Thương Thiên

Chương 21: Q.4 - Chương 21: Vô tội không giết






Thái phủ phòng vệ nghiêm mật, hôm nay mọi người càng cảnh giới kĩ hơn, bọn hộ viện chia ra các nhóm tuần tra vòng trong vòng ngoài Thái phủ, trông như thế trận khi gặp đại địch, nhưng thật ra tất cả chỉ vì một người.

“Tiểu Tam! Hiện tại bên ngoài mưa lớn, sao cần phải phái nhiều người như thế đi tuần? Trừ phi là người chết, con người không phải ai cũng cần ngủ hay sao?”

“Ai! Nghe nói một kẻ có cừu hận trước kia đối với công tử quay về. Lão gia lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên phái mọi người tuần tra.”

“Hả? Kẻ địch lợi hại như thế nào mà ngay cả lão gia cũng phải lo sợ như thế?”

“Này! Nói nhỏ thôi kẻo tới tai lão gia thì ngươi sẽ phải ăn đòn nặng đó.”

“Vậy ngươi nói mau. Người đó là nhân vật như thế nào?”

“Hắc hắc…Thật ra ngươi cũng đã từng nghe qua. Là tiểu tử Lý Nhạc Phàm đầu bạc bốn năm trước sung quân, nay đã quay về rồi. Cái này là tao nghe quản gia nói.”

“Hả! Chính là hắn à!”

Trong một gian phòng nhỏ của Thái phủ, hai đứa hạ nhân đang ngồi trên giường nói chuyện.

“Trễ như thế này rồi, không biết hắn có tới không?”

“Nói thế thì không đúng rồi, ta có nghe người kể chuyện nói, người giang hồ thường thích hành động vào ban đêm, làm như thế trông ra mới có vẻ thần bí.”

“Nửa đêm mà đi ra ngoài chẳng phải là hái hoa tặc sao?” Ngữ khí của kẻ vừa mới nói có vẻ ngượng ngùng.

Kẻ còn lại bật cười nói:”Thế sao? Ha ha! Có thể là ta nhớ nhầm. Bất quá nếu ta là người đó thì ta sẽ không tới.”

“Vì sao vậy?”

“Ta nghe quản gia nói, lần này lão gia mời tới cả trăm giang hồ cao thủ đến trợ giúp, nếu tới đây thì chẳng phải là điên hay sao?”

“Hê hê, nói không sai. Không đánh là tốt nhất. Như thế chúng ta sẽ có thể ngủ một giấc yên tĩnh ngon lành.”

“Đúng vậy! Đã trễ rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Chuyện của người khác thế thế nào, vốn dĩ cũng chẳng quan hệ gì đến chúng ta.”

Nến tắt, trong phòng lại trở nên yên tĩnh…

Nhạc Phàm trên đường vào thành, trong khoảng cách chỉ hơn mười dặm đã gặp bốn nhóm địch nhân ngăn chặn. Có nhóm chính diện công khai chặn đánh, cũng có cả tập kích trong bóng tối, có có kẻ dùng độc tấn công…

Những kẻ đó đều là cao thủ nhất lưu trong giang hồ, dù không phải là đại danh đỉnh đỉnh nhưng ít ra cũng là nhân vật danh tiếng. Nhưng hôm nay bọn chúng lại gục ngã trong mưa bão, xác nằm trên đường không một ai đoái hoài tới.

------------------------------------------------

“Nhân tại giang hồ hành, sinh tử bất do mệnh.” Đó là điều không thể tránh khỏi của giang hồ. Nhạc Phàm xuất thủ không hề lưu tình, do đó bọn chúng không chết cũng bị tàn phế. Nhưng Nhạc Phàm không thấy cảm thán chút nào, vì đây chính là con đường bọn chúng tự mình lựa chọn.

“Đến rồi! Theo như lời người ta nói thì đây chính là Thái phủ.”

Trong gió mưa, Nhạc Phàm thấy ẩn hiện trước mặt không xa một toà đại trạch, trước cổng có hai con sư tử đá lớn. Tới gần thì thấy trên cổng có treo một tấm biển bạch ngọc viền vàng có ghi chữ Thượng Thư Thái Phủ khí thế mãnh liệt, vừa nhìn là biết chữ được viết bởi tay của bậc đại gia.

“Đúng là đây rồi.” Nhạc Phàm xuống ngựa nhằm thẳng hướng cửa lớn đi vào. Hắn dám đi vào lối này, chẳng nhẽ không sợ địch nhân phát hiện?.

Nhạc Phàm tiến lên, một quyền đấm thẳng lên đại môn của Thái Phủ.

“Binh!” Tiếng chấn động vang lên, hai cánh cửa đại môn nát ra thành từng mảnh. Nhạc Phàm tiếp tục tiến thẳng vào, an nhàn như đi vào nhà mình.

Tiếng động kinh khiếp đã thức tỉnh mọi người trong Thái phủ. Bọn người hầu bé gan tất cả đều trốn trong phòng không dám bước ra ngoài phòng, bọn người có gan hơn một chút cũng chỉ dám ló nửa người ra nhìn. Chung qui, bọn chúng cũng chỉ là người bình thường, sống chỉ vì sinh ra để sống.

Trong đại sảnh của Thái phủ đèn thắp sáng rực, người ngồi đầy. Bọn Thái Vũ đêm khuya không ngủ, cũng chỉ vì lo Lý Nhạc Phàm xông vào đánh lén. Khi đột ngột nghe thấy tiếng chấn động lớn thì chúng vừa sợ vừa mừng. Sợ vì Lý Nhạc Phàm đã tới, mà vui cũng vì Lý Nhạc Phàm cuối cùng đã tới. Xem ra, chờ đợi làm bọn chúng cảm thấy nặng nề hơn.

“Không ngờ tiểu tử này lại dám công nhiên từ đại môn tiến vào, vậy việc bày binh bố trận của chúng ta đã trở nên lãng phí hay sao?” Thái Ân Khắc ngồi trên ghế bất chợt nổi cơn giận.

Vì đề phòng Nhạc Phàm tập kích, bọn chúng đã phí không ít tinh lực, đã bố trị rất nhiều cạm bẫy tại những vị trí có thể thâm nhập vào Thái phủ, hy vọng có thể bắt giữ được Lý Nhạc Phàm. Không ngờ Nhạc Phàm cứ nhằm cửa chính trực tiếp tiến vào, làm cho tinh lực chuẩn bị của bọn chúng tất cả đều trở nên lãng phí, như thế sao bọn chúng không thấy đáng tiếc chứ.

So với Thái Khắc Ân, Thái Vũ bình tĩnh hơn nhiều, từ ghế ngồi đứng dậy nói: “Cạm bẫy của chúng ta không thể đặt tại chính môn, xem ra tên tiểu tử họ Lý này thông minh hơn chúng ta nghĩ. Đi! Đi ra gặp hắn.” Nói xong lão liền dẫn đầu chúng nhân đi ra ngoài.

Nhạc Phàm đi vào chính môn mấy bước thì một đám đông tay cầm mộc côn xuất hiện bao vây. Bọn chúng cộng lại phải trái cũng khoảng bốn, năm mươi tên, người đều mặc kình trang màu xanh, vóc dáng khôi ngô khỏe khoắn. Trông thể thức của bọn chúng thì biết đây chính là bọn vệ sĩ của Thái phủ.

“Ngươi là Lý Nhạc Phàm?” Tên đầu lĩnh cất giọng hỏi.

Nhạc Phàm không xem bọn hộ viện vào đâu, giận giữ nói: “Hãy tránh ra! Ta không muốn giết người vô tội.”

Nhạc Phàm tóc trắng tung bay tán loạn, hai mắt sáng như đuốc, uy thế vô cùng, chỉ một tiếng quát làm cho bọn vệ sĩ hộ viện không tên nào dám đến gần.

Bọn hộ viện đưa mắt nhìn nhau. Bọn chúng đông người mà đối phương chỉ có một người, trông ra thân hình có vẻ gầy yếu, nên đảm khí của bọn chúng chợt tăng lên không ít. Lúc nãy lão gia đã nói qua, nếu giết chết được Lý Nhạc Phàm sẽ được thưởng trăm lượng hoàng kim… Trăm lượng hoàng kim a! Đến mười đời con cháu bọn chúng cũng không kiếm được chỗ đó. Nghĩ như thế, trong mắt bọn hộ viện hiện rõ lên sự tham lam, tuy vậy nỗi sợ hãi vẫn còn một nửa.

Tên hộ viện đầu lĩnh cao giọng nói: “Chúng ta là hộ viện ở đây. Ngươi xông vào Thái phủ thì chúng ta phải đuổi ngươi ra. Các vị huynh đệ nói có đúng không?”

“Không sai. Đó chính là chức trách của bọn ta.”

“Đã vậy…”

Nhạc Phàm không thèm để ý đến bọn chúng, ngữ khí điềm nhiên nói: “Nếu bọn ngươi đã quyết định không rời đi, thì bọn ngươi không phải là người vô tội nữa.”

Chúng nhân sững sờ tự hỏi lại: “Ý là sao? Sao hắn lại nói vậy?”

Nhạc Phàm thần sắc không đổi, lành lạnh nói:”Nếu bọn ngươi không còn là người vô tội, lại dám cản ta… Giết!” Vừa nói xong, thân hình như tên rời cung, bắn thẳng vào đám đông.

Quần chiến! Đây chính là một phương pháp công kích thiện chiến nhất của Nhạc Phàm. Chỉ thấy hắn xuyên qua xuyên lại trong đám địch nhân, quyền cước đều xuất ra, mặc dù chỉ là các chiêu thức công kích đơn giản nhất, nhưng mỗi lần xuống tay đều nhắm vào chỗ yếu hại chết người của địch nhân, từng sinh mệnh lần lượt tiêu tán vô thanh vô tức, căn bản là không có thời gian để sợ hãi.

“A…”

“Đừng…”

“Phốc…”

Bọn hộ viện nghe tiếng kêu thét kinh tâm táng đởm, nhìn thấy xung quanh đồng bạn từng người từng người một ngã xuống, một chút động đậy cũng không, trong lòng bọn chúng trỗi dậy một nỗi sợ hãi khủng bố, hình bóng hắc ám lan tràn, nhận chìm hết sự kiên cường cùng dục vọng vô hạn lúc nãy của bọn chúng.

Bọn chúng lo sợ. Bọn chúng chưa từng nghĩ rằng cái chết lại khủng bố đáng sợ như thế này, rằng bản thân lại ở gần cái chết đến thế này, dường như địa ngục đang ở ngay trước mặt.

Bọn hộ viện bắt đầu run rẩy thối lui. Trong mắt chúng, Lý Nhạc Phàm tóc trắng loạn bay là hiện thân của ma quỉ, là dấu hiệu của lưỡi hái tử thần.

Nhạc Phàm thấy bọn hộ viện thối lui nhưng vẫn không ngừng tấn công, ngược lại tốc độ truy kích bọn chúng còn nhanh hơn.

“A…!”

Bọn Thái Vũ vội vàng chạy đến tiền viện, nhìn thấy thi thể nằm đầy trên mặt đất, toàn bộ đều là hộ viện của Thái phủ.

“Cứu…A…!” Lại một sinh mệnh tiêu vong.

Nhạc Phàm truy diệt bọn hộ viện cho đến tên cuối cùng, sau đó tiến đến phía bọn Thái Vũ.

Thái Vũ thấy bọn hộ viện xác chết đầy đất liền nổi giận không thôi, hét thật lớn:”Lý Nhạc Phàm, không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói, ra tay tàn ác như thế. Bọn chúng đã bỏ chạy rồi ngươi còn không buông tha.”

Lý Nhạc Phàm lành lạnh nói:”Ta đã nói, ta không muốn giết người vô tội. Khi bọn chúng lưu lại đây thì đã không còn là vô tội, nên bọn chúng đều đáng chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.