Thương Thiên

Chương 47: Q.12 - Chương 47: Tai kiếp (1)






Đại tuyết sơn. Mây mù cuồn cuộn, gió nhẹ từ từ, sóng cuộn nhộn nhạo.

Nơi này tất cả đều bình tĩnh hài hòa, như thi như họa.

Đột nhiên…

Chim chóc kinh hồn, dã thú trốn chạy. Trên mặt đất truyền đến từng trận chấn động, ngọn núi bắt đầu kịch liệt lay động, trong hồ đột nhiên bốc lên sóng lớn cao mấy trượng!

"Phùm…" Sóng cuộn mãnh liệt, một cột nước bốc thẳng lên, làm nước văng ra tung tóe.

Lúc này, cột nước rút đi, có mấy đạo thân ảnh còn lơ lửng giữa bầu trời, cuối cùng chậm rãi hạ xuống mặt đất, nhìn kỹ lại, chí là mấy người Thi Bích Dao cùng ngũ lão. Chỉ bất quá, sáu người bọn họ y bào xộc xệch, tóc tai tán loạn, nhìn qua vẻ mặt hết sức mệt mỏi, mười phần chật vật.

"Cái địa phương quỷ quái chết tiệt!" Hồng bào lão phụ vẻ mặt phẫn nộ, mấy người còn lại trong lòng cũng sợ hãi.

Vừa rồi địa cung sụp đổ, bị nước đổ vào, dĩ nhiên là đã dẫn động cơ quan bên trong của Hoàng lăng, nếu không phải mấy người còn giữ lại vài phần thực lực, sợ rằng đã muốn mai táng theo bảo tàng mà vĩnh viễn ở lại nơi đây rồi.

Qua một trận như thế, Tần hoàng địa cung đã trở thành cơn ác mộng của mấy người Thi Bích Dao, không muốn bước vào nửa bước.

Cũng may tất cả rốt cục đã chấm dứt, tâm tình khẩn trương của bọn họ tạm thời buông xuống không ít.

Cây cối, sương lạnh, tuyết sơn, hồ bạc… Mọi người nhìn ra bốn phía, một loại cảm giác quen thuộc đột nhiên sinh ra.

"Ồ! Nơi này… không phải chính là chân núi Đại tuyết sơn sao?!" "Đại tuyết sơn?!"

Nghe một tiếng kinh ngạc, Thi Bích Dao có chút ngẩn ra, không khỏi tự nhủ: "Đông hải ngàn dặm có cô đảo, mười vạn mã não ẩn trong nước, đỉnh núi tuyết trắng nhìn về tây, bàn thạch tự chuyển đoạn môn khai, đấu chuyển thất tinh thập cửu biến, thì ra là ở trong núi đây".

"Thì ra là ở trong núi đây… là ở trong núi?"

Thi Bích Dao cười khổ: "Thì ra trong những lời này đã chỉ ra vị trí của bảo tàng, không ngờ chúng ta đi một vòng lại quay về chỗ cũ".

Một hồi khổ cực cũng không được gì, cuối cùng cũng lọt vào tay người khác. Mọi người không nói một lời, cảm nhận sự bất đắc dĩ sâu sắc. Nhất là Hồng bào lão phụ, dùng sức đạp mấy cái, hiển nhiên cực kỳ không cam lòng.

Trầm mặc một hồi, Thanh bào lão phụ mở miệng nói: "Đại tỷ, sự tình đã đến nước này, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ? Nếu Thánh vật đã bị người chiếm lấy, chúng ta bây giờ có lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, trước tiên nghĩ biện pháp rời đi rồi hãy nói".

Trong một ngày phát sinh nhiều việc như vậy, Bạch bà bà cũng thấy bản thân rất thất bại, mặc dù bản thân cũng không chấp nhận thất bại, nhưng bóng ma thất bại vẫn tồn tại.

Dù sao, tin rằng loại đồ vật này, không phải ai cũng có thể nắm giữ. Bạch bà bà như thế, những người khác cũng như thế, tâm cảnh đã bị ảnh hưởng, bọn họ tự nhiên không muốn lưu lại. Chỉ là, vừa nghĩ đến nhiệm vụ của mình, người nào cũng không muốn cứ như vậy mà bỏ qua.

"Đại tỷ, chẳng lẻ chúng ta cứ như vậy mà trở về?" Hồng bào lão phụ trù trừ nói: "Sau khi trở về, chúng ta làm thế nào mà trả lại công đạo cho Tông chủ? Còn "Vạn nhân trảm" thì làm sao bây giờ? Hoặc là, chúng ta quay lại truy đuổi người mặt quỷ kia?"

"Không cần" Bạch bà bà khoát tay áo nói: "Nếu đối phương là người trong Thánh môn, vậy "Vạn nhân trảm" rơi vào trong tay của hắn cũng không tính là quá tệ. Hơn nữa, vừa rồi khi thể hiện thực lực, đối phương cũng phải là thiên đạo thượng cảnh đại cao thủ, cho dù chúng ta đuổi tới cũng không có một chút phần thắng nào. Về phần sau khi trở về, ta sẽ đem việc phát sinh hôm nay bẩm cáo với Tông chủ, phạt thế nào, là do Tông chủ định đoạt".

"Vậy còn "Thiên ma giám"…"

"Chúng ta đã trì hoãn mấy ngày, mặc dù cũng có thể tìm được "Thiên ma giám", cũng phải mất một thời gian dài. Hơn nữa, lúc này hành động, chúng ta sẽ bị người khác lập kế, sợ rằng còn rất nhiều chuyện xấu xuất hiện nữa… Hôm nay Ẩn lâm đại hội sắp bắt đầu, còn có việc khác chúng ta phải chuẩn bị".

Bạch bà bà thở dài một hơi, cả người hình như cũng già đi rất nhiều, các nếp nhăn trên mặt càng thêm tang thương. Nhìn lại Bích Dao, trong chốc lát tâm thần bất định, trong chốc lát lại cau mày ưu tư, không biết là suy nghĩ cái gì.

Lão phụ vừa muốn tiến lên hỏi, trong hồ bạc lại truyền đến một trận xao động!

Nước hồ lại nổi sóng, một vật cực lớn từ trong lòng hồ nổi lên, đúng là thượng cổ dị chủng "Hóa xà!"

"Y u… y u… y u…" Nghe được những tiếng kêu kinh khủng của quái thú, mọi người kinh hãi không thôi!

Bọn họ lúc này mới nhớ tới địa bàn nơi này là của ai. Mấy người đã mang thương tích trong người, làm sao còn là đối thủ?

"Không hay! Lại là tên kia, chúng ta đi mau!"

Không thể chần chờ, năm người… lập tức mang theo Thi Bích Dao ngự không mà đi, nhằm thẳng về phía tây mà bay đi.

Tế tự thần điện, trang nghiêm thanh tĩnh tràn ngập thần bí.

Lúc này, một đứa nhỏ đang nằm ở giữa tế đàn trên đại điện,tại mi tâm tỏa ra ánh sáng màu trắng, toàn thân đầy những dấu hiệu kỳ quái, bốn phương đèn đuốc rực rỡ, sinh cơ bao phủ tinh khiết.

Chung quanh, mấy vị thần tướng của Thủ lăng nhất tộc đang tề tụ, ngay cả mấy vị đang bị thương nặng là "Tử tướng", "Tị tướng" và "Mão tướng" cũng mang thương tích mà đến đây, chỉ bất quá khí sắc "có chút" yếu ớt.

Chuyện truyền thừa quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của Thủ lăng nhất tộc, không ai dám có chút thiếu sót.

Bởi vậy, ngoại trừ thập thần tướng ra, còn có hai người tuổi trẻ trong tộc tham gia, hai người này là "Dậu tướng" Phi Thập, "Ngọ tướng" Thất Xảo.

Thủ lăng nhất tộc vốn có mười hai thần tướng, truyền thừa "Thập nhị kim nhân" của Tần hoàng, mỗi người đều là dị phẩm trời sinh, đều có tuyệt kỷ riêng, lợi hại phi thường. Đáng tiếc tính mạng đến cuối cùng, ai có thể trường sinh bất tử?

Truyền thừa đến nay, mười hai thần tướng cũng không còn được như trước đây, có hai mạch suy thoái, mà Phi Thập cùng Thất Xảo chính là thần tướng truyền thừa của hai mạch bị suy sụp kia.

Đương nhiên, bởi vì hai người đều là hậu bối, nhưng không có tư cách để nói nhiều lời, chỉ có thể xếp hạng thấp nhất.

"Đại ca…" Trên đại điện có một thanh âm uyển chuyển vang lên, "Vị tương" Bát Muội chậm rãi mở miệng: "Đứa nhỏ này đã sinh ra linh quang, xem ra thời cơ truyền thừa đã tới rồi. Vào lúc mấu chốt này, muội cho rằng mọi người vẫn lưu lại cho thỏa đáng. Hoàng lăng địa cung cố nhiên là trọng yếu, nhưng hiện tại là thời điểm đặc thù, nếu là có người ngoài đánh lén, người trong tộc sợ rằng ứng phó không nổi. Nếu phát sinh việc ngoài ý muốn… Nhất tộc chúng ta hy vọng gì cũng không còn".

Sinh tồn cùng diệt vong, đây là một vấn đề quan trọng.

"Dần tướng" Mãnh Sơn tính cách cương trực, vì vậy lớn tiếng nói: "Nhưng địch nhân xâm nhập Hoàng lăng, Tộc trưởng đang ở bên trong Hoàng lăng, chúng ta không thể không lo. Nếu không các ngươi cứ lưu lại, một mình ta đến địa cung để đánh đuổi lũ ruồi muỗi đáng ghét kia".

Mãnh Sơn tuổi tuy cao, nhưng thân hình cao lớn sừng sững, khí thế hùng mạnh hiển lộ không thể nghi ngờ.

"Không nên không nên…"

"Thân tướng" Bạo Cửu mãnh liệt phản đối nói: "Muốn đi cũng là ta đi, ngươi lớn như vậy, làm sao đi lọt qua cửa".

"Không, ta đi" Thanh âm già nua lộ ra sự lạnh lùng, "Tuất tướng" Trảm Kiền một thân áo bào trắng, lưng đeo thạch đao thật lớn, ánh mắt sắc bén hàm chứa sự cố chấp mãnh liệt.

"Vậy… vậy ta cũng đi!" Lúc này lên tiếng chính là "Sửu tướng" Lực Nhị, đừng xem người này bề ngoài thô lỗ, nhưng rất có bản lĩnh.

Nhìn lại ba vị thần tướng đang bị thương, mỗi người vẻ mặt rất bất đắc dĩ, hiển nhiên là vì thương thế của bản thân mà cảm thấy ảo não. Nếu không có bị thương, bọn họ nhất đinh là có tư cách tham gia việc này, nhưng hiện tại, ba người A Nhất Thiên chỉ có thể trầm mặc.

Chú thích: Mười hai con vật tượng trưng cho mười hai tháng tương ứng với thập nhị thần tướng nhưng hiện chỉ có thập thần tướng là chính, "Dậu tướng" Phi Thập, "Ngọ tướng" Thất Xảo tình huống đặc thù, chưa đủ tư cách xếp ngang hàng với thập thần tướng còn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.