Tối đến, một âm mưu nhằm vào Lý Nhạc Phàm đang được triển khai tại Thái phủ...
Thái Vũ lần này bỏ ra hết tất cả vốn mình có, vận dụng tất cả lực lượng và
tiền tài, mời đến hơn hai mươi vị giang hồ nhất lưu cao thủ trợ giúp.
Phải nói Trữ Huyền thành là nơi thông thương yếu địa, tịnh không thiếu
võ lâm cao thủ, nếu không cho dù Thái Vũ giàu có nhất phương cũng không
thể mời đến nhiều nhất lưu cao thủ như thế.
Bốn huynh đệ Ngô
Đông, Ngô Tây, Ngô Nam và Ngô Bắc chính là cao thủ trong cao thủ. Bọn họ là tiên thiên cao thủ do Vương Tống đặc biệt mời đến, mặc dù chỉ mới
vừa tiến đến cấp bậc tiên thiên nhưng trên giang hồ cũng được xem là
những người thực lực hàng đầu. Nếu không phải Thái gia là chỗ dựa tốt và hữu dụng, Vương Tống tuyệt không phái cao thủ như thế đến bảo hộ.
Lúc này, bốn huynh đệ Ngô Đông ngồi ngay ngắn bên cạnh Thái Vũ, híp mắt yên lặng nghe mọi người thương nghị, trong mắt hiện lên vài tia nhìn khinh
thường, một lời cũng không thèm nói.
Một gã mặt mày xấu xí đứng lên nói: "Thái lão bản đối đãi bọn ta hào sảng như thế, Khang Tín ta tuyệt đối toàn lực ứng phó."
"Không sai, nhận tiền của người thì phải giúp người thoát nạn. Thái lão bản cứ yên tâm đi! không chỉ một tên tiểu tử mới về từ chiến trường, bất cứ
người nào xuất thủ, Dương Ngọc ta đều có thể giải quyết được!" Một trung niên nam tử ngạo nghễ nói.
"Không tự lượng sức, ha ha..." Một tràng cười trong trẻo vang lên trong đại sảnh.
Bị một nữ tử cười nhạo, Dương Ngọc trở nên giận dữ, rít giọng nói: "Tiện
tỳ, dám cười nhạo lão tử như thế, còn không xéo ra đây cho ta."
Một thân ảnh chợt lóe lên. "Ba!" một tiếng vang vọng cả đại sảnh, Dương Ngọc trên mặt đã dính vết năm ngón tay mờ mờ.
Dương Ngọc đang muốn há miệng mắng chửi, nhưng lời vừa đến miệng thì vội nuốt lại, bởi vì người vừa đến chính hắn cũng biết, và là một người hắn rất e sợ.
Nữ tử đó khoảng hai mươi tuổi, môi đỏ răng trắng xinh đẹp dị thường. Cách ăn mặc lại càng khiến nàng đẹp thêm, khiến người khác
không nhịn được có tham vọng ham muốn, bất quá kẻ đã biết nàng thì không dám vọng tưởng điều gì.
Bởi vì nàng tuy tuổi nhỏ nhưng đã là
siêu nhất lưu cao thủ bậc Tụ Đính kì. Nàng không chỉ võ công quỷ dị xuất thủ độc ác, mà còn là thánh nữ của hắc đạo Ngũ giáo Thiên Tà Tông. Từ
khi nàng xuất đạo giang hồ tới nay đã có vô số kẻ chết dưới tay nàng,
những kẻ bình thường thì căn bản không dám chạm vào nọc độc. Nàng chính
là người đang vang danh trên giang hồ, Tiểu ma nữ Quan Tâm.
"Vừa
rồi chỉ là giáo huấn ngươi loạn ngôn, nếu còn tái phạm ta sẽ cắt lưỡi
ngươi." Quan Tâm mặc dù mặt vẫn tươi cười nhưng lời nói lại khiến cho
người ta lông tóc dựng đứng cả lên.
Quan Tâm quay đầu nói: "Tiểu
nữ Quan Tâm, nghe nói Thái lão bản bỏ tiền ra mời cao thủ đối phó cừu
gia, cho nên không mời mà tới, không biết có quấy rầy không?" Nói xong
nàng liền cười ra vẻ thân thiết nhìn Thái Vũ.
Thái Vũ thấy Quan
Tâm tâm hồn liền nhộn nhạo, nghe được câu hỏi mới hồi tỉnh thần tình mà
nói: "Đương... đương nhiên không có vấn đề gì!" Ho khan hai tiếng, lão
nói tiếp: "Quan Tâm cô nương, mời ngồi."
"Ta nghĩ, hai ngày này cừu gia sẽ tới, đến lúc đó không tránh khỏi một trường ác chiến..."
"Cha, tiểu tử tóc bạc đó đúng là còn sống quay về à?" Thái Ân Khắc vội vàng
chạy vào đại sảnh, cắt đứt lời nói của Thái Vũ, rồi y nhìn đám người
giang hồ tụ tập đầy trong nhà, trong lòng chợt dấy lên một nỗi bất an.
Thái Vũ thấy nhi tử giờ mới về thì biết tiểu tử này lại đến Linh Lung Các mà phong lưu. Lão vốn trong lòng đã phiền não thì càng trở nên tức giận
hơn nên quát lớn: "Bao nhiêu bằng hữu giang hồ đang ngồi đây, ngươi to
tiếng thế còn ra thể thống gì, còn không mau ngồi xuống."
Thái Ân Khắc thấy cha động nộ, liền không dám hỗn hào, chỉ cố nén oan khuất mà
ngồi xuống bên cạnh. Vừa liếc mắt qua người bên cạnh, đôi mắt hắn liền
dừng lại vô pháp quay đi.
"Đẹp... Đẹp quá!" Thấy Quan Tâm đang
ngồi bên cạnh, nỗi sầu trong lòng Thái Ân Khắc nhanh chóng bay theo chín tầng mây, hai mắt cứ dán lên người mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Lúc này, ngoài đại sảnh một tên hạ nhân cung kính nói: "Bẩm cáo lão gia, Hồ đô sự đến bái phỏng."
Thái Vũ nghe thế ngẩn ra, thầm nghĩ: "Không ngờ là hắn cũng không mời mà
đến, xem ra cũng đã nghe được tin tức rồi. Tốt, đã như thế thì ta cũng
không cần khách khí nữa. Hắc hắc!"
"Nhanh mời vào."
"Hồ đô sự mời ngồi." Thái Vũ thấy Hồ đô sự tiến vào, khẽ mỉm cười nói: "Ta
nghĩ ngươi tới chỉ sợ là vì chuyện của tiểu tử tóc bạc đó!"
Hồ
Hiến Hải ngồi xuống nói: "Không sai, hôm nay có người đến làm loạn nha
môn, căn cứ theo lời Mã tri phủ thì người đó đúng là Lý Nhạc Phàm.
Chuyện năm đó chúng ta đều có tham dự, vốn là muốn trảm thảo trừ căn,
không ngờ là tên sát tinh đó lại có thể còn sống mà thoát khỏi 'Tử Dịch
Doanh' quay về. Hiện nay muốn đối phó hắn chỉ sợ không còn dễ dàng như
thế nữa. Bất quá xem ra Thái lão bản đã có chuẩn bị hết rồi!" Nói xong
hắn nhìn những người giang hồ ở xung quanh.
Thái Vũ tự tin nói:
"Ta tin là lần này nhất định có thể trảm thảo trừ căn. Nhưng chuyện này
cũng cần Hồ đô sự trợ giúp mới được."
Hồ Hiến Hải mặt ra vẻ đại
nghĩa nói: "Ta và Thái lão bản tất nhiên là ngồi cùng thuyền, tự nhiên
nghĩa bất dung từ." Nhưng trong lòng hắn lại đệm thêm một câu: "Nếu
ngươi để lão tử lãnh đấu trận đầu, lão tử mới mặc kệ ngươi."
"Tốt!" Thái Vũ âm trầm nói: "Ta muốn cả thiên hạ không dung thứ hắn, ngay cả
chân trời góc biển cũng không có nơi cho hắn dung thân."
Mấy năm
nay, Thái gia phát triển cực nhanh, dục vọng bành trướng vô hạn đã khiến Thái Vũ say men thắng lợi, đối với người uy hiếp địa vị hắn thì càng tỏ vẻ tâm ngoan thủ lạt. Ngay cả phu nhân lão là Lạc Dong cũng không chịu
nổi hành động của lão mà phải rời bỏ Thái gia.
Sau khi an bài mọi sự thì mọi người đều bỏ đi, ngay cả Tiểu ma nữ Quan Tâm cũng rời khỏi
trong ánh mắt lưu luyến không rời của Thái Ân Khắc. Hiên tại trong đại
sảnh chỉ còn lại cha con Thái Vũ, Hồ Hiến Hải và bốn huynh đệ Ngô Đông.
Thái Vũ nói: "Bây giờ ở đây đều là người của mình, mọi người có ý kiến gì cứ nói thẳng ra."
Hồ Hiến Hải nói: "Không biết Thái lão bản cần ta làm điều gì?"
Thái Vũ híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Ta hi vọng Hồ đô sự dùng lực lượng của
quan phủ truy nã Lý Nhạc Phàm, khiến hắn không thể quang minh chính đại
sinh sống được. Về phần giang hồ ta đã có tính toán khác."
Hồ
Hiến Hải nghe thấy không phải mình là người xông trận đầu, trong lòng
thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Chuyện nhỏ này tuyệt không là vấn đề gì cả."
Thái Vũ cười nói: "Vậy nhờ Hồ huynh một chuyến." Rồi lão
quay sang đám Ngô Đông cung kính nói: "Nếu gặp lúc quyết định thì phiền
bốn vị tiền bối xuất thủ mới được."
Bốn người đám Ngô Đông giờ đã hơn bảy mươi tuổi, một tiếng tiền bối nhận cũng không có gì hổ thẹn.
"Thái lão bản không phải đã tìm nhiều cao thủ hỗ trợ như thế sao? Vậy còn nhờ bốn huynh đệ chúng ta xuất thủ làm gì?" Ngô Đông ngữ khí mặc dù bình
thản, nhưng ai nấy đều thấy được ngạo khí hiện lên giữa đôi mày của lão.
Thái Vũ tịnh không có một chút vẻ bất mãn, ngược lại còn ra vẻ rất cần
thiết. Bọn họ thân là tiên thiên cao thủ, dù sao cũng là cao nhân nhất
đẳng, đối với đám cao thủ giang hồ tự nhiên không xem vào đâu cả.
"Vốn là ta cũng tìm nhất lưu cao thủ ám sát Từ sư gia, hi vọng có thể cắt
đứt tin tức của Lý Nhạc Phàm, nhưng cuối cùng lại thất bại." Thở dài một tiếng, Thái Vũ nói tiếp: "Lý Nhạc Phàm đã có thể từ 'Tử Dịch Doanh' mà
sống sót trở về, vậy hắn đương nhiên có điểm hơn người, chí thiểu cũng
là siêu nhất lưu cao thủ. Đám giang hồ cao thủ này tuy cũng là nhất lưu, nhưng chúng chỉ là một đám ô hợp, không làm chuyện lớn được.
Năm đó Lý Đàm một mình giết được ba mươi tên Ám Ảnh tổ. Lý Nhạc Phàm này là nhi tử của y, khẳng định cũng sẽ không kém! Ta mời nhiều người đến như
thế chỉ là đề phòng mà thôi, nếu đám giang hồ đó có thể giải quyết vấn
đề thì tự nhiên không dám phiền đến bốn vị tiền bối."