- Hồng Mông đại điện, tiến vào tất chết!
Nhạc Phàm đáp xuống
lối vào đại điện, còn chưa kịp quan sát tình huống chung quanh, một đạo ý chí cường đại đã ngăn chặn không cho hắn tiến vào.
Thiên uy như núi, đồ sộ vô cùng.
Đối với cỗ ý chí này, Nhạc Phàm vô cùng quen thuộc, đây là lực lượng trên bậc thang ngăn bản bước tiến của hắn.
- Ngươi là ai? Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
Nhạc Phàm lẳng lặng đứng tại chỗ, đợi trong chốc lát vẫn không thấy có
người trả lời, hắn nhíu mày, vẻ mặt suy tư. Nhưng mà khi hắn chuẩn bị
cất bước, đạo ý chí kia lại xuất hiện.
- Hồng Mông đại điện, tiến vào tất chết!
Lại những lời nói vừa rồi vang lên, thậm chí ngay cả ngữ khí cũng không thay đổi.
Trong lòng Nhạc Phàm khẽ động, lui về phía sau một bước, chung quanh lại không có phản ứng gì.
Suy tư một lát, Nhạc Phàm bắt đầu có chút rõ ràng, địa phương này hẳn
là nơi ở hoặc nơi tu hành của một đại nhân vật, vì vậy mới có một đạo ý
chí thủ hộ nơi này, ngăn cản ngoại nhân tự tiện xông vào. Bất quá, tính
thời gian cốt mộ tồn tại, cỗ điện này hẳn là cùng thời với nó, mà một
đạo ý niệm chủ nhân nơi lại nơi này không ngờ có thể tồn tại ngàn vạn
năm, có thể thấy được chủ nhân của nó cường đại ra sao.
Nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Đã từng có đại nhân vật nào ở đây? Nó tồn
tại với mục đích gì? Cùng với cốt mộ này có quan hệ gì? Hay là tất cả
đều do hắn phán đoán mà thôi!
- Sau khi đi vào, hẳn sẽ rất nhanh biết được đáp án.
Cưỡng chế sự nghi hoặc trong lòng, Nhạc Phàm quyết định tiến vào cổ điện.
Ba!
Nhạc Phàm bước lên phía trước, đạo ý chí kinh khủng kia quả nhiên lại
xuất hiện, hơn nữa trực tiếp phủ xuống, mang theo uy thế và sát khí vô
cùng, muốn đem kẻ tự tiện xông vào gạt bỏ không thương tiếc.
- Lui lại!
Nhạc Phàm trừng mắt ngẩng đầu nhìn lên, trên trán tản ra y thế thiên
địa! Từ trước tới nay, còn chưa có thứ gì có thể chặn lối đi của Nhạc
Phàm. Trời không được, đất cũng không, huống chi chỉ là một đạo ý chí
lưu lại.
Một tiếng rống lớn vang lên, ngôi sao run rẩy, hiệu
lệnh thiên địa, vạn vật cúi đầu, mà đạo ý chí lưu lại nơi này cũng tiêu
tán.
Đó là lực lượng thế nào?
Không! Hai chữ lực lượng không đủ để hình dung uy thế của Nhạc Phàm, lời nói của hắn giống như
pháp chỉ, là chân lý, mỗi một cử động, một tiếng nói đều đại biểu cho
quy tắc vận chuyển tối cao của thế giới này, không cho thứ khác khinh
nhờn, ngỗ nghịch.
Chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc
thang, mỗi một bậc đều đại biểu cho một tầng khảo nghiệm, đây chính là
khảo nghiệm của thiên địa đối với sinh linh vạn vật... Có lực lượng, có
trí tuệ, có tín niệm, có ý chí, có dũng khí, có phẩm tính. Phải có những thứ này mới có tư cách bước vào tiên giới, trở thành tiên nhân.
Khảo nghiệm như vậy, khó hơn lên trời, thông qua thì nhận được cơ duyên phi phàm, không qua thì chết không có chỗ chôn.
Bản tính Nhạc Phàm cương nghị, lực lượng mạnh mẽ, hơn nữa trong lúc
sinh tử lại cảm ngộ một tia cơ hội, vừa vặn đáp ứng điều kiện mở ra
thang trời, bước lên đường thông thiên, đi tới đại điện thần bí cổ xưa
này.
Cửu tử nhất sinh, đồng dạng cũng đem cho Nhạc Phàm thu hoạch khó có thể tưởng tượng được.
Từ khởi nguyên đến hủy diệt, Nhạc Phàm đối với bản nguyên của thế giới
lại có thêm nhận thức mới, đối với bản chất lực lượng cũng có lý giải
mới, giống như một rống kinh thiên vừa rồi, ẩn chứa ảo diệu sâu đậm,
chứa pháp tắc thiên địa chí cao.
Ý chí lưu lại tiêu tán, con đường phía trước của Nhạc Phàm đã không còn trở ngại.
Xuyên qua tầng lưu quang bên ngoài, toàn cảnh cổ điện hiện ra.
Chu vi chung quanh đại điện khiến cho người ta giật mình, khắp nơi đều
là tàn thạch, cảnh cửa cực lớn cao tới ngàn trượng khiến cho kẻ khác
chấn động, bên ngoài có vô số vết tích do binh khí tạo ra. Có thể tưởng
tượng ra, nơi này từng trải qua tràng tranh đấu kịch liệt cho nên mới có cảnh tượng sứt mẻ nhưu vậy.
Nhạc Phàm thửu đánh một quyền vào
trên cửa đá, thế nhưng cửa đá lại không chút sứt mẻ, thậm chí ngay cả
vết tích cũng không lưu lại. Hắn nhìn nắm tay mình một chút, lại nhìn
những vết tích trên cánh cửa kia, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác vô lực. Hắn vốn tưởng rằng lực lượng của mình đã rất cường đại rồi, thế nhưng so với Đại Năng từ thời thượng cổ, quả thực ngay cả cái móng tay
của người ta cũng không bằng.
Thu hồi tâm tình phức tạp, Nhạc
Phàm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía trên cánh cửa có một khối ngọc
không trọn vẹn, bên ngoài có ba tự phù cổ xưa, cho dù Nhạc Phàm không
nhận ra ba chữ đó, thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự
thần bí và huyền diệu, cùng với những ngôi sao dường như có sự liên hệ
mật thiết nào đó, như vậy hẳn đây là Hồng Mông đại điện theo như lời đạo ý chí kia vừa nói.
Hồng Mông tức là hỗn độn, tồn tại trước khi thiên địa hình thành, là bản nguyên tiến hóa thành vạn vật. Chỉ bằng
cái tên Hồng Mông là có thể thấy được lực lượng to lớn của nó ra sao.
- Làm sao có thể đi vào đây?
Nhạc Phàm lấy tay đặt vào trên cánh cửa lớn, mặc cho hắn dùng lực ra sao đều không thể lấy ra.
- Đường thông thiên, hư vô mờ ảo, thành tựu thiên nhân mới có thể tiến vào.
Ngay khi Nhạc Phàm cảm thấy bất đắc dĩ, một thanh âm già nua vang vọng trong đầu hắn.
Khác với thanh âm vừa rồi, thanh âm này lại giống như thực chất, tác động tới tâm thần của Nhạc Phàm.
Ong Ong Ong!
Cánh cửa cực lớn mở ra, Nhạc Phàm dừng lại một chút, sau đó tiến vào.
Cánh cửa cực lớn một lần nữa khép lại, đúng lúc này, không gian tinh vực bên cạnh bắt đầu vặn vẹo bắn ra huyết sắc quang mang.
Bên trong Hồng Mông đại điện vô cùng vắng vẻ, lộn xộn.
Trên mặt đất, đất đá ngổn ngang, tàn binh tùy ý có thể thấy được.
Thấy cảnh tượng như vậy, Nhạc Phàm không có cảm thấy ngoài ý muốn,
ngược lại hắn chỉ có chút kinh ngạc, tranh đấu kịch liệt như vậy mà
không ngờ đại điện này lại có thể bảo toàn, trình độ cứng rắn còn vượt
quá nhận thức của Nhạc Phàm.
Đương nhiên, thứ làm Nhạc Phàm
chấn động nhất chính là cổ điện này vô cùng rộng lớn. Hắn chưa bao giờ
thấy kiến trúc khổng lồ như vậy, coi như là hoàng cung thế tục cũng
không bằng một phần nghìn của nó.
Ở giữa cổ điện là một thủy
đàm nho nhỏ, Nhạc Phàm đi lên phía trước xem xét, phát hiện ra thủy đàm
này đã khô cạn, hiện ra một bộ đồ án thái cực, mà sinh cơ nồng nặc bắt
đầu từ trong thủy đàm này truyền ra.
Nơi này rốt cuộc là chỗ
nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thủy đàm khô cạn này có cái gì? Vì
sao lại lưu lại sinh cơ nồng đậm như vậy?
Thấy càng nhiều, nghi hoặc trong lòng Nhạc Phàm lại càng nhiều, có đôi khi lực lượng cũng không phải vạn năng.
Không nghĩ ra thì không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, Nhạc Phàm lắc đầu, cố gắng để bản thân bảo trì sự thanh tỉnh và bình tĩnh. Ở trong đại
điện cổ xưa này bất luận chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như bản thân
mình không hành sự cẩn thận, sợ rằng ngay sau đó sẽ gặp họa sát thân.
Sau khi tỉ mỉ quan sát chung quanh, cả tòa cổ điện ngoại trừ cảnh tượng phế tích ra cũng không phát hiện ra cái gì.
Đúng lúc khi Nhạc Phàm cảm thấy thất vọng, mọi thứ trước mắt hắn dường
như hoa đi, đồ án thái cực dưới thủy đàm không ngờ lại chậm rãi chuyển
động.
Két két!
Theo sự chuyển động càng nhanh của đồ
án thái cực, một đạo kim sắc quang mang phóng lên cao, đem toàn bộ đại
điện phủ bằng ánh sáng.
Trong quang mang, một bộ hình ảnh hiện
lên trước mặt Nhạc Phàm, từ thời hồng mông cho tới thiên địa sơ khai,
sau đó viễn cổ chi chiến thời kỳ viễn cổ, những biến hóa lịch sử đều
được ghi chép lại.
Lập tức, một đạo ý chí to lớn đánh thẳng vào trong đầu Nhạc Phàm, truyền lại tin tức tang thương.
- Chiếu dụ của Nhân Hoàng...
- Thiên địa thời hồng hoang, vạn vật thành linh, bản tính khó diệt, tranh đấu không ngớt... Tam tộc tạo thành thế chân vạc, binh chiến mười năm,
tai họa nghìn vạn... Ta, Nhân Hoàng cảm thấy đau khổ, vì để chiêu hiền
liền lập ra chiếu chỉ, Cửu Lê nhất mạch, đồng căn tương liên, lúc trở
lại Thần Châu, hậu thế sau này thấy chiếu thư truyền lại ý tứ của ta, mở ra kết giới...
Nghe tới đó, Nhạc Phàm rốt cuộc hiểu rõ, đám
người Thiết Huyết vì sao lại không tiếc hết thảy đại giới muốn tới nơi
này. Bởi vì nơi này có một chiếu thư thượng cổ Nhân Hoàng lưu lại, chiếu theo nó, Cửu Lê nhất tộc có thể phá vỡ kết giới, trở về Thần Châu.
Về phần chiếu thư này vì sao ở đây, trong lòng Nhạc Phàm mơ hồ có suy đoán.
Oanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, quang trụ màu vàng chợt bạo phát.
Đồng thời, Nhạc Phàm cũng biến mất theo kim quang.
Cổ điện khôi phục sự yên tĩnh như cũ, giống như ngàn vạn năm nay.