Thương Thiên

Chương 166: Q.14 - Chương 166: Tinh vực Thiên Tinh.




Trong hư không, một đạo huyết ảnh xuyên qua cực nhanh, phá vỡ bích chướng trùng điệp, bay tới sâu trong chỗ tăm tối.

Ngay sau đó, hơn mười đạo lưu quang đuổi theo sau, cầm đầu chính là sáu vị đại tôn cùng nhóm người Lê trưởng lão.

Ầm!

Sau khí phá tan tận cùng hư không, trước mắt mọi người bừng sáng, giống như tiến vào một thế giới.

- Đây… Đây là chỗ nào?

Mọi người đứng yên lặng, nhìn khắp xung quanh, tất cả đều là một mảnh mênh mông màu tím, mà phía bên dưới họ, vô số tinh thần chiếu sáng, chỗ này đúng là phiến tinh vực Nhạc Phàm từng đến qua.

- Chẳng lẽ chỗ này là Thiên giới trong truyền thuyết?

Khấu Phỉ tỏ vẻ tò mò, những người còn lại cũng không muốn tin rằng, mình thiên tân vạn khổ đi đến địa phương này đó lại chính là Thiên giới.

Thiên giới này cùng thế giới bọn họ hướng đến quá khác nhau a. Bọn họ nghĩ rằng Thiên giới phải là chõ hoa lệ thoát túc, địa phương huyền bí tuyệt vời, có cực lạc khôn cùng và đạo trường sinh, nhưng mà bọn họ chứng kiến, không có áng mây phiêu bồng, không có linh cầm tiên vũ, chỉ có một mảnh tinh vực mênh mông màu tím, tựa như phế tích, âm trầm tử tịch.



- Đi xuống xem sao!

Trầm mặc một lúc, mấy vị đại tôn cũng bay xuống bên dưới, Lê trưởng lão cùng bọn người Thiết Huyết cũng theo sau.

Đi vào bên cạnh tinh vực, các vị đại tôn đều bị rung động bởi cảnh sắc trước mắt, cả đám đều trợn to mắt, cơ hồ sắp rơi tròng ra ngoài.

Trước mắt là mấy cái tinh thần lẳng lặng trôi nổi, mỗi khỏa đều trong suốt sáng ngời, xung quanh là lưu quang lượn lờ, bên trong tỏa ra thiên địa nguyên khí nồng đậm ngập tràn cả tinh vực, nòng đậm đến nỗi làm người ta hít thở không thông.

Đúng vậy! Đây là một viên thiên thạch, rõ ràng chính là một khối Thiên Tinh khổng lồ.

- Này… Đây là…

- Thiên, Thiên Tinh!

- Trời ạ! Là Thiên Tinh, Thiên Tinh lớn như vậy!

- Thật to… Thật lớn…

- Ta… Ta nhất định là đang nằm mơ, nhất định là hoa mắt!

Một đám cường giả Thiên đạo xúc động vô cùng, bọn họ tu hành nhiều năm, chưa từng gặp qua Thiên Tinh khổng lồ như vậy, nhưng mà không chỉ là một viên, mà phiến tinh vực này đều là Thiên Tinh biến thành.

Thiên Tinh chính là cơ thạch của người tu hành, tại tu chân giới tuyệt đối là vật khan hiếm, mặc dù là đại tôn cũng coi như là trân bảo. Đối với tinh vực Thiên Tinh khổng lồ, giống như một tên ăn mày phát hiện hơn mười tòa núi vàng, sao bọn hắn có thể không kích động đây? Cho dù đây không phải là Thiên giới, thu hoạch lần này cũng đã đủ khiến bọn họ điên cuồng, nếu không có đại tôn ở bên, người nào đó chỉ sợ là đã xông lên cướp đoạt rồi.

So với người khác, vẻ mặt các vị đại tôn tuy rằng kích động, nhưng cũng không khỏi có chút thất vọng. Thiên Tinh đúng là tốt thật, nhưng nếu không được trường sinh thì bọn họ dù có nhiều Thiên Tinh hơn nữa cũng để làm gì?

Đương nhiên, mơ tưởng vẫn phải mơ tưởng, chỗ tốt vẫn phải chiếm.

Các vị đại tôn nhìn nhau trao đổi, đồng thời thi triển thủ đoạn, dục vọng chiếm hữu tất cả chỗ này.

Sáu tòa hắc động cự đại xuất hiện trước mặt họ, chậm rãi nghịch chuyển, sinh ra một cỗ hấp lực cực lớn, giống như muốn hút Thiên Tinh tinh thần vào trong thế giới của mình.

Ầm!

Dẫn lực của thế giới cùng không gian ma sát với nhau, từng trận tiếng vang đập vào tai.

- Có gì đó không đúng!

Minh Huyễn đại tôn nói còn chưa xong lời, lúc đang chuẩn bị thu tay, một đạo lực lượng vô hình đánh văng sáu vị đại tôn ra, lan đến tận chỗ bọn người Lê trưởng lão.

Vù!

Chấn động thình lình xảy ra khiến cho huyết khí các cường giả bốc lên, thiếu chút đánh cho thần hồn xơ xác. Bọn họ lại nhìn về phiến tinh vực, giờ đây đã không còn chút hưng phấn nào mà chỉ còn nỗi khiếp sợ thật sâu. Chỉ cần lại gần một chút, tất cả bọn họ đều bị đánh chết.

Các vị đại tôn lộ vẻ âm trầm, hiển nhiên vừa rồi ăn thiệt thòi không nhỏ.

Tỉnh táo lại, ánh mắt Cực Kiếm đại tôn ngưng trọng nói:

- Chỗ này có chút cổ quái, mọi người cẩn thận một chút.

- A?

Nghe một tiếng kêu kinh ngạc, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lê trưởng lão nhíu mày nói:

- Mọi người chú ý nhìn, giữa các Thiên Tinh dường như có gì đó liên hệ, một khi có ngoại lực xâm nhập, sẽ gặp phải phản kích kịch liệt, đúng là một chỉnh thể.

Mọi người nhìn lại, những Thiên Tinh này có lớn có nhỏ, giữa chúng đều có khoảng cách nhất định, giống như một chỉnh thể bị một lực lượng cường đại đánh cho vỡ thành mảnh nhỏ.

Chỉnh thể? Mấy Thiên Tinh này là một chỉnh thể?

Mọi người hoảng sợ trong lòng, thiếu chút đã bị ý tưởng điên cuồng này dọa sợ. Thế gian sao có thể có Thiên Tinh khổng lồ như vậy? Cho dù thật sự có thì lực lượng gì có thể đánh nát Thiên Tinh khổng lồ như vậy? Phải biết rằng Thiên Tinh cực kì cứng rắn, tu sĩ bình thường muốn luyện hóa cũng vô vàn khó khăn, cho dù là đại tôn cũng phí công phu không nhỏ. Mà Thiên Tinh khổng lồ như vậy, chỉ sợ trên trăm đại tôn đồng thời dốc toàn lực cũng chưa chắc đã có thể lay động mảy may chứ đừng nói gì đến đánh nát.

Mọi người không dám tin, liên tục lắc đầu.

- Đúng rồi! Mộ Dung tiểu tử kia đâu?

Ấn thị lão tổ mở miệng nói:

- Hắn bị tà ma phụ thể, nhất định biết đây là chỗ nào! Bắt hắn lại thì tất cả đều hiểu rõ!

Lời còn chưa dứt, một lực lượng cực kì tà ác đã xuất hiện phía sau Ấn thị lão tổ!

- Cẩn thận!

Không kịp nhắc nhở, bóng đen huyết sắc đã nuốt trọn Ấn thị lão tổ.

Dung gia lão tổ đang nghĩ cách cứu viện, ngược lại bị bóng đen kia đánh bay ra ngoài, chấn đến thất khiếu đổ máu.

Rầm rầm rầm!

Các vị đại tôn đi đầu, mọi người nhất tề giở hết thủ đoạn, các loại thần thông cường đại đánh về phía bóng đen…Đáng tiếc hợp lực của mọi người tựa như đá chìm đáy bể, không chút hiệu quả.

Bóng đen chợt ẩn chợt hiện, lúc xuất hiện tiếp theo đã xa xa khỏi phụ cận tinh vực.

Mọi người nhìn lại, thân hình người nọ hiển lộ, không phải Mộ Dung Ngạo Hàn thì là ai!

- Bắt ta?

Mộ Dung Ngạo Hàn một tay bóp cổ Ấn gia lão tổ, nói với mọi người đối diện:

- Bản công tử là hóa thân thiên địa tà mà, vạn vật chỉ là đồ chơi trong tay ra, một đám kiến hôi các ngươi cũng dám tính kế ta?

- Ngươi… Ngươi…

Ấn gia lão tổ ra sức giãy dụa, nhưng ở trong tay Mộ Dung Ngạo Hàn mặc cho hắn thần thông cái thế cũng không sử dụng được nửa điểm khí lực.

Nhìn Ấn thị lão tổ ra sức giãy dụa, lại nhìn Dung gia lão tổ thất khiếu chảy máu đang hấp hối, mọi người rung động không thôi, gan bàn chân không khỏi bốc lên một cỗ lương khí. Đường đường lão tổ thị tộc, tu hành thành cường giả một phương, cứ như vậy mà một người bị bóp cổ một người trọng thương, nửa điểm phản kháng tìm đường sống cũng không có.

Đối với người thị tộc, các vị đại tôn cực kì không thèm để ý, chết thì chết, nhưng sự cường đại của Mộ Dung Ngạo Hàn ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, có thể bắt người không coi đại tôn vào đâu, thậm chí chịu một kích toàn lực của mọi người mà vẫn bình yên vô sự! Mộ Dung Ngạo Hàn này tựa hồ lợi hại hơn lần giao thủ trước vài phần, hơn nữa khí thế tà ác trên người đối phương còn không ngừng tăng trưởng.

- Con kiến hôi bình thường, hãy để máu thịt của ngươi trở thành tế phẩm cho ta đi!

Mộ Dung Ngạo Hàn ngạo nghễ nhìn Ấn thị lão tổ trong tay, sau đó đột nhiên hít một hơi.

Ấn thị lão tổ chỉ cảm thấy có một cỗ dẫn lực cường đại hấp sạch tinh khí thần thái của chính mình, không có một chút kháng cự nào ở hắn mà ngược lại, lại tình nguyện chấp nhận, coi như mình phụng hiến hết thảy cho đối phương cũng là một loại thiên đại ban ân.

Xuy! Xuy! Xuy!

Hai mắt Ấn thị lão tổ trống rỗng, vô lực kêu gọi, chỉ nháy mắt thân hành dần khô quắt lại, thậm chí ngay cả xương cốt cũng bắt đầu héo rũ…

Cuối cùng thân thể héo rũ của Ấn thị lão tổ bị Mộ Dung Ngạo Hàn vỗ nhẹ, hóa thành tro tàn, tan dần trong hư không. Từ nay về sau, trên thế gian không còn Ấn thị lão tổ, từng là sự tích huy hoàng, từng đã phong vân vô kỵ, bây giơ đã tiêu tán vô tung.

Nhìn thân thể Mộ Dung Ngạo Hàn thoáng bành trướng, tất cả mọi người đều giật mình! Kia là thần thông gì, có thể thu một thân tu vi người khác cho mình sử dụng, thật sự là quá tà ác.

Cực Kiếm đại tôn cùng Hầu Quân Lâu Ma môn đều tự xưng là ma đạo, nhưng so với hành vi của Mộ Dung Ngạo Hàn, quả thực chính là tiểu tử gặp đại sư phụ.

- Ngươi... Ngươi là nghiệp chướng!

Phong Đạo Huyền giận dữ không thể kìm nén, lật tay lấy ra một kiện kỳ bảo hình vuông, bất chấp đập vào Mộ Dung Ngạo Hàn.

Bồng!

Một tiếng nổ vang, kiện kỳ bảo dưới tay Phong Đạo Huyền tung ra đột nhiên nổ mạnh, khí thế hung mãnh lao thẳng tới trước Mộ Dung Ngạo Hàn.

Đây chính là trấn sơn chi bảo của Phiêu Miểu Tông – Tứ Phương Ấn, thuộc hàng cửu phẩm, uy lực bản thân đã khiến người ta kinh hãi, tự nổ lại còn kinh thiên động địa. Kể cả đại tôn cũng không nghĩ tới, Phong Đạo Huyền cũng không tiếc hủy diệt vật này để một kích đánh thương nặng Mộ Dung Ngạo Hàn.

Mắt thấy Mộ Dung Ngạo Hàn bị khí lãng thôn phệ, các vị đại tôn và cao thủ không chút do dự thi triển thần thông, muốn một kích phải giết được Mộ Dung Ngạo Hàn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ầm vang như tiếng sấm, chấn động đến cả tinh vực cũng run rẩy.

Tiếc nuối chính là, Mộ Dung Ngạo Hàn vẫn bình yên như thường, thậm chí đến nửa chéo áo cũng không bị gì, chỉ có búi tóc trên đầu hơi có chút hỗn loạn.

Cứ như vậy, không chỉ không làm tổn thương gì đến Mộ Dung Ngạo Hàn, ngược lại còn khơi dậy hung tính của hắn.

- Các ngươi đáng chết! Tất cả đều đáng chết!

Chữ chết vừa hết, một cỗ tà khí ùn ùn kéo đến, bao phủ các vị đại tôn và các cao thủ vào trong.

- Mọi người cẩn thận!

Hiên Viên đại tôn hét lớn một tiếng, các vị đại tôn cũng không dám chậm trễ, vội vận chuyển lực lượng thế giới, bảo vệ xung quanh mình.

Một nơi khác, Lê trưởng lão cùng Phượng trưởng lão liên thủ đánh ra một đạo ấn quyết, hình thành một đạo kết giới, đồng thời bảo vệ Thiết Huyết, Khấu Phỉ cùng Vương Sung.

Mặc dù có đại tôn che chở, nhưng cường giả khắp nơi vẫn như cũ không thể ngăn cách ngoại lực, chỉ có thể chịu đựng tà khí ăn mòn, trong thời gian ngắn, các loại cảm xúc nảy ra trong lòng mỗi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.