đoạt. Chỉ là một thế gia đệ tử kiêu ngạo ương ngạnh mà thôi, chết đi cũng yên tĩnh một chút.
- Ai! Để xem Thập Phương Điện xử lý việc này ra sao.
..
Bên tai truyền đến tiếng nghị luận, vẻ mặt Diêu Âm Tử vẫn lạnh nhạt như cũ, quay về phía Lý Nhạc Phàm nói:
- Người là ngươi giết?
- Đúng.
Nhạc Phàm ôm Tiểu Băng Nhi, vẻ mặt tự nhiên đối mặt với Diệu Âm Tử. Diệu Âm Tử lạnh lùng chất vấn:
- Lẽ nào ngươi không biết, trong Thiên Tuyệt Cốc không thể tùy ý động thủ?
- Biết.
Nhạc Phàm một mặt vỗ về hài tử, một mặt nói:
- Chỉ là ta không có tùy ý động thủ, người nọ khi dễ con ta, hắn đáng chết.
- Ngươi...
Sự cường ngạnh của đối phương vượt xa dự liệu của Diệu Âm Tử, chỉ là ngẫm
lại thái độ của hắn khi đối mặt với Thánh Ngôn Đại Tôn cũng như vậy,
nàng mới bình thường trở lại.
- Lý Nhạc Phàm, ngươi là hộ pháp
Phật Tông, là người Vô Danh Đại Tôn nhìn trúng, vì vậy việc này ta không làm chủ được, xin mời các hạ tới Thậ Phương Điện một chuyến, để điện
chủ chúng ta định đoạt.
Nghe Diệu Âm Tử nói vậy, Nhạc Phàm không
nói gì, thế nhưng hành động như vậy của Diệu Âm Tử lại khiến cho chúng
tu sĩ chung quanh ngạc nhiên.
Mời? Diệu Âm Tử không ngờ lại dùng
chữ mời? Tuy rằng Lý Nhạc Phàm là hộ pháp Phật Tông, có Vô Danh Đại Tôn
che chở, thế nhưng nàng cũng quá khách khí a.
Bọn họ cũng không
biết ý nghĩa chân chính của hộ pháp Phật Tông, chính là người truyền
thừa của Vô Danh Đại Tôn, nếu không có gì ngoài ý muốn, Lý Nhạc Phàm
nhất định sẽ kế thừa Đại Tôn vị.
Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm gật đầu đồng ý, chuẩn bị theo Diệu Âm Tử đi tới Thập Phương Điện.
Tiểu Băng Nhi thấy vậy, vẻ mặt lo lắng nói:
- Cha, có phải Tiểu Băng Nhi đã gây ra phiền phức cho người hay không?
Nhạc Phàm cười cười, vuốt đầu nàng nói:
- Đứa nhỏ, đừng có nói lời ngốc ngếch như vậy, cho dù trời có sập xuống
cũng có vi phụ chống cho ngươi... Được rồi, ngươi cứ về trước với đám
người nghĩa phụ đi, ta đi một lát rồi trở về.
- Dạ.
Tiểu Băng Nhi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó từ trong lòng Nhạc Phàm trèo xuống, chạy về phía đám người Phó Suất.
- Chúng ta đi thôi.
Diệu Âm Tử đi trước, Nhạc Phàm và đám người Mộng Thiện Tử đi sát phía sau.
Đợi đến khi bọn hắn rời đi, đám người Khấu Phỉ và những tu sĩ chung quanh đều rời đi.