Thập Phương Điện.
Nhạc Phàm đi theo Diệu Âm Tử và Mộng Thiện Tử đi vào chính điện.
Lúc này, Diệu Cô Tử đang ngồi ở trên ngọc đài.
- Diệu Âm ra mắt sư tỷ.
- Mộng Thiện bái kiến sư phụ.
Diệu Âm Tử và Mộng Thiện Tử tiến lên thi lễ, sau đó đem sự tình từ đầu tới
cuối nói ra một lần. Mà Lý Nhạc Phàm thì yên lặng ở một bên, lẳng lặng
nghe.
Sau khi nghe hai người nói, sắc mặt Diệu Cô Tử không có giận dữ, ngược lại lại lạnh nhạt cười nói:
- Không có lửa làm sao có khói, nếu không phải tên đệ tử Đằng gia kia có
tâm niệm độc ác, cũng sẽ không có kết cục như vậy, người chết cũng đã
chết rồi, việc này không cần phải truy cứu.
- Đại sư tỷ...
Vẻ mặt Diệu Âm Tử có chút khó xử nói:
- Lý Nhạc Phàm dù sao cũng đã phá vỡ quy củ của Thiên Tuyệt Cốc, nếu như
chúng ta không cho đại chúng một cái công đạo, sợ rằng sau này Thập
Phương Điện hành sự khó lòng phục chúng, xin sư tỷ nghĩ lại.
Diệu Âm Tử có thể không thèm để ý tới sự sống chết của tên đệ tử Đằng gia,
thế nhưng nàng phải suy nghĩ cho lập trường của Thập Phương Điện, thử
nghĩ mà xem, nếu có lần một thì sẽ có lần hai, sau này còn ai kinh sợ
Thập Phương Điện nữa.
- Khó lòng phục chúng?
Diệu Cô Tử cười nói:
- Diệu Âm, lần này ngươi lại hồ đồ rồi. Lý Nhạc Phàm chính là người
truyền thừa Vô Danh Đại Tôn chỉ định, là người thủ hộ Phật Tông tiếp
theo, cho dù là Đại Tôn, quy của của Thiên Tuyệt Cốc há có thể ước thúc
hắn? Huống chi tên đệ tử Đằng gia tự tìm đường chết, còn trách được ai?
Việc này ngay cả Đại Tôn cũng không hỏi đến, chúng ta cần gì phải xuất
đầu? Ngươi chỉ cần tuyên bố ra ngoài, Lý Nhạc Phàm chính là người truyền thừa của Vô Danh Đại Tôn, ta nghĩ đám người bên ngoài cũng không dám có ý kiến gì.
- Dạ, sư tỷ.
Diệu Âm Tử nghe vậy tức thì hiểu rõ, trong lòng yên tâm hơn.
Theo lý thuyết, giết người trong Thiên Tuyệt Cốc tuyệt đối là chuyện lớn,
Đại Tôn nhất định sẽ hỏi tới, thế nhưng mấy vị Đại Tôn hiện tại lại
không quan tâm, hiển nhiên đã thừa nhận thân phận của Lý Nhạc Phàm, nếu
đã như vậy, Thập Phương Điện bọn họ cần gì phải tự xuất dầu để rồi mất
mặt?
- Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi.
Sau khi giải quyết xong, Diệu Cô Tử vẫy tay ý bảo hai người lui xuống, lúc này mới quay sang Nhạc Phàm nói:
- Thanh niên a, chúng ta thật là hoài niệm. Xem ra hiện tại khí sắc của
ngươi cũng không tệ lắm, hẳn là thương thế không còn đáng ngại.
- Vãn bối ra mắt tiền bối.
Nhạc Phàm tiến lên chào, thái độ so với vừa rồi ôn hòa hơn một ít.
- Tiểu hữu chính là hộ pháp Phật Tông, lão thân không chịu nổi một lễ này, sau này tiểu hữu không cần khách khí như vậy.
Diệu Cô Tử khoát tay, chậm rãi nói:
- Chuyện vừa rồi kỳ thực lão thân đã biết từ lâu, ngay cả mấy vị Đại Tôn
cũng biết, chỉ là bọn họ cũng không có dự định để ý tới việc này, vì vậy lão nhân thuận tiện dong nước đẩy thuyền cấp một cái nhân tình, đem
việc này che giấu đi. Chỉ là lão thân muốn nhắc nhở tiểu hữu một câu,
phía sau ngươi mặc dù có Vô Danh Đại Tôn chống đỡ, thế nhưng không có
nghĩa là ngươi ở trong Thiên Tuyệt Cốc muốn làm gì thì làm. Dù sao ngươi cũng không phải là Đại Tôn, nếu như ngươi năm lần bảy lượt chạm tới
điểm giới hạn của bọn họ, khiến cho những Đại Tôn khác bất mãn, cho dù
Vô Danh Đại Tôn cũng không giúp được ngươi. Hi vọng sau này gặp phải
chuyện như vậy ngươi nên tận lực bình tĩnh một chút.
Bình tĩnh? Bình tình làm sao được? Lẽ nào mở to mắt nhìn nữ nhi của mình chịu thương tổn.
Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm trầm giọng nói:
- Người không phạm ta, ta không phạm người.
Dường như sớm biết đối phương sẽ nói như vậy, Diệu Cô Tử không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thở dài nói:
- Chính trực, chính khí, thái độ cường ngạnh, tính tình của ngươi quả
thực cùng với Vô Danh Đại Tôn giống nhau như đúc... Được rồi, được rồi,
lời nói vừa rồi coi như lão thân nhiều chuyện, coi như lão thân chưa
từng nói qua.
- Tiền bối có ý bảo vệ, Lý Nhạc Phàm sao lại không biết tốt xấu.
Nhạc Phàm chắp tay thi lễ, nghiêm mặt nói:
- Xin tiền bối yên tâm, trong lòng vãn bối kỳ thực cũng có chừng mực.
- Ha ha! Hóa ra ngươi vẫn hiểu rõ, lão thân lo nghĩ quá nhiều rồi.
Diệu Cô Tử híp hai mắt lại, khẽ gật đầu nói:
- Đằng gia chỉ là một thế gia nho nhỏ ở Đông Loạn Hải Vực, phía sau hắn
chính là Đạm Thai gia, một trong Thập đại thị tộc, kẻ mà ngươi đánh chết bất quá chỉ là một tiếu lâu la mà thôi.
Nói tới đây, mọi chuyện
đã sáng tỏ. Một thế gia đệ tử nho nhỏ, nếu như không có ai âm thầm chống đỡ và sai sử, tại sao lại dám hô phong hoán vũ trong Thiên Tuyệt Cốc?
- Đông Loạn Hải Vực? Đạm Thai gia... Đằng gia...
Nhạc Phàm lẩm bẩm trong miệng, một ý niệm đột nhiên trong đầu hắn:
- Là bọn hắn, lẽ nào...
Thanh âm của Diệu Cô Tử truyền vào tai hắn:
- Tiểu hữu, ta không biết giữa ngươi vào bọn họ đến tột cùng có mâu thuẫn gì, nhưng sau này ngươi hành sự nhất định phải cận thận một chút, còn
có những người bên cạnh ngươi nữa. Từ xưa, mỗi một thị tộc đều không đơn giản một chút nào, cho dù là Đại Tôn cũng không đơn giản mà đắc tội bọn họ.
- Cảm tạ tiền bối nhắc nhở.
Nhạc Phàm thật tâm nói lời cảm tạ, Diệu Cô Tử thản nhiên nhận lấy.
- Được rồi, Thập Phương Điện sự vụ bận rộn, lão thân sẽ không giữ ngươi ở đây nữa, ngươi về trước đi.
- Vãn bối xin cáo lui.
Đợi Lý Nhạc Phàm rời đi, trong đại điện truyền đến một tiếng thở dài.
Choang!
Một chiếc chén ngọt bị ném xuống mặt đất vỡ tan.
- Cái gì? Thất bại?
- Phế vật! Đằng gia các ngươi đều là phế vật! Ngay cả một tiểu nha đầu chưa dứt máu đầu cũng không đối phó được.
Trong đại sảnh, Đạm Thai Chí ngồi trên ghế thái sư phía xa, ánh mắt lãnh đạm nhìn lão quản gia quỳ phục dưới đấ.t
- Lão gia bớt giận! Lão gia bớt giận!
Thấy gia chủ phát hỏa, thân thể lão quả gia run lên nhè nhẹ.
Đạm Thai gia trong Tu Hành Giới có thể nói là quyền khuynh một phương, nhất là ở Đông Loạn Hải Vực, chính là tồn tại có một không hai. mà thân là
gia chủ Đạm Thai gia, thủ đoạn của Đạm Thai Chí từ trước tới nay đều độc ác vô cùng, lòng dạ thâm sâu, rất ít khi trước mặt người khác biểu lộ ý nghĩ của mình. Nhưng từ khi biết được nhi tử hắn - Đạm Thai Hạo chết,
Đạm Thai Chí giống như là nhập ma, hỉ nộ vô thường, một khi đã nổi giận
thì không kiềm chế được.
Ngẫm lại cũng đúng, hài tử của mình chết oan chết uổng, ai có thể bảo trì bình tĩnh được chứ?
Một lát sau, tâm tình Đạm Thai Chí dần dần bình phục, hờ hững mở miệng nói:
- Nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Bằng vào thực lực Đằng gia,
hẳn sẽ không thất bại, vì sao đến ngay cả cái mạng nhỏ của Đằng Nguyên
cũng mất?
- Bẩm lão gia...
Lão quản gia kính cẩn nói:
- Theo như lời mấy tên hạ nhân Đằng gia, sau khi bọn họ ra khỏi phòng đấu giá liền dựa theo kế hoạch động thủ, Đằng Nguyên dùng "Hóa mạch châm"
của lão gia ban thưởng, vốn tưởng thần không biết quỷ không hay đưa tiểu nha đầu kia vào chỗ chết, ai ngờ bên người tiểu cô nương kia có dị thú, vô cùng hung ác. Đằng Nguyên vừa mới xuất thủ, con thú này liền nhận
thấy một tia sát khí, lấy thân thể bảo hộ, cho nên mới ngăn lại một kiếp kia.
Hóa mạch châm, công dụng như tên có nghĩa là hóa mạch, châm lấy hàn băng vạn năm luyện thành, nhập thể là dung hợp, không để lại
bất luận dấu tích gì. Lúc đầu khó có thể phát hiện ra, ba ngày sau kinh
mạch chậm rãi héo rút đi, đau đớn không gì sánh được, cuối cùng vì kinh
mạch tan rã mà chết.
Thứ ám khí vô cùng ác độc này, cho dù là Đạm Thai gia cũng rất ít sử dụng. Bất quá, từ khi Đạm Thai chí biết cái
chết của nhi tử mình có liên quan tới Lý Nhạc Phàm, hắn liền hạ quyết
tâm muốn điên cuồng trả thù đối phương, khiến cho hắn chết không được tử tế. Mà Tiểu Băng Nhi lại là nữ nhi của Lý Nhạc Phàm, chính là người hạ
thủ hay nhất.
Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, kế hoạch của bọn họ vô cùng tốt, hành động suôn sẻ, thế nhưng bọn họ lại quên sự có mặt của Tiểu Hỏa, là thượng cổ mãnh thú, Tiểu Hỏa đối với tất cả
nguy cơ đều vô cùng mẫn cảm, đừng xem nó bình thường bộ dạng vô hại, nếu như thực sự bạo phát, sợ rằng chỉ có Thiên Đạo cường giả mới có thể hơi chút áp chế được nó.
Sau đó, lão quản gia đem mọi chuyện nhất nhất nói ra.
- Nói như vậy, người là do Lý Nhạc Phàm giết?
Ánh mắt Đạm Thai Chí bắn ra hàn quang, sát khí ẩn hiện:
- Vậy người của Thập Phương Điện xử lý ra sao?
- Chuyện này...
Lão quản gia cố nén sự sợ hãi trong lòng nói:
- Chấp pháp đệ tử của Thập Phương Điện không dám xuất đầu, ngay cả Diệu
Âm Tử cũng không dám tùy ý xử trí Lý Nhạc Phàm, chỉ đưa hắn mang về Thập Phương Điện, để điện chủ Diệu Cô Tử xử lý.
- Đáng chết! Cái gì mà Thập Phương Điện, cái gì mà Diệu Cô Tử, đều là một đám người chỉ biết nịnh nọt!
Đạm Thai Chí giận tím mặt, tai trái vỗ bàn một cái, cái bàn tức thì hóa thành bụi phấn.
- Lão gia bớt giận.
Lão quản gia trong lòng run sợ, khúm núm nói:
- Lão gia, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Ngươi...
Đạm Thai Chí đang muốn mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm hùng hậu.
- Thuộc hạ Đam Thai Trung có việc bẩm báo.
- A Trung, có chuyện gì? Vào đi rồi nói...
Nói chuyện bị người khác cắt đứt, sự giận dữ của Đạm Thai Chí càng tăng
lên, thế nhưng đối mặt với tên thuộc hạ luôn trung thành và tận tâm của
mình hắn lại không phát tát được.
Một gã nam tử trung niên đi vào, liếc nhìn lão quản gia đang phủ phục dưới mặt đất, nói:
- Bẩm báo gia chủ, Diệu Âm Tử vừa mới tuyên bố trên đài, Lý Nhạc Phàm đã chính thức trở thành người thừa kế của Vô Danh Đại Tôn.
- Ngươi nói cái gì?
Đạm Thai Chí bật dật, trợn mắt đứng đó.
Lần trước Vô Danh Đại Tôn xuất thủ che chở cho Lý Nhạc Phàm, tất cả mọi
người đều cho rằng Lý Nhạc Phàm chính là truyền nhân của hắn, thế nhưng
dù sao đó cũng chỉ là phỏng đoán của mọi người, cũng không có chứng cớ
rõ ràng, bản thân mình hoàn toàn có thể giả vờ không biết, mặc dù đắc
tội một chút cũng không sao. Mà hiện tại Thập Phương Điện chính thức
tuyên bố Lý Nhạc Phàm chính là người truyền thừa của Vô Danh Đại Tôn,
tính chất hoàn toàn khác với khi trước, nếu như hiện tại hắn tiếp tục
tìm Lý Nhạc Phàm gây phiền phức thì chính là ngang nhiên đối đầu với Vô
Danh Đại Tôn. Đến lúc đó Vô Danh Đại Tôn sẽ xuất thủ diệt Đạm Thai gia,
cho dù những Đại Tôn khác cũng không dám nói gì.
- Tại sao lại có thể như vậy? Sao lại như vậy...
Đạm Thai Chí sững sờ ngồi sụp xuống, hận ý trong mắt càng đậm.
Nếu như Thập Phương Điện đã dám ở trước mặt mọi người công bố thân phận của Lý Nhạc Phàm đã nói lên rằng các vị Đại Tôn khác cũng ngầm đồng ý thân
phận của hắn. Kể từ đó, việc Lý Nhạc Phàm giết người khẳng định sẽ không giải quyết được gì.
Lão quản gia và Đạm Thai Trung cúi đầu, tin tức này đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là một sự đả kích thật lớn.
- Truyền nhân Đại Tôn... Sao lại có thể...
Đạm Thai Chí mắt đầy tơ máu, khuôn mặt dữ tợn, khiến cho người ta có cảm giác hắn sắp thành ma. Giọng nói khô khốc vang lên:
- Lý Nhạc Phàm, ngươi giết hài nhi của ta, ta cũng cho ngươi chịu đựng sự mất con, ta muốn cho ngươi chết không tử tế, còn có tiện nhân Mặc gia
kia, ta muốn cho ngươi chết không được sống không xong.