Thương Thiên

Chương 46: Q.12 - Chương 46: Tháp hãm






“Nhạc Phàm” lực quán vạn quân, truyền ra âm thanh phá không!

Người mặt quỷ hai tay như thiên ảnh, giống như phóng ra ngàn vạn đóa hoa!

"Oành…"

Lực lượng phẫn nộ cùng thế của thiên địa va chạm lẫn nhau, dẫn tới chấn động kịch liệt!

Trong đại điện cương kình gào thét, sóng gió nổi lên, tạo nên một trận phong ba.

Ánh sáng màu đen chợt lóe lên rồi biến mất, mọi người ngừng hô hấp ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy “Nhạc Phàm” thân thể có chút lắc lư, mà người mặt quỷ lại bị đẩy lui tới tận tường, hai tay run rẩy, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc: "Cái này… là lực lượng gì!? Có thể xuyên thấu uy thế của thiên địa, thương cân phá mạch (*)…"

"Gầm…"

Còn chưa đợi mọi người định thần lại, quyền thứ hai của “Nhạc Phàm” đã hạ xuống.

Lúc này đây, trong lòng người mặt quỷ bất định, làm sao còn dám đối kháng? Hai tay đã tê dại không cách nào xuất ra thủ ấn lợi hại được nữa, vì vậy hai chân hắn dùng sức đạp xuống, cả người phóng thẳng lên trời né tránh.

"Oành đùng…"

Trọng quyền đã đánh hụt, đúng lúc đánh vào trên "Kim cương đoạn long thạch", âm thanh như sấm sét đánh vào tai.

Kim thạch tung tóe, khói bụi đầy trời…

"Rắc…"

"Rắc… rắc…"

Tảng đá lớn dần dần vỡ ra, hóa thành những mảnh nhỏ rơi đầy đất. Lập tức, thông đạo lại hiện ra trước mắt mọi người.

"Cái này, đã bị mở ra hư vậy sao? Lực lượng quá mạnh!"

Mọi người ngản ra nhìn đá vụn trên mặt đất, không ai dám hoài nghi cái gì, bởi vì đây là sự thật.

Tang Nha Tộc trưởng vẻ mặt hoảng sợ! Còn có ai có thể hiểu rõ hơn lão về sự chắc chắn cùng sức nặng của "Đoạn long thạch"? Thậm chí có thể không chút nào khoa trương mà nói, chính là có một trăm Tang Nha cũng đừng nghĩ tới việc từ nơi này mà xông ra ngoài. Song chỉ với một quyền của “Nhạc Phàm”, lại có thể dể dàng đập nát tảng đá cứng rắn nhất trên thế gian này, cái này thật sự bảo người ta làm sao có thể tin được!

Đương nhiên, dị thuật sư am hiểu tinh thần công kích, đối với việc nắm giữ lực lượng, còn xa mới bằng một cao thủ giang hồ bình thường. Dù vậy, Tang Nha Tộc trưởng cảm thấy rung động sâu xa! Đó là một dạng kính sợ đối với người mạnh, đối với lực lượng.

Thế cục bỗng chuyển biến, tình huống lúc này đối với người mặt quỷ mà nói phi thường không ổn. Trước tiên không nói đến quái vật này, mà ngay cả đám người đang nhìn chăm chăm này cũng làm cho hắn phi thường cố kỵ. Dù sao, ngư ông thủ lợi ai mà không muốn?

"Lúc này không đi còn đợi khi nào!"

Trong đầu vừa nghĩ, người mặt quỷ lập tức từ trong lòng lấy ra một viên đạn màu đỏ, tiện tay quăng về phía “Nhạc Phàm”.

"Bùng…"

Viên đạn nổ mạnh, làn khói chín màu tràn ngập cả đại điện, đồng thời bao phủ “Nhạc Phàm” vào trong đó.

Luồng khói không độc, nhưng lại có thể che khuất đi tầm mắt cùng linh giác, làm cho người ta cảm thấy mộng ảo hư vô.

Đợi cho mọi người có sự phản ứng, người mặt quỷ đã rời khỏi nơi đây.

Tang Nha Tộc trưởng mắt thấy tặc nhân chạy đi làm sao cam tâm? Đang muốn đuổi theo, dưới chân đột nhiên lại rung lên, hơn mười luồng khí lạnh màu bạc từ mặt đất phóng lên, lan tỏa ra bốn phía…

"Oành đùng…"

Lại một tiếng nổ vang, phảng phất như có vật gì lớn sụp đổ.

Trong khoảng thời gian ngắn, núi rung đất động, làm cho mọi người nhức đầu hoa mắt.

Lúc này luồng khí lạnh màu bạc đã hóa thành sương trắng dày đặc, tràn ngập cả không gian đại điện.

"Không hay! Đây là "Bí thủy ngân" hóa thành độc khí…"

Tang Nha Tộc trưởng vẻ mặt ngưng trọng, lắc mình tới trước mặt Trần Hương: "Trần Hương cô nương, chúng ta đi nhanh lên một chút thôi, độc này rất lợi hại".

"Nhạc Phàm… Lý Nhạc Phàm… Lý Nhạc Phàm…"

Trần Hương vẻ mặt thất thần lạc phách, đối với lời nói của người khác phảng phất như không nghe thấy, ánh mắt đang tập trung vào trong luồng khói kia.

Là bi thương, là khổ sở, là vương vấn.

Dưới sự dẫn dắt của linh hồn, Trần Hương không để ý đến tất cả mà tiến tới: "Lý Nhạc Phàm…"

"Cô nương cẩn thận!"

Tang Nha Tộc trưởng lời còn chưa dứt, người đã không còn ở tại chỗ, có muốn ngăn cũng ngăn không kịp.

Luồng khói nhạt đi, “Nhạc Phàm” vẫn đứng bình yên, trên người khí tức càng thêm thê lương. Không ngờ, cánh tay của hắn đưa lên, nắm chặt lấy cổ của Trần Hương.

Ở phía khác, sương trắng còn dày đặc hơn.

Đám người Thi Bích Dao cùng ngũ lão cảnh giác hoàn cảnh chung quanh, vẫn chưa chú ý tới sự biến hóa ở phía Trần Hương.

"Đây là độc của lão đầu kia nói sao? Hừ!"

Hồng bào lão phụ rất là khinh thường, thiên đạo cao thủ thì sợ gì độc? Đã tới đẳng cấp như bọn họ, có thể mượn thiên địa lực để sử dụng, có thể nói là bách tà không nhiễm vào được, khơi khơi ít độc khí này thì tính là cái gì?

"Không đúng!"

Thi Bích Dao vẻ mặt đột nhiên biến đổi, vẻ mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu: "Độc này… đang ăn mòn tinh thần lực của ta!"

"Cái gì!?"

Ngũ lão nghe vậy nhất thời kinh hãi! Tinh thần lực không thể so với lực lượng, chính là láy linh hồn làm căn bản,[một khi bị thương tổn, sau này rất khó khôi phục.

"Ta sao lại không có cảm giác gì?"

Hồng bào lão phụ tràn đầy nghi hoặc, hắc bào lão phụ lạnh lùng mở miệng nói: "Chỉ bằng tinh thần lực của ngươi mà có thể cảm giác được cái gì? Hừ!"

Thanh bào lão phụ đồng ý nói: "Lão Ngũ không nên hoài nghi, năng lực của Tiểu Dao mọi người đều biết, trời sinh bản thân có tinh thần lực khổng lồ, chúng ta không thể so bì được. Nếu Tiểu Dao nói như thế, tự nhiên sẽ không phải là đánh rắm, chúng ta phải nhanh nghĩ ra biện pháp".

"Thoát thân rồi hãy nói, đi mau!"

Có chút trầm ngâm, Bạch bà bà quyết định thật nhanh, dẫn đám người Thi Bích Dao đi về hướng thông đạo.

"Dừng tay…"

Tang Nha Tộc trưởng thấy Trần Hương gặp nguy hiểm, lập tức xông tới. Nhưng mặc cho hắn làm thế nào, đối phương vẫn bất động như cũ. Thương cảm cho vị lão nhân đã lớn tuổi, mặc dù tinh thần của bản thân cường đại nhưng không có bao nhiêu lực lượng, cuối cùng bị văng sang một bên.

"Lý, Nhạc Phàm…"

Trần Hương sắc mặt đỏ bừng, thanh âm dị thường suy yếu, tựa hồ sắp thoát lực. Mặc dù như vậy, nàng cũng không giãy dụa phản kháng, có lẽ, chỉ có giờ phút này, nàng mới có thể yên tĩnh nhìn kỹ đối phương được.

"Ca…"

Cô gái ánh mắt trở nên ôn nhu trong suốt, một thân ảnh quen thuộc khắc ghi ở trong đôi mắt.

Thân thể kịch liệt chấn động! Một tiếng kêu, phảng phất như vọng tận chỗ sâu thẳm nhất của linh hồn.

Lý tính cùng dã tính, mâu thuẫn cùng kiên trì.

Cánh tay “Nhạc Phàm” chậm rãi thu hồi lại, thống khổ ôm đầu, gương mặt dữ tợn, đầu tóc bạc trắng lại tán loạn!

"Gầm…"

Chiến văn màu đen lóng lánh xuất ra ánh sáng quỷ dị, ấn ký thống khổ thẩm thấu tận xương tủy!

“Nhạc Phàm” gân xanh như nổi hết lên, toàn thân đột nhiên bộc phát ra ánh sáng bảy sắc…

Lập tức, một mũi tên nhỏ màu đen xuất hiện tại mi tâm của “Nhạc Phàm”, cùng chiến văn giao chiến, từng quầng ánh sáng vờn quanh, tản mát ra khí tức thần bí, kinh khủng!

"Bùng…"

"Tiến hồn" chấn động, phát ra âm thanh khe khẽ, ấn ký chiến văn quỷ dị trên người Nhạc Phàm bị bể tan tành, sau đó biến mất không thấy nữa.

"Nhã… Nhi…"

Quầng ánh sáng đỏ như máu nhạt đi, hai mắt Nhạc Phàm dần dần hồi phục lại sự trong sáng, một thân ảnh mơ hồ đứng trước mặt mình… Đáng tiếc, không đợi hắn thấy rõ hình dáng của đối phương, hai mắt lại chậm rãi nhắm lại, cả người khụy xuống mặt đất.

"Ca…"

Trần Hương từng bước tiến lên ôm lấy Nhạc Phàm, vẻ mặt thống khổ dị thường, phảng phất như muốn thừa nhận mọi áp lực. Chỉ bất quá, nàng cũng không thể lo lắng hết được mọi việc, tất cả cố kỵ đều gạt qua, giờ khắc này chỉ có bản thân mới là chân thật nhất.

Phát sinh biến hóa như thế, Tang Nha Tộc trưởng không nhịn được sửng sờ đứng ở một bên: "Cái này… cái này là cái gì? Lời nguyền của Thiên vu nhất tộc cũng có thể tránh thoát, người này rốt cuộc là quái vật gì!?"

Cung điện không ngừng chấn động, sương trắng càng ngày càng đậm.

Bây giờ tình huống nguy ngập, Tang Nha Tộc trưởng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, gấp giọng nói: "Nhanh! Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi hãy nói".

Trần Hương gật đầu yên lặng không nói, ôm lấy Nhạc Phàm vào lòng.

"Oành đùng…"

"Oành…"

Ngay lúc này, một cơn hồng thủy mãnh liệt tràn vào. Chỉ trong chốc lát đã bao phủ cả đại điện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.