Thái Vũ ngữ khí cực kỳ khiêm tốn khiến cho tâm trạng của bốn huynh đệ Ngô Đông trở nên tốt hơn. Trước đó Vương Tống đã có an bài, thêm vào Thái Vũ lúc bình thường đối với bốn huynh đệ cực kỳ kính trọng, cho nên bọn họ mặc dù xem thường không thèm xuất thủ với một tên tiểu tử nhưng cuối cùng cũng đã đáp ứng.
Ngô Đông gật đầu nói: "Bọn ta vốn không thèm xuất thủ với một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, nhưng công tử đã nhờ bốn huynh đệ bọn ta bảo vệ ngươi. Cho nên ngươi cứ yên tâm, lúc quan yếu đã có bốn huynh đệ bọn ta xuất thủ tương trợ."
Bốn huynh đệ do Ngô Đông dẫn đầu, khi đại ca đã nói như thế, tất nhiên bọn huynh đệ không có ý kiến.
Thái Vũ nghe thế an tâm cười một tiếng. Nếu bốn huynh đệ này không xuất thủ thì bọn lão cũng không có cách nào khác. Hiện tại có bốn cao thủ siêu cấp ở đây trợ trận thì đâu có gì phải lo nữa.
"Lý Nhạc Phàm, ta không tin lần này ngươi có thể giữ được mạng. Hô hô…" Thái Vũ cười to, phảng phất như đã thấy địch nhân của mình chết thảm dưới chân.
Đêm khuya, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Nhạc Phàm cưỡi tuấn mã nhanh như gió phi về hướng Thái phủ. Hắn biết tin tức bản thân trở về Trữ Huyền thành chắc chắn đã lan truyền, khẳng định người của Thái gia không thể bỏ qua cho hắn. Không thể ngồi chờ chết, chi bằng chủ động xuất kích, thừa lúc bọn chúng chưa chuẩn bị hoàn tất, đang đêm xông vào Thái phủ cho chúng một trận không kịp trở tay.
"Nam nhi hành sự, có cừu báo cừu, có ân báo ân. Cho dù lần này đi dữ nhiều lành ít nhưng Nhạc Phàm ta không thể lui bước."
Nhạc Phàm kiên định nói: "Ta nhất định đến tìm các ngươi."
Trên trời mây đen dày đặc làm cho lòng người phiền muộn không thôi. Những hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi lên mặt càng khiến hắn đau đớn thêm.
Tại thời điểm này, trong thời tiết như thế này, đường phố vốn không thể có người xuất hiện, nhưng dưới mái hiên của một căn nhà bên đường lại có một người đang ngồi, trông như đang chờ đợi một điều gì đó.
"Lộc cộc…lộc cộc…lộc cộc." Tiếng vó ngựa nặng nề từ xa truyền lại. Người ngồi dưới mái hiên bật đứng dậy. Dưới ánh nến mờ đục từ các căn nhà hai bên đường, có thể nhìn ra đó là một nữ tử còn trẻ tuổi, trông rất xinh đẹp diễm lệ, ai thấy cũng phải xao lòng. Người này chính là Tiểu ma nữ Quan Tâm.
Người đẹp đứng dưới mái hiên, nhè nhẹ vuốt mái tóc đen dài, hai mắt tập trung nhìn về phía trước, miệng lầm bầm nói: "Ta đoán quả nhiên không sai. Hắn cuối cùng đã tới. Ta xem hắn là người như thế nào mà Thái gia lại xem trọng như thế! Ha…ha…"
"Lộc cộc…lộc cộc…" Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Trong mưa lớn, một thân ảnh từ từ tiến đến gần.
Người đang tới toàn thân ướt đẫm, tóc trắng xõa tung, lưng mang đao vai đeo cung, không phải Lý Nhạc Phàm thì còn là ai chứ.
Quan Tâm lập tức bước ra giữa đường cản lối Nhạc Phàm.
"Hí…" Con ngựa đang chạy hí một tiếng rồi dừng lại. Nhạc Phàm không ngờ vừa vào thành lại có người chặn đường mình. Hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt, cất giọng lành lùng hỏi: "Ngươi là ai? Có chuyện gì mà lại chặn đường ta?"
Quan Tâm thấy Nhạc Phàm một đầu trắng xóa liền đứng sững tại chỗ, dùng mắt thăm dò một hồi rồi hiếu kỳ nói: "Ngươi chính là Lý Nhạc Phàm. Đầu ngươi tại sao lại trắng hết vậy?"
"Tránh ra!" Nhạc Phàm quát lên một tiếng rồi lại hỏi: "Ngươi là trợ thủ do Thái gia mời đến?"
Quân Tâm trả lời như có thâm ý:"Nói phải thì phải mà nói không cũng không sai." Nói xong đôi mắt lóe lam quang nhìn thẳng vào Nhạc Phàm, yểu điệu mê hồn vô cùng.
Nhạc Phàm đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động, thầm nhủ:"Trông người này dường như có dị thuật, cần phải chú ý." Nghĩ rồi hắn lập tức điều động tinh thần lực chống chọi lại.
"Hả!" Quan Tâm hơi chấn động, nhủ thầm:"Không ngờ người này trông tuổi không lớn mà ý chí lại mạnh như thế, có thể chống lại sự công kích từ ‘tà nhãn’ của ta! Hơn nữa tóc lại bạc trắng, xem ra hắn thật thú vị."
Quan Tâm cười nói: "Ngươi thật là lợi hại. Chi bằng ngươi cùng ta vui chơi, ta giúp ngươi giết họ Thái. Thế nào?"
Nhạc Phàm đâu có rỗi rãi mà phí phạm với nàng ở đây. Mặc dù Quan Tâm rất đẹp, rất diễm lệ, nhưng Nhạc Phàm không thấy có gì hứng thú, mà ngược lại có chút căm ghét.
"Nhường đường. Bằng không đừng trách ta không khách khí."
Quan Tâm nghe thế làm ra vẻ oan ức, u oán nói:"Nhân gia đợi cả đêm ở đây, xem người đối xử với nhân gia thế nào?"
Một thiếu nữ đẹp đứng trong cơn mưa lớn xối xả, trên mặt hiện lên biểu tình u oán như muốn khóc. Sợ là ngay cả ma quỉ nhìn thấy cảnh tình như thế cũng cảm thấy có lỗi với lòng.
Nhưng dường như là chỉ có Nhạc Phàm là không có cảm giác đó, vẫn lành lạnh nói: "Ngươi nhường hay không nhường?"
Quan Tâm dường như không biết sợ, nói: "Nếu bổn cô nương không nhường đường thì sao?"
Nếu là trên chiến trường có người dám chặn trước mặt Nhạc Phàm, khẳng định là sẽ bị một đao xẻ dọc. Nhưng đây không phải là chiến trường, mà hắn cũng không muốn giết người nên chỉ cười khẩy một tiếng, quay đầu ngựa chuẩn bị rẽ sang lối khác mà đi.
Quan Tâm từ khi xuất đạo giang hồ chưa khi nào bị người khác khinh khi, nay trước mặt lại có kẻ không để mình trong mắt. Điều này khiến cho nàngtrong lòng tối sầm lại, một lần nữa bước đến cản lối, chậm rãi nói:"Ngươi đã biết Thái gia bốn bề đều có mai phục mà vẫn muốn đi chết sao?"
"Thế thì sao!" Nhạc Phàm lành lùng nói.
"Nếu như trốn đi nơi khác, ngươi có thể sống lâu thêm một chút." Quan Tâm thành thật khuyên.
"Thật ra ngươi muốn gì?"
"Chỉ là ta vốn hiếu kỳ, cho nên đến đây xem… Nhưng hiện tại… Hiện tại ta càng hiếu kỳ, vì ngươi không có nội công mà lại dám xông đến Thái phủ, xem ra chỉ là một tên ngu ngốc." Quan Tâm khinh bỉ nói.
Quan Tâm thấy Nhạc Phàm một lần nữa coi thường mình, trong lòng đại nộ, cười lạnh nói: "Ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám đến Thái phủ. Trước tiên hãy qua được cửa của ta đã rồi hãy nói." Nói xong nàng tung người xông về phía Nhạc Phàm, song chưởng âm phong tỏa ra.
"Nữ nhân này không những cản đường ta mà còn xuất thủ công kích, xem ra là người đến giúp Thái gia." Nhạc Phàm nhìn Quan Tâm công kích, trong lòng liền xem cô ta là kẻ địch, sử ra Phá Kính Tứ Kích nghênh đón.
Nhiều năm chiến đấu sa trường, Nhạc Phàm sớm có thói quen đã ra tay đối phó địch nhân là không lưu thủ, thậm chí với nữ nhân cũng dùng toàn lực ứng phó.
"Binh!""Phanh!""Phách!". Quyền chưởng giao nhau, kình khí lan tỏa tạo ra một âm thanh cực lớn, từng hạt mưa lớn cũng bắn ra tung tóe. Nhạc Phàm cảm thấy một luồng hàn khí mạnh mẽ xâm nhập vào nội thể, bất quá trong phút chốc đã bị Thất tình chi khí giải khai.
So sánh hai bên thì thấy Quan Tâm đã yếu thế rõ rệt. Dưới sức chấn kích, thân người nàng bị chấn bay ra sau, cảm thấy một sức mạnh thuần túy cực lớn xâm nhập cơ thể làm chấn thương nội phủ, máu tươi trong miệng bắn thẳng ra xa một hai trượng hòa lẫn với nước mưa.
Nhạc Phàm thấy địch thủ bị thương, cũng không tiếp tục truy kích mà giục ngựa chạy thẳng đến Thái phủ.
Nhạc Phàm đã ly khai, nhưng Quan Tâm vẫn nằm bất động trên mặt đất, mặc cho mưa lớn đổ xuống thân mình. Quyền lúc nãy không những chấn thương nội phủ, mà còn đập tan sự kiêu căng của nàng. Từ nhỏ đến lớn, tâm lý nàng chưa bao giờ bị như thế này, nhưng bây giờ…
"Thế này là sao?… Thế này là sao? Rõ ràng là không có nội công, tại sao lại có sức mạnh cường đại như thế. Không thể nào? Không thể nào?" Quan Tâm không thèm để ý đến thương thế của mình, mặc cho mưa gió quay cuồng, trong mắt hiện lên thần tình không thể tin nổi.
"Lý Nhạc Phàm…Ngươi chờ xem…Ta nhất định báo thù này, nhất định…" Quan Tâm hét lên cuồng loạn trong mưa, phát tiết hết phẫn nộ và cừu hận của mình.