Lạc Dương từ nghìn xưa tới nay, địa linh nhân kiệt, luôn luôn phồn hoa.
So với mười năm trước, Lạc Dương hôm nay có sự quản chế của Thiên Địa Minh đã trở nên trật tự hơn nhiều.
Không có tranh giành bang phái, không có họa hoạn, không có thuế thu, không có tai nạn.
Trong loạn thế, muốn có một hoàn cảnh yên ổn như thế đúng là không dễ.
- Lão Phó, tính theo thời gian, chúng ta cũng đã mười năm mới đặt chân tới Lạc Dương phải không?
- Đúng vậy! Suốt mười năm, không biết trên giang hồ còn có bao nhiêu người nhớ rõ chúng ta.
- Ha, chàng đường đường là hiệp khách, từ lúc nào đã quan tâm tới những hư danh ấy?
- Ta không ở giang hồ, giang hồ lại có cố sự của ta, ta ở giang hồ, giang hồ lại không có tên của ta, ta chẳng qua là cảm khái mà thôi.
- Hừ hừ, chàng đúng là biết giả bộ, xem ra tiểu tử Lăng Thông dạy hư chàng không ít!
- Đúng, ta chính là bị hắn dạy hư. Ha ha ha...
Giữa trưa, ánh nắng rực rỡ.
Ở ngoài Lạc Dương Thành, một đôi nam nữ phong thái trác tuyệt đang cưỡi ngựa đi, khiến cho người hai bên đường nhao nhao ghé mắt.
Nam tử ước chừng bốn mươi mấy tuổi, vóc người thon dài cân xứng, vận một bộ bạch y có vẻ nhanh nhẹn. Nhìn kỹ lại thì thấy hắn mày kiếm mắt hổ, lưng đeo trường nhận, anh vũ bất phàm!
Mà nữ tử thì một thân quần áo bằng lụa đen, cũng đồng dạng có anh khí bức người, chẳng qua là dung mạo tuyệt sắc khiến cho người ta đoán không ra tuổi của nàng.
Hai người này, đúng là "Giang Hồ Hiệp Lữ" đã ẩn cư nhiều năm - phu thê Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi.
Bên cạnh bọn họ còn có một tiểu cô nương bảy tám tuổi, chân tay nhanh nhẹn, đầu đội một vòng hoa nhiều màu, vẻ mặt rất là chuyên chú.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương hồng hồng xinh xắn, trước ngực đong đưa hai bím tóc nhỏ đen nhánh, đôi mắt trong sáng như thủy tinh, khiến cho người ta không khỏi ưa thích. Tất cả mọi người biết nàng đều gọi nàng là Băng nhi, đây là người do phu thê Phó Suất thu dưỡng chín năm trước.
Đến kinh thành, mới biết cái gì gọi là phú quý. Đến Lạc Dương, mới hiểu cái gì gọi là phồn hoa.
Một đường vào thành, Nhan Nguyệt Thi không khỏi cảm khái nói:
- Lão Phó, chàng nhìn xem, Lạc Dương so với mười năm trước khác biệt cũng không nhỏ đâu.
Phó Suất khẽ gật đầu nói:
- Mười năm tổ chức, thủ đoạn của Thiết Huyết quả nhiên là không đơn giản a!
- Tên gia hỏa kia đúng là có thủ đoạn, đáng tiếc là quá âm hiểm đi!
Nhan Nguyệt Thi tỏ vẻ không thích nói:
- Ban đầu vì nương theo thời thế khuếch trương, hắn cư nhiên lại cùng với kẻ đại nghịch bất đạo như Chu Khang Cảnh cấu kết... Nếu Nhạc Phàm huynh đệ biết chuyện này, không biết hắn có tự trách mình có mắt không tròng hay không.
- Chuyện cũng đã trôi qua lâu như vậy, nàng còn nhắc tới làm cái gì.
Phó Suất bất đắc dĩ cười khổ:
- Trong loạn thế, nếu như tâm không tàn nhẫn một chút, như thế nào có thể cùng với những thế lực khác tranh giành thiên hạ? Có một số việc, vốn là không cần phân rõ đúng sai. Huống chi, ta cảm thấy Thiết Huyết không phải là một tiểu nhân lật lọng. Chí ít người mà Nhạc Phàm huynh đệ quen biết, sao có thể có năng lực kém được?
- Quên đi quên đi, thiếp nói không lại chàng!
Nhan Nguyệt Thi giận trắng mặt liếc Phó Suất một cái, sau đó đem tiểu Băng ôm lấy nói:
- Băng nhi ngoan, đừng có học theo sư phụ ngươi miệng lưỡi như vậy, nữ hài tử mà nói nhiều thì không ai có thể thích đâu.
- Dạ!
Tiểu Băng gật đầu thật mạnh, sau đó hỏi:
- Sư nương, chúng ta không phải là muốn đi biên quan sao? Đến Lạc Dương làm gì a?
Nhan Nguyệt Thi nghe vậy ách một tiếc, Phó Suất thì nghiêm mặt nói:
- Làm cái gì? Còn không phải là vì tiểu nha đầu nhà ngươi hồ nháo sao. Ban đầu ta bảo ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ngươi lại khư khư vụng trộm đi theo ra ngoài.
Dừng một chút, lại nói:
- Biên quan là chiến trường, thời thời khắc khắc đều có nguy hiểm tới tánh mạng, ngươi cho rằng đó là địa phương vui đùa sao? Hừ! Ta và sư nương ngươi đã quyết định, trước tiên đem ngươi tới chỗ Lăng Thông thúc thúc, dù sao tiểu Tiểu nhà bọn họ cũng thích chơi đùa với ngươi.
- Sư phụ đừng mà!
Tiểu cô nương lắc đầu mãnh liệt, rất là không muốn:
- Ta cùng với tiểu tử thúi kia có cái gì để chơi đùa, còn không bằng ta trở về chơi một mình.
- Hử, tiểu tử thúi? Ngươi nói ai là tiểu tử thúi?
Phó Suất đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó cười to nói:
- Ngươi còn không phải là cũng giống vậy ư, là một nha đầu thúi, còn không biết xấu hổ nói người ta là tiểu tử thúi, nếu để người ta nghe được sẽ cười cho một trận, ha ha ha!
Băng nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, phản bác:
- Ta không phải là nha đầu thúi, có sư phụ và sư nương dạy dỗ, Băng nhi so với hắn phải lợi hại hơn nhiều, sư nương nói có đúng không?
- Đó là đương nhiên!
Nhan Nguyệt Thi hăng hái, vẻ mặt đắc ý.
Phó Suất âm thầm buồn cười:
"Nguyệt Thi đã bằng này tuổi mà còn bị một tiểu oa nhi dụ dỗ."
Mà nói đi nói lại, hắc hắc, tiểu nha đầu Băng nhi này thật sự là ngày càng tinh quái, không biết là học của ai nữa.
Đang lúc nói chuyện phiếm, ba người đã đi tới trước cổng lớn của "Lăng phủ".
- Tiểu tử Lăng Thông thật biết hưởng thụ, mấy năm nay sợ là bóc lột không ít của người khác.
Ở trong đình trúc nơi hậu viện, Nhan Nguyệt Thi thổi thổi trà thơm, thoải mái dựa vào ghế gỗ lim, trong mắt bất giác để lộ ra ý cười.
Nhà cửa phong cách cổ xưa thanh nhã, phong cảnh như vẽ, bố trí đơn giản mà hào phóng, người ở chỗ này, đúng là biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Một bên, tiểu Băng vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Sư phụ, phòng ốc lớn như vậy mà chỉ có cả nhà Lăng thúc thúc ở sao?
Phó Suất cười nói:
- Trong nhà Lăng thúc thúc của ngươi có nhiều người, có bảo tiêu, có hộ vệ, có hạ nhân, còn có bằng hữu đến chơi, cũng giống như chúng ta vậy, cho nên phòng ốc phải lớn hơn một chút.
- Thực sự có nhiều người như vậy sao? Dù vậy, bọn họ cũng không cần phòng ốc lớn như vậy a, Lăng thúc thúc thật là lãng phí.
Tiểu cô nương nói oanh oanh như khướu, khiến cho phu thê Phó Suất không sao phản bác được.
Đúng lúc này, một tiểu nam hài phấn trang ngọc trác từ đàng xa bước nhanh tới.
- Băng nhi tỷ tỷ, Băng nhi tỷ tỷ...
- Tiểu Tiểu!
Băng nhi sắc mặt vui vẻ, nhưng sau đó lại vội vàng lui lại:
- Chớ tới gần ta, trước tiên đem nước mũi của ngươi lau sạch đã.
- Băng nhi tỷ tỷ...
Tiểu nam hài vẻ mặt ủy khuất, ánh mắt u oán vô hạn nhìn về phía Băng nhi, đối phương mới rạn rỡ nói:
- Được rồi được rồi, một năm không gặp, ngươi vẫn nước mũi lòng thòng... Đây là lễ vật tỷ tỷ cho người này.
Dứt lời, tiểu cô nương đem vòng hoa rực rỡ trên đầu gỡ xuống đưa cho đối phương.
Tiểu Tiểu nhận lấy vòng hoa, lập tức trở nên vui vẻ cười nói:
- Vòng hoa thật đẹp a, đúng là buôn bán có lời.
Nghe nói như thế, phu thê Phó Suất cảm khái không thôi:
- Quả nhiên là con cháu của thương nhân a! Đứa nhỏ này, quả thực là một cái đức hạnh của phụ thân hắn.
- Sư nương nói cha ngươi đúng là tham tiền, không nghĩ tới cả ngươi cũng tham tiền như vậy.
Băng nhi hừ lạnh một tiếng, tiếp theo con ngươi lại xoay chuyển:
- Tiểu Tiểu, ta còn có đồ chơi tốt hơn nha.
- Thật sự!?
Tiểu Tiểu chờ mong nhìn Băng nhi, đối phương vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình nói:
- Đương nhiên là thật, bất quá ngươi phải bắt được ta trước, ta mới đưa cho ngươi.
"Ta bắt được tỷ tỷ, ta sẽ có lễ vật, ta không bắt được tỷ tỷ, ta cũng không có tổn thất..."