Phác! Phác! Phác.
Quyền thế phá không mà đến, vừa cương mãnh lại có uyển chuyển, mang theo diệt thế chi uy.
Sóng nhiệt đập vào mặt, Chu Khang Cảnh có cảm giác hiện tại thứ mình đối mặt không phải là một con người mà là một tòa núi lửa đang bạo phát. Thế
nhưng hắn cũng đã có chuẩn bị từ sớm, chân khẽ điểm một cái, nhảy ra
khỏi thế công, không cho Nhạc Phàm có cơ hội lại gần.
Một người mạnh mẽ đuổi theo, một người thì không ngừng tránh né, khiến cho người nhìn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nói thực, hiểu biết về Nhạc Phàm của Chu Khang Cảnh không thấp hơn đám
người Khấu Phỉ bao nhiêu, một là hai người đều đến từ Thần Châu, hai là
đều mưu đại sự, cho nên muốn tìm hiểu không khó.
So với những
trận thi đấu trước, Chu Khang Cảnh thận trọng hơn rất nhiều. Muốn đối
phó với dạng người như Lý Nhạc phàm này âm mưu quỷ kế rất khó có được
hiệu quả, chỉ dựa vào lực lượng và tâm cơ còn xa mới đủ. Còn cần có sự
nhẫn nại, trước tiên phải né mũi nhọn, hạ thấp nhuệ khí của đối phương,
lại lấy thế lôi đình vạn quân đánh ra một kích mới có hy vọng. Hiển
nhiên, quan trọng hơn là tốc độ của hắn phải nhanh hơn Lý Nhạc Phàm,
thân pháp xảo diệu hơn, thể lực mạnh mẽ hơn.
Đối với tốc độ và
thân pháp, Chu Khang Cảnh đối với bản thân mình vô cùng tự tin, "Tử Loan Chân Long Giám" là thượng cổ kỳ thư, ngoài Du Long chi thuật tinh diệu
ra thì còn có Long Du Thương Loạn, một tức vạn dặm, thẳng tới chín tầng
trời. Tốc độ của Lý Nhạc Phàm mặc dù nhanh, thế nhưng cũng khó mà đuổi
kịp.
Một bên khác, Thiết Huyết nhìn hai người đang ngươi truy ta
đuổi, không khỏi nhíu mày. Hắn không phải là không yên tâm Nhạc Phàm,
chỉ là Chu Khang Cảnh là quá mức gian xảo, muốn hạ hắn cần không ít thời gian.
- Sao thế? Quan tâm tới Lý Nhạc Phàm sao?
Mộ Dung Ngạo Hàn phe phẩy chiết phiến nói.
Thiết Huyết tiêu sái cười:
- Sao ngươi không nghĩ tới, ngươi nên tự quan tâm tới bản thân mình thì hơn.
Mộ Dung Ngạo Hàn cười nói:
- Mộ Dung Ngạo Hàn vô cùng ngưỡng mộ Thiết Huyết minh chủ, không giấu gì
các hạ. Sự uy hiếp của ngươi đối với ta, Lý Nhạc Phàm còn kém xa.
- Ồ?
Thiết Huyết lãnh đạm nói:
- Vậy thì hẳn ta nên tạ ơn Mộ Dung huynh.
- Thiết Huyết minh chủ chê cười rồi.
Mộ Dung Ngạo Hàn đáp lại, tiếp tục nói:
- Không biết Thiết Huyết minh chủ có hứng thú làm một vụ giao dịch với ta không?
Tại thế tục, Đại Yến quốc và giang hồ cũng không có đối địch, ngược lại,
bọn hắn đều có chung một địch nhân là Đại Minh vương triều. Địch của
địch nhân chính là bằng hữu, tự nhiên cơ hội hợp tác là rất lớn. Vô luận như thế nào Mộ Dung Ngạo Hàn cũng sẽ thủ một lần.
- Giao dịch?
Thiết Huyết híp mắt, có chút hứng thú nói:
- Ồ, ta quả thực rất muốn biết, Mộ Dung huynh đệ muốn giao dịch cùng ta
ra sao? Nếu không ngại ngươi cứ nói ra thử xem, nếu có hứng thú chúng ta có thể bàn bạc một chút.
Trầm ngâm một lát, Mộ Dung Ngạo Hàn trịnh trọng nói:
- Hiện tại, Đại Yến quốc có xu thế áp đảo Thần Châu, trấn áp thế cục hỗn
loạn, thống nhất Thần Châu. Nếu như Thiết Huyết minh chủ thối lui, Mộ
Dung gia ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.
Thiết Huyết bất động nói:
- Mộ Dung huynh nghĩ quá đơn giản a? Thiết mỗ đâu phải đứa trẻ ba tuổi.
Mộ Dung huynh nghĩ mình thực sự là chân mệnh thiên tử sao? Lại nói, nếu
như ta cứ vậy thối lui, thì bảo sao ta cam lòng cho được? Huống chi, làm sao ta có thể tin được ngươi?
Mộ Dung Ngạo Hàn sắc mặt âm trầm, thản nhiên nói:
- Ta biết Thiết Huyết minh chủ là hậu duệ Cửu Lê nhất tộc, sau khi Đại
Yến quốc ta thống nhất Thần Châu, ta sẽ đem một phần đất của Thần Châu
làm nơi sinh sống cho Cửu Lê nhất tộc, ổn định cuộc sống, Thiết Huyết
minh chủ nghĩ sao?
Thiết Huyết trợn mắt, sau đó cười nói:
- Mộ Dung nói nghe thật là hay a, nhưng nói như vậy không phải là Cửu Lê
nhất tộc chúng ta sẽ phải phụ thuộc và Đại Yến các ngươi, chịu sự thống
trị của các ngươi sao? Điều này bảo sao ta có thể đáp ứng, bảo sao Cửu
Lê nhất tộc có thể đáp ứng? Đến lúc đó, ta sẽ là tội nhân thiên cổ của
Cưu Lê nhất tộc.
- Vậy ý tức của Thiết Huyết minh chủ ra sao, không ngại thì nói ra cho ta biết.
Mộ Dung Ngạo Hàn nhìn thẳng vào đối phương, sự nhiệt tình trong mắt nhạt đi mấy phần.
Thiết Huyết cười trừ nói:
- Ta có một biện pháp, không thì nhưu nay, Đại Yến các ngươi thối lui, để Thiết Mỗ nhất thống Thần Châu, sau này ta sẽ cấp cho Đại Yến các ngươi
một chỗ sơn thanh thủy tú để sinh sống, đảm bảo Đại Yến các ngươi sẽ
luôn sống sung túc, kéo dài hương hỏa, không biết Mộ Dung huynh nghĩ
sao?
- Ngươi dám đùa giỡn ta?
Mộ Dung Ngạo Hàn thu chiết phiến, hàn quang trong mắt bắn ra:
- Thiết Huyết minh chủ, mặc dù thế lực giang hồ của ngươi mạnh mẽ, thế
nhưng chẳng qua chỉ là một góc của Thần Châu mà thôi, chỉ là một đám ô
hợp, mà Đại Yến ta có ngàn vạn chi sư tinh nhuệ, ngươi làm sao tranh
được với ta?
Thiết Huyết lãnh đạm nói:
- Không tranh được
sao? Chỉ bằng thực lực có thể quyết định tất cả. Thiết mỗ cũng không
đồng ý điều kiện của Mộ Dung huynh, vậy thì lấy thực lực quyết định đi
a. Thắng là vua, bại là giặc, cường giả vi tôn.
- Hay cho một câu thắng là vua, bại là giặc, cường giả vi tôn! Vậy để bản công tử nhìn
xem, Thiết Huyết minh chủ có bao nhiêu bản lĩnh.
Mộ Dung Ngạo Hàn biết hiện tại cho dù nói gì cũng vô dụng cho nên hắn sẽ không khách khí nữa.
Một cỗ kình khí ngưng tụ trên chiết phiết, hắn dùng lực bắn ra.
Hô hô hô.
Tiếng như rồng ngâm, thổi tới trước mặt Thiết Huyết. Thế nhưng thân ảnh Thiết Huyết vẫn bất động, một tầng hắc vụ bao phủ lấy hắn.
- Ồ?
Mộ Dung Ngạo Hàn nhìn thấy vậy, lập tức âm thầm phòng bị.
Lần giao thủ này của hai người chỉ là thăm dò mà thôi. Bởi vì tin tức của
Mộ Dung Ngạo Hàn về Thiết Huyết cũng không nhiều, vì vậy hắn mới ngẫu
nhiên ra tay.
- Hừ! Thiết Huyết, nếu ta không nhầm đây là phệ
hồn? Ta quả thực muốn nhìn xem Ma binh trong truyền thuyết này có bao
nhiêu uy lực.
Mộ Dung Ngạo Hàn lạnh lùng cười khinh thường.
Thiết Huyết vẫn bộ dáng lãnh đạm như cũ, điểm ấy tâm tư sao có thể qua được mắt hắn:
- Thời gian nên dùng ta tự nhiên sẽ dùng. Bất quá, vậy thì nhìn xem ngươi có bản sự đó hay không.
- Cuồng vọng.
Một tiếng quát vang lên, song thủ Mộ Dung Ngạo Hàn bấm pháp quyết, đem chân nguyên bản thân câu thông với thiên địa, sinh ra chấn động mạnh mẽ.
Thần thông thuật Băng Phong quyết.
Thần thông xuất hiện, bầu trời thiên tuyệt cốc đột nhiên tràn ngập hàn ý,
như đông tới, khiến cho chúng nhân không khỏi run người.
- Hay cho một thần thông thuật lợi hại.
- Đúng là rất lợi hại a, so với thần thông Thiên Tằng Điệp Lãng của Đạm Thai lão tổ dường như vẫn còn yếu hơn một chút.
- Thần thông thuật này thật là huyền diệu, khi chưa động thủ, hiệu quả
phát huy tự nhiên không giống nhau. Lại nói, Đạm Thai lão tổ thành danh
nhiều năm, Mộ Dung Ngạo Hàn kia lại là hậu bối sinh sau đẻ muộn nên có
chút kém hơn cũng là điều tất nhiên.
- Ha ha! Lại nói tới hậu
bối, nếu ta không nhớ nhầm thì Đạm Thai lão tổ cũng bị một hậu bối sinh
sau đẻ muộn phế đi. Hiện tại dùng câu này có chút lỗi thời, phải nói là
hậu sinh khả úy mới đúng.
- Đúng vậy! Không nghĩ tới hôm nay
chúng ta có thể nhìn trận đấu của ba vị trí đứng đầu, thực là bổ ích,
không biết thực lực Thiết Huyết này ra sao, sẽ không đem lại cho chúng
ta kinh hãi đó chứ?
- Thiết Huyết này chân nhân bất lộ tướng, quả thực không nhìn thấy nông sâu của hắn. Thế nhưng ngươi đừng quên hắn có một thân phận khác, đó chính là minh chủ của Thiên Đạo liênm inh, thực
lực của hắn có lẽ cũng không kém Lý Nhạc Phàm a.
- Có lẽ vậy.
Mọi người lúc này, có lẽ thứ đáng chờ mong nhất là thực lực của Thiết Huyết.
Ánh mắt đám người tập trung lại thân ảnh của Thiết Huyết.
Hiện tại chung quanh hắn đang là một tầng băng tuyết.
Dựa vào tình huống hiện tại, hẳn là Mộ Dung Ngạo Hàn đang chiếm thế thượng phong.