Oanh
Phía Đăng Thiên Thai, mây đen hỗn loạn, khi thì
chói lóa, khi thì cửu rít gào, khi thì là ảo cảnh núi rừng, khi thì quỷ
thần khóc gào. Ngẩng đầu nhìn lại, cả thiên địa bị cự chưởng gắn đầy hắc lân kia nâng lên, giống như là bàn ma quái của Cửu U thâm làm cho bầu
như bị uốn Không ít cảm thấy rẩy, sợ hãi.
- Cửu Huyền Diệt Thần Đồ quả nhiên bất hư
Nhìn thấy "Trấn Hồn Ấn" đang bị Thiết Huyết nâng lên, Mộ Dung Ngạo Hàn
mặc dù hãi nhưng không hề hoảng loạn. Ngay lập tức, hắn đổi thủ ấn đánh
ra một đạo ấn điệp vào phía "Trấn Hồn Ấn".
Ông Ông Ông!
“ Trấn Hồn Ấn “ bị lực tác động rất bành lực lượng dần được đề thăng
lên, chậm rãi áp chế lại, như muốn đem cự chưởng của Thiết Huyết chấn
nát thành bụi phấn. Thiết Huyết thấy thế nhíu mày. Mộ Dung Ngạo Hàn này
dù sao cũng là một những đệ tử đắc ý của Phiêu Miểu Phong, các loại thủ
đoạn lợi hại nhiều vô cùng, nếu còn tiếp tục giằng co hắn sẽ rất bất
lợi, vì vậy phải tốc chiến tốc thắng cho đêm dài lắm mộng. Nghĩ thế, một của Thiết Huyết lên, chín khỏa châu ở đỉnh đầu hắn cũng mạnh mẽ lên, cự chưởng phút chốc nắm thành nắm cực lớn, mạnh mẽ đánh “ Trấn Hồn Ấn “ đã hóa thành núi kia.
- Oanh !
Âm va
chạm như lôi đình, đinh tai nhức óc. Ngọn bị một động, biến thành những
mảnh vỡ bắn ra bốn phía, rồi lại về chủ nhân. Mà nắm cực đại kia chỉ bị
lùi lại một chút, sau đó lại nhằm thẳng phía Mộ Dung Ngạo Hàn đánh tới.
- Phá cho ta.
Mộ Dung Ngạo Hàn hét một tiếng lớn, động hai biến thành kiếm chỉ, giống như một kiếm thiên đón. Lúc này, kiếm chỉ so với thần thông thuật vừa
mới thi vừa rồi còn hiểm hơn. Kiếm chỉ cùng nắm cực lớn tiếp xúc bắn ra
chói mắt. Uy thế của nắm cực đại càng lúc càng mờ nhạt, bằng vào mắt
thường cũng có thể thấy nó sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào.
Mộ Dung Ngạo Hàn vui mừng, chuẩn bị hăng một kích về phía Thiết Huyết,
không thân hình đối phương đột nhiên nhoáng lên nhằm về phía hắn mà vọt
đến với tốc độ cực bằng vào mắt thường khó mà nhìn thấy. Mộ Dung Ngạo
Hàn chỉ kịp chứng kiến một tia mà thôi, sau đó Thiết Huyết đã hiện ra
mặt hắn, làm hắn không kịp đề phòng.
Bang! Bang! Bang!
Quyền đối một tức mà đã đối chiến đến ba chiêu. Bị một cỗ khí tức xâm
nhập vào cơ thể, Mộ Dung Ngạo Hàn tức thì hoảng hốt, vội vàng lui về
phía sau. Thiết Huyết càng đánh càng mạnh, thừa cơ mà xông lên, vững
vàng chiếm thế thượng Đừng hai kia chỉ giao một thời nhưng kỳ thật đó
hiểm vô cùng, chỉ sai lầm một chút là tự mình chuốc lấy kết cục xương
nát thịt. Nếu so về cước công phu, có lẽ Mộ Dung Ngạo Hàn và Thiết Huyết không kém nhau là bao, nhưng nói đến nhiệm chiến đấu thì Mộ Dung Ngạo
Hàn còn xa mới bằng Thiết Huyết. Chỉ vẻn vẹn vài lần giao thủ, bả vai Mộ Dung Ngạo Hàn đã bị một chưởng, mặc dù không bị thương, nhưng một cỗ
hàn ý đã xâm nhập vào hắn, thậm chí cả ý niệm đầu hắn cũng vì thế mà
hoãn một lát.
Chết ư, Mộ Dung Ngạo Hàn cảm thấy sợ, vộ vàng sử dụng "Trấn Hồn Ấn" ổn định thần. Lúc này, Thiết Huyết thế công
bỗng đình chỉ, chín khỏa châu lại hóa thành đầu đánh về phía Mộ Dung
Ngạo Hàn muốn dồn hắn vào chỗ chết.
- Thiết Huyết, quá đáng.
Mộ Dung Ngạo Hàn nhíu mày, giận dữ mà không thể phát tiết, toàn lực vận thần. Ý cảnh của hắn vốn đã bị hắc vụ ăn mòn lại mạnh mẽ chấn lại.
Xuyên qua núi sông, hắc đàm cảnh, cuồng bạo vũ, lôi thiểm điện... Một
bức cổ xưa thê lương điệp vây Ngạo Dung Mộ Hàn, phảng phất như chỗ hắn
đứng hiện tại là một thế giới khác.
Oanh! Oanh! Oanh!
Cự chưởng bị Mộ Dung Ngạo Hàn đánh ra xa ba mặc dù ra sức tạc nhưng
thuỷ vẫn không thể tiến thêm một bước. Thiết Huyết thấy cảnh tượng như
vậy chỉ biết âm thầm thở dài. Có thể nói, Mộ Dung Ngạo Hàn luận công
pháp, ý cảnh bảo bối tối thượng so với hắn cũng không hề thua kém, nếu
Thiết Huyết không có ý cảnh quỷ dị thì căn bản không có khả năng có thể
thoải mái chiếm thế thượng như vậy được. Nhưng mà chiếm được thế thượng
cũng không có là có thể chiến thắng, cục diện hiện tại giằng co, Thiết
Huyết không thể không lo lắng mà xuất thủ đoạn mạnh mẽ.
- Thiên địa ý chí, ma đạo thần, vạn cổ bất diệt, vĩnh hằng tồn.
Một đạo ý chí cổ xưa mở ra, Thiết Huyết dần dần thu nạp hắc vụ Đăng
Thiên Thai, hắc vụ không động, phảng phất như có mệnh. Ngay sau đó, cánh Thiết Huyết nhẹ nhàng động, hắc vụ động như gió cuốn, hình thành một
cơn lốc xoáy màu đen. Tại tâm, một cái động khẩu màu đen chậm rãi mở ra, bên là một mảnh hắc ám, hắc ám vô cùng, vô tận như là tiếp nối đến một
phiến không khác. Không biết tại sao, khi chứng kiến cái động khẩu màu
đên phía đỉnh đầu Thiết Huyết, tất cả mọi cảm thấy từng hàn ý, giống như bên nó có cái gì cực kì khủng bố tồn tại, chỉ cần liếc mắt nhìn là
không thể rời đi.
- Kia là cái gì vậy ?
- Chẳng lẽ đó là Thiết Huyết dùng ý cảnh biến hoá thành?
- Giống như chính là một cái thông đạo, vì sao nó cho ta cảm giác lo sợ.
- Ta cũng có cảm giác như vậy, cái bên hắc động kia rốt cuợc là gì vậy?
Nghe thấy những lời luận của các lão Diệu Âm Tử vẻ mặt tư, lòng vô cùng hoặc khó hiểu. Nàng rõ ràng cảm giác được phía sau cái hắc động kia là
một thế giới khác, nhưng có thể diễn biến ra một thế giới riêng chỉ có
Đại Tôn mới có thể, cảnh giới không đủ căn bản không thể diễn biến ra
một thế giới riêng. Quan sát cẩn thận một lát, Diệu Âm Tử nhìn thấy hắc
động phía đỉnh đầu Thiết Huyết lúc này mới bừng tỉnh. Thiết Huyết này
khẳng định là chưa đạt tới cảnh giới Đại Tôn, nếu không sẽ không thể như thế được. Chẳng qua Thiết Huyết tính cực cao, vì thế hắn mới không hề
khó khăn khi đem ý cảnh của mình tụ thành một cái thông đạo, mở ra một
thế giới, mượn sức lực một giới đối kháng địch nhân. Nghĩ thông suốt
điều này, Diệu Âm Tử âm thầm tán thưởng.
Mộ Dung Ngạo
Hàn mặc dù là thiên chi kiêu tử, nhưng so với Thiết Huyết thì hiển nhiên kém hơn không chỉ một ít. Cổ có Thiên Ma, tập thiên đại khí mà ra, bất
tử bất diệt, tàn, lấy giết chóc không để chứng đạo của mình, đó chính là ma đạo.
Vì để tụ ý cảnh của bản thân, Thiết Huyết
không bỏ qua tử, đi đến tận sâu bên cửu địa, hấp thu lấy chút ít sát khí cổ xưa còn sót lại, đợi cho đủ các loại địa khí khác nhau hợp thành tử
khí rồi nhập vào bên ý chí của bản thân, rốt cuộc cô đọng ra được Thượng Cổ Thiên Ma Cảnh. Mà hắc động kia chính là thông đạo Ma Giới Chi Môn
Giờ khắc này, Thiết Huyết như một cự ma, toàn thân ma diễm cuồn cuộn, ý
thao thiên. Ý cảnh tụ thành công, lấy thế lớn lao hướng về phía Mộ Dung
Ngạo Hàn mà đàn áp.
- Đúng là đùa ta mà.
Mộ Dung Ngạo Hàn quá sợ hãi, cảm giác ý cảnh của bản thân từng chút
từng chút một bị ăn mòn, nếu cứ tiếp tục như vậy ý cảnh sụp đổ là điều
tất yếu, đến lúc đó hắn không những bị thương mà về sau cũng vĩnh viễn
không thể tiến tới được cảnh giới Đại Tôn. Bất đắc dĩ, Mộ Dung Ngạo Hàn
phải tán đi ý cảnh. Hồng phá toái, hóa thành hư vô. Trong nháy mắt khi ý cảnh của Mộ Dung Ngạo Hàn tán đi thì cự cũng từ cũng giáng xuống. Vào
thời khắc cân sợi tóc, Mộ Dung Ngạo Hàn vẫn thầm vận pháp bát phẩm kỳ
bảo "Thanh Sa Tráo" tự đông khai thẳng đến che tại bên hắn. Hắn tận dụng cơ hội này hạ một
Oanh!
Một tiếng
nổ lớn thiên, khiến cho màng nhĩ đau đớn. Dưới vô số ánh mắt Mộ Dung
Ngạo Hàn bị một đánh văng ra khỏi Đăng Thiên Thai, thật khó khăn mới có
thể đứng vững được. Mộ Dung Ngạo Hàn lăng không đứng đó, lục phủ tạn cơ
thể hắn không bị đảo lộn, khí ra một máu tươi, hiển nhiên hắn đã mắn
thoát chết.
- Được.. được lắm, Thiết Huyết thắng.
Một lau sạch vết máu nơi khoé miệng, Mộ Dung Ngạo Hàn cười đầy giận
giữ, lần này nếu mà không có "Thanh Sa Tráo" hộ thể, một kích vừa rồi đủ để đem hắn đánh cho thương, nói không chừng hiện tại hắn đã mất đi cơ
hội tiến vào Cổ Vực. Đương nhiên bây giờ hắn đã thoát khỏi phạm vi của
Đăng Thiên Thai, đã mất đi tư cách giành Thần Châu. Mặc dù đánh bại Mộ
Dung Ngạo Hàn nhưng Thiết Huyết cũng không cảm thấy dễ chịu hơn là mấy.
Vừa rồi mở ra Ma Giới Chi Môn khiến hắn tiêu hao thần quá lớn nên sắc
mặt hắn có chút tái nhợt.
- Thiết Huyết, đừng đắc ý vội.
Mộ Dung Ngạo Hàn lạnh lùng mắt nhìn Thiết Huyết, mắt hiện lên một tia phúng.
- Ngươi là hậu duệ Cửu Lê, cho rằng Đại Tôn sẽ giao Thần Châu cho đạo ư, quả thật là si tâm vọng tưởng, chúng ta hãy chờ
Hừ lạnh một tiếng, Mộ Dung Ngạo Hàn tiếp rời đi, cả kết quả cuối cùng
cũng không có hứng thú muốn biết. Thiết Huyết cau mày, cúi đầu tư chốc
lát, sau đó khôi phục lại vẻ tự nhiên. Lê lão từng nói, Đại Tôn như thế
nào, làm như thế nào, đều không hề yếu, là cơ hội cùng phận. Mộ Dung
Ngạo Hàn bại đến áp lực cực lớn cho Chu Khang Cảnh, đến sự lợi hại của
Thiết Huyết hắn cũng không dám tự cao tự đại, lấy sức lực một mà chống
lại hai đại cao thủ. Có ý niệm này đầu, Chu Khang Cảnh liền muốn bứt áo
rời đi. Nhưng mà hắn còn chưa kịp thì nơi Lý Nhạc Phàm đứng đến một dao
động kịch liệt.
Ông Ông Ông....
Sát ý đọng thành thực chất, khí thế Nhạc Phàm chợt bạo phát, chín đầu cự quấn hắn động mạnh một hoá thành chín đạo tử khí, về cơ thể Chu Khang Cảnh.
- Rống
Một tiếng gầm giận dữ, thiên động địa lên. Hỏa vân thân Nhạc Phàm lượn
lờ, giống như viêm giương múa vuốt, không rít gào. Hoá hai mắt hắn lên
đỏ sẫm giống như muốn huỷ diệt vạn vật thế
Sát sát sát....
Trong lòng Nhạc Phàm hiện tại chỉ có phẫn nộ, chỉ có sát ý, hắn muốn
giết sạch những che ở mặt mình. Trong lòng đầy sát niệm, Nhạc Phàm giống như một mãnh thú phát cuồng, đánh thẳng về phía Chu Khang Cảnh như theo hơn 15 năm thống hận cùng đau khổ, kèm theo đó là sự tức giận cùng lực
lượng cuồng bạo vọt tới.
- Tên này ra điên thật rồi.
Chứng kiến sự điên cuồng của Lý Nhạc Phàm, Chu Khang Cảnh thấy toàn
thân ớn lạnh, hắn không có chút nào về tâm báo thù của Nhạc Phàm, nói
không chừng đối phương còn có thể không từ thủ đoạn, thậm chí là đồng vu tận cùng mình.
- Lý Nhạc Phàm, hôm dừng ở đây, thứ lỗi ta không thể phụng bồi.
Vừa nói Chu Khang Cảnh lắc mình rời khỏi phạm vi Đăng Thiên Thai, như tự động từ bỏ tư cách đoạt Thần Châu.
Quên sao?
Cứ để Chu Khang Cảnh này cứ thế mà rời đi sao, mối hận hơn 15 năm bảo
sao Nhạc Phàm cứ thế mà quên đi được ? Chỉ thấy hắn không chút do dự,
thân ảnh chợt nhoáng một cái nhằm hướng Chu Khanh Cảnh mà đuổi theo.
- Cái gì ?
Cái này là sao, tất cả mọi mắt. Bọn họ như thế nào cũng không tới, Lý
Nhạc Phạm cứ thế dám qua đuổi giết không để đám Diệu Âm Tử vào mắt. Cảm
nhận được sát ý đập vào mặt, Chu Khang Cảnh khiếp sợ tột cùng, cảm thấy
vô cùng tức giận. Lý Nhạc Phàm này không khác gì một tên điên, hết thảy
củ mắt hắn chẳng là cái chó má gì.
- Dừng
Một tiếng quát lớn lên, cùng lúc đó Diệu Âm Tử và các vị lão hạ xuống bao vây Nhạc Phàm vào