- Đây... Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
- Điên rồi, điên rồi! Lý Nhạc Phàm này không phải là điên rồi chứ?
- Không phải điên mà là phát cuòng!
- Lý Nhạc Phàm này rốt cuộc muốn làm gì? Chu Khang Cảnh kia rõ ràng đã
chịu thua rồi hắn còn đuổi theo ta không tha, bộ dáng dường như muốn
liều mạng.
- Hai đều là thế tục, giữa bọn họ khẳng định là có
thâm thù đại hận gì đó! Chỉ là Lý Nhạc Phàm này dám không coi củ của
Thiên Tuyệt Cốc vào đâu, quả thực là vô cùng to hắn không muốn sống sao?
- Nói thừa! Lá không lớn thì có thể là Lý Nhạc phàm sao? Hắn
cũng không phải là lần đầu tiên làm này, lúc chống đối Đại Tôn, sau đó
giết ở thị phường, mỗi một đều không phải là tâm động phách sao? Thế
nhưng hắn mỗi lần đều hoàn hảo sống sót sao?
- Nói nhảm! Nếu không phải là có chỗ dựa là Vô Danh Đại Tôn hắn đã sớm hóa thành tàn rồi.
- Muốn có chỗ dựa thì cũng phải có bản lĩnh mới được, nếu như đổi lại
là chúng ta, cho dù có chỗ dựa là Đại Tôn cũng không dám kiêu như vậy.
- Đúng vậy, Lý Nhạc Phàm này quả thực có tiền vốn để kiêu
- Vậy Thiên Hạ chi tính làm sao?
- Hiện tại đài còn đúng Thiết Huyết kia, đương nhiên là Thiết Huyết thắng.
Tu sĩ phía dưới ồn ào, cả đám lớn hai mắt, hoặc hoặc kích động.
Bọn họ căn bản không cần tâm tới ai là chủ Thần Châu, tự nhiên cũng
không để ý tới ai thua ai thắng. Thế nhưng Lý Nhạc Phàm đột nhiên phát
cuồng nhất thời kích thích mọi tựa một sẽ có một hồi chiến thiên.
So sánh với họ, các thế lực lớn Tu Hành Giới sắc mặt không được tốt
lắm, rằng nhìn thấy Lý Nhạc Phàm bị nhục bọn họ thầm sảng khoái, thế
nhưng Thiết Huyết thành chủ Thần Châu, đối với những thế lực lâu đời Tu
Hành Giới mà nói, không thể là đả kích cực lớn. Một Thiết Huyết còn làm
chủ Thần Châu, căn cơ của Thiên Đạo liên càng vững chắc. Mà một thế lực
mới quật khởi, đại biểu cho thế lực khác phải chia sẻ lợi ích, thậm chí
một lần nữa bị Cục diện náo động nhưu vậy, vượt qua tầm với của mấy vị
cự đầu, đây đối là kết quả mà bọn hắn không muốn thấy nhất.
Phía Thiên Đạo liên đám cao thủ hồ hưng phấn dị thường, thế nhưng Lý
Nhạc Phàm bị chín đại lão chấp pháp vây khiến cho bọn hắn lo lắng không
Nhất là đám Khấu Phỉ, cả đám chuẩn bị thần, tùy thời xông lên giải cứu
Nhạc Phàm.
Mọi đầu nhìn, không ai chú ý một thân ảnh phía xa chậm rãi đi tới.
Người này một thân hắc y, mặt có mặt nạ hắc sắc che kín, mắt thỉnh
thoảng hiện lên một tia thương. Từng bước đi tới của hắn, nặng như thiên quân.
Tới bên đám hắc nhân dừng lại đứng đó, ánh mắt nhìn về một nơi.
...
Trong bầu chín đạo thế cường đại phóng lên cao, kết thành một cái lưới
vô hình, vững vàng áp chế Lý Nhạc Phàm, mặc cho hắn giãy dụa ra sao cũng không thể phá được vòng vây.
Đối với tình hình như vậy, Chu Khang Cảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõ, đi về phía Ma Môn.
- Chu lão đệ, cảm giác hiện tại của ra sao?
Triệu Thiên Cân mỉm cười đón Chu Khang Cảnh, mặt không có biểu tình ý
muốn là thất vọng, hiển nhiên hắn đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy.
Chu Khang Cảnh lạnh lùng liếc nhìn về phía Nhạc Phàm, thần sắc phức tạp nói:
- Cổ nhân có câu, thế sự khó liệu, lời này không sai. Ai lại tới, một
tên thợ săn thôn dã cả tử của bản thân cũng không thể nắm lại có một
thành nhân của Đại Tôn, mà sự chênh lệch giữa ta và hắn càng lớn.
- Thế sự khó liệu?
Triệu Thiên Cân híp mắt, nói:
- Chu lão đệ không giống một đa sầu đa cảm như vậy a, sao hiện tại lại
như vậy? Lẽ nào Chu lão đệ hối hận với định năm đó? Hay là đầu đã có ý
định thoái nhượng? Nếu như Chu lão đệ có ý định kia đầu, vậy lão phu
đành phải một mình gánh vác tất cả.
- Ngoại ta ra, lẽ nào Tông chủ còn lựa chọn nào khác sao?
Chu Khang Cảnh hờ hững nhìn về phía nói:
- Chuyện năm đó quả thực ta có chút hối hận, thế nhưng không phải là ta hối hận với định của mình, mà là hối hận bản thân quá mức nhân từ,
không thảo căn, mới lưu lại hậu hoạn như hôm Chỉ là, tông chủ yên tâm,
Chu Khang Cảnh ta cũng không phải là hạng lâm lùi bước, bằng vào lực
lượng hai chúng ta liên thủ, đối phó với Lý Nhạc Phàm không khó.
Dừng lại một chút, Chu Khang Cảnh lại nói:
- Tích lũy để mưu đồ đại ta có thể ẩn nhẫn mười mấy năm qua không bùng
phát, hiện tại thối lui một chút thì có tính là gì. Lý Nhạc PHàm này sớm muộn cũng chết ta, để cho hắn đắc ý một chút.
- Ài. Không Chu lão đệ lại hiểu đại như vậy, là lão phu nhiều rồi.
Triệu Thiên Cân gật đầu yên tâm, khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía
- Các ra! Tránh ra...
Trong tiếng hét điên cuồng, Nhạc Phàm vẫn không dãy dụa, như một đầu dã thú vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Thấy dáng dấp của đối phương như vậy, hai hàng lông mày của DIệu Âm Tử
nhíu lại, không nói gì. Dưới sự liên thủ của chín vị chấp pháp lão, Nhạc Phàm giãy dụa lại Đăng Thiên Thai.
- Lý Nhạc Phàm, không nên làm càn.
Diệu Linh Tử là vị lão có địa vị cao nhất ở đây, Diệu Linh Tử lạnh giọng quát lớn:
- Chu Khang Cảnh đã rời khỏi đài, tự động nhận thua, nếu các có ân oán
gì thì sau này tự mình giải Đăng Thiên Thai cấm bất luận kẻ nào giết nếu còn tiếp tục như vậy, đừng ta bắt hỏi tội, đến lúc đó cho dù là Vô Danh Đại Tôn cũng không thể nào giúp được
- Các Tránh ra.
Giọng nói Nhạc Phàm khàn khàn, hai mắt đỏ tươi bắn ra sự không lòng và
thống khổ. Cừu nhân mắt thế nhưng hắn không cách nào giết chết được đối
phương, áp lực mười năm há có thể nói là Thế nhưng không lòng thì có thể làm sao? Lực lượng của hắn hiện tại còn chưa đủ để hắn đánh vỡ tất cả
mọi ràng buộc. Đừng nói là Đại Tôn, mà cả chín vị Thiên Đạo cường giả
mặt, mỗi một cũng không kém hắn là bao.
Hắn hận! Hắn rất hận!
Hận lực lượng của bản thân mình quá mức nhỏ yếu, nếu như bản thân có lực lượng siêu việt Đại Tôn thì ai còn dám cản hắn báo thù rửa hận, còn ai
dám tính toán thân nhân bằng hữu bên cạnh hắn?
Mà nhân của tất cả những việc này là bởi vì bản thân mình thiếu cường đại.
- Tránh ra... Tránh ra...
Nhạc Phàm liều mạng phản kháng, sát khí càng đậ, dường như sông lớn tích tụ thành biển cả.
- Lý Nhạc Phàm, không biết phân biệt phải
Thái độ cường của đối phương khiến cho Diệu Linh Tử tức giận, sát khí
toàn thân của đối phương lại càng khiến cho hắn hãi, nếu như đổi lại là
khác, hắn đã sớm xông lên cho một đối phương một tát, chỉ tiếc, đối
phương cũng không phải là bình thường, mà chính là thừa kế của Vô Danh
Đại Tôn. Tương lai có thể sẽ thành Đại Tôn tiếp theo của Phật Tôn, nhân
vật như vậy, hắn cũng không muốn đắc tội.
Lúc này, Diệu Âm Tử mở miệng:
- Lý Nhạc Phàm, Diệu Linh lão nói rất đúng, ân oán giữa các có thể chờ
đến sau này rồi hãy toán, hiện tại nên lấy đại cục làm ta rằng Vô Danh
Đại Tôn cũng không muốn nhìn thấy ở tình này.
- Các Muốn chết.
Thân thể Nhạc Phàm bỗng nhiên dừng lại, từ Giới Tử lấy ra "Bách kiếp"
chậm rãi nắm chặt lấy nó... Chiến đao đỏ tươi như máu lóng lánh không ra nuốt vào sát khí nồng đậm. Giờ phút này, Nhạc Phàm hóa thân thành ma
quỷ, từ vực sâu Cửu phủ xuống nhân thế, toàn thân tản ra tính vô tận.
Sát ý lửa giận hừng hực giống như sấm sét cuồn cuộn, hàn ý băng lãnh, phảng phất như cả hồn cũng bị nó làm đóng băng.
- Lý Nhạc Phàm, muốn làm gì? Còn không mau dừng
Diệu Linh Tử vội vã hét lớn, những lão còn lại vẻ mặt Mặc dù bọn họ
tưởng vào phòng thuật của mình, thế nhưng nháy mắt khi đối phương cầm
đao ở sâu nội tâm bọn họ đến cơ cường liệt, giống như bản thân mình sắp
rơi vào hạo kiếp.
- Lý Nhạc Phàm, bình tĩnh một chút, không để ý tới chính mình, lẽ nào cũng không tâm tới những bên cạnh sao?
Khuôn mặt Diệu Âm Tử vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là ánh mắt có thêm vài
phần lo lắng. Trải qua mấy này, nàng cũng có chút lý giải về Lý Nhạc
Phàm, nàng phát hiện ra đối phương vô luận là tâm tính tuệ không phải
thường có thể so sánh. Theo đạo lý nào đó mà nói, như vậy, mặc dù không
khống chế được tâm tình của mình, cũng kiên không làm ra tình nào quá.
Mà hiện tại hắn động như vậy ắt hẳn có nhân.
Ở phía bên kia
Thiết Huyết cũng đang chăm chú sát nhất cử nhất động của Nhạc Phàm.
Nhưng mà, so với tâm tình lo lắng của những khác, mắt hắn lại phi thường bình tĩnh, dường như cả một chút lo lắng về tính mạng của đệ mình cũng
không có.
Bằng vào tâm tính cứng cỏi của Lý Nhạc Phàm, sao lại không thể khống chế tâm thần của mình.
Không sai, đây tất cả đều là tính toán của Thiết hắn hi vọng Lý Nhạc Phàm có thể liều lĩnh giết chết Chu Khang Cảnh.
"Tử Khung Chân Long Giám" chính là đế vương chi thư, chỉ có tụ đế vương chi khí mới có thể tu tới đỉnh thành rồng loài thiên cổ chí tôn. Mà Chu Khang Cảnh tu kỳ thư, tử khí lượng lờ, vận quấn thân. Nhân vật nhưu
vậy, đại phú đại quý, thủ đoạn tầm thương căn bản không thể nào đối phó
được với này, âm mưu quỷ kế lại càng vô dụng, chỉ có thể chính đại giết
chết hắn.
Thiết Huyết nắm Thần Châu, chấn Cửu Lê nhất tộc, Chu
Khang Cảnh này không sau này thiên hạ khó có thể yên ổn, Cửu Lê nhất tộc nhất định sẽ gặp khó khăn.
Thiết Huyết biết Chu Khang Cảnh từ
tới luôn cẩn thận, đối sẽ không chiến một tử, cho nên hắn muốn nhờ Nhạc
Phàm cố ý phát cuồng, liều lĩnh giết chết Chu Khang Cảnh! Mà Nhạc Phàm
lại có thù không đội với Chu Khang Cảnh, đương nhiên không chút do dự
đáp ứng.
Về phần hậu quả, hai không để lòng. Không nói tới việc báo thù rửa hận chính là việc thiên địa, coi như là Đại Tôn cũng không
được nhúng Huống chi, bằng vào tính cách bao che điểm của Vô Danh Đại
Tôn, sao lại có thể để Nhạc Phàm bị tổn thương.
...
Oanh!
Một tiếng nổ lên, một cỗ khí bạo phát.
Nhạc Phàm chém xuống một đao, ràng buộc vô hình rốt cuộc bị xé rách.
Dừng
Sau khi Diệu Âm Tử và chư vị lão bị sát khí xâm nhập vào cơ thể, thân
thể thoáng dừng lại một chút, chờ sau khi bọn họ hồi phục muốn cản Nhạc
Phàm thì đã muộn. Chỉ thấy đối phương mạnh mẽ nhảy lên, xẹt qua bầu phi
thân về phía Chu Khang Cảnh.
Bách Kiếp chiến đao phá không hạ xuống, vô cùng khí phách và thế dường như muốn chém đôi đại địa.
Chu Khang Cảnh thấy cảnh tượng như vậy tức thì biến sắc, hắn thật không Lý Nhạc Phàm lại dữ như vậy, muốn dồn hắn vào chỗ chết mới bằng lòng.
- Không! Đừng!
- Đừng giết ta!
- Chạy! Chạy mau đi!
...
Không biết là ai đầu têu kêu lên, phía Ma Môn tức thì lâm vào hỗn loạn. Chỉ tiếc, bọn họ giống như là bị vật gì tỏa, bất di bất dịch, không
dịch được.
Đao thế khủng từ từ tới gần, khí tức tử đập vào mặt...
Chết rồi, đám chúng ta rồi.
Đối mặt với tai họa tai vạ gió như vậy, thần tình vọng hiện lên khuôn
mặt đám đệ tử Ma Môn, thậm chí còn có dùng ánh mắt oán độc nhìn Chu
Khang Cảnh, hận hắn sao không chết đi, hết lần này tới lần khác lại vào
sát Lý Nhạc Phàm này.
Biểu tình mặt Triệu Thiên Cân tức thì xấu xí, phía sau hắn chính là đệ tử của ma Môn, nếu như để Lý Nhạc Phàm này chém một đao xuống vậy thì...
Trong lúc cấp, Triệu Thiên Cân và Chu Khang Cảnh đồng thời xuất thủ, chuẩn bị ra sức hợp kích...
Đúng lúc này, một thật lớn từ hư không hiện ra, nhẹ nhàng bắn vào thân đao của Nhạc Phàm.
Không một lời nào có thể diễn tả lực của một này, giống như là siêu
việt gông cùm xiềng xích thiên địa, siêu việt cực hạn thời dưới một vạn
vật diệt tử không tồn tại.
Đó không phải là một mà là một đạo tín niệm phá thiên lập địa.
Bồng!
Thân hình Nhạc Phàm dừng lại giữa không chốc lát, giống như là bị đánh
vào thiết bản, thân thể bắn văng ra, lồng nhộn nhạo, tiên ra.
- Sư phụ!
- Lý tiểu tử!
Huynh đệ Long Tuấn và đám Khấu Phỉ phi thân lên, tiếp lấy Nhạc Phàm, bao bọc hắn vào giữa đám