Thương Thiên

Chương 27: Q.13 - Chương 27: Tin tức chấn kinh






Trong hậu viện, hai đứa trẻ chơi đuổi bắt, thỉnh thoảng lại vang lên từng trận cười vui tai.

Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi nhìn thấy, trên mặt bất giác xuất hiện nụ cười ấm áp. Bọn họ hi vọng cuộc sống nhẹ nhàng như vậy có thể kéo dài mãi mãi.

- Phó đại ca, Nguyệt Thi tỷ, các người đã tới!

Cách đó không xa, một nữ tử mang thai đang bước nhanh tới, bên cạnh nàng còn có hai ả nha hoàn nâng đỡ.

Uyển Nhi muội tử, người đi chậm một chút...

Thấy người vừa tới, Nhan Nguyệt Thi vội vàng tiến lên chào đón, có chút trách cứ:

- Nha đầu ngươi thật là ẩu tả! Không phải là tỷ tỷ đã nói với ngươi rồi sao, cái bụng đã to như vậy rồi, còn không biết cẩn thận đi lại!

- Đây là do đã hơn một năm muội không được gặp các người mà.

Nữ tử cười một tiếng thùy mị, không thể nghi ngờ rằng dù là việc mang thai cũng không thể che dấu mị lực của nàng.

- Ra mắt Phó đại ca.

Phùng Uyển Nhi muốn hành lễ, Phó Suất đã nhẹ nhàng nâng nàng lên:

- Nhi nữ giang hồ, làm gì có nhiều lễ tiết như vậy, mau mau ngồi xuống nói chuyện.

Ba người đi vào đình trúc, thị nữ đốt lò sưởi, khiến cho xung quanh ấm lên không ít.

Nhìn cái bụng phình to của Phùng Uyển Nhi, Nhan Nguyệt Thi cười cười nói:

- Tiểu tử Lăng Thông này thật sự là tài giỏi, xem ra tiểu Tiểu sắp được làm ca ca rồi. Mà Thu Nam và Lăng Thông đâu rồi?

Phùng Uyển Nhi ôn nhu vuốt ve bụng nói:

- Thu Nam trước đó vài ngày đã đi Giang Tây làm việc, mấy ngày nữa mới có thể trở về. Còn Lăng Thông thì tối qua thức suốt đêm sửa sang lại sổ sách, để ta sai người đi gọi chàng. Tỷ tỷ, các người lần xuất sơn là vì chuyện gì?

- Loạn thế bất an sinh a!

Thở dài một tiếng, Nhan Nguyệt Thi gật đầu nói:

- Lâm Ẩn đại hội sắp diễn ra, Ma Môn và Ẩn Tông đã nhịn không nổi. Biên quan chiến sự lại nổi lên, nghe nói còn có tu sĩ làm khó dễ, lần này ta và lão Phó xuất sơn là để trợ giúp biên thành. Hơn nữa, sau mười năm không gặp, chúng ta còn muốn xem thử lão bằng hữu hiện giờ như thế nào.

- Các người muốn đi biên quan!?

Nghe đối phương nói như vậy, Phùng Uyển Nhi không khỏi giật mình, ngay sau đó nghiêm mặt nói:

- Ma Môn loạn sát vô cớ thật đáng hận, Ẩn Tông cũng không có gì tốt. Tỷ tỷ và Phó đại ca nếu gặp phải tu sĩ nhất định phải cẩn thận.

Nhan Nguyệt Thi tự tin cười nói:

- Muội muội yên tâm, lấy cảnh giới bây giờ của ta cùng lão Phó, mặc dù đánh không lại tu sĩ nhưng tự bảo vệ bản thân thì cũng có vài phần thủ đoạn.

Mười năm mài một kiếm, xuất vỏ bén vô cùng. Hiện tại Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi đã sớm đột phá tiên thiên, bước vào cảnh giới thiên đạo, có thể nói xưa không bằng nay!

- Còn có một chuyện ta muốn nhờ cậy đại muội tử...

Phó Suất tiếp lời, vẻ mặt đau khổ nói:

- Đại muội tử, chúng ta lần này xuất môn vốn định trực tiếp tiến về phía bắc, không nghĩ tới Băng nhi lại len lén đi theo ra ngoài, chiến trường hung hiểm vô cùng, cho dù là chúng ta cũng không nhất định là an toàn tuyệt đối, mang theo Băng nhi thì sẽ không được tốt. Cho nên ta và Nguyệt Thi đã thương lượng qua, muốn đem nàng gửi ở chỗ này một thời gian, nhờ các người chiếu cố cho nó.

- Tất nhiên là được rồi! Vừa lúc tiểu Tiểu nhà chúng ta có bạn cùng chơi. Chỉ bất quá...

Hơi dừng lại, Phùng Uyển Nhi cau mày nói:

- Biên quan hung hiểm dị thường, các người lưu Băng nhi ở chỗ này, chỉ sợ là không phải trong thời gian ngắn.

Phó Suất trịnh trọng nói:

- Đại muội tử minh bạch là tốt rồi, người trong gian hồ, thân bất do kỷ, nếu ta và Nguyệt Thi có gì bất trắc, hi vọng các người có thể nuôi nấng Băng nhi lớn khôn.

Nhan Nguyệt Thi có chút thương cảm nói:

- Uyển Nhi muội tử, ta cùng với lão Phó không có hài tử, cho nên xem Băng nhi giống như con ruột của mình...

- Tâm ý của tỷ tỷ, Uyển Nhi hiểu được.

Phùng Uyển Nhi vội vàng nói:

- Các người yên tâm, Băng nhi đáng yêu như thế, ta nhất định sẽ xem nó như hài tử của mình, chiếu cố chu toàn. Nói không chừng, về sau chúng ta còn có thể trở thành thân gia ấy chứ.

- Như thế rất tốt!

Phu thê Phó Suất cười một tiếng, cuối cùng cũng yên lòng.

Phùng Uyển Nhi nhìn tiểu Băng đang chơi đùa một bên, thở dài nói:

- Tỷ tỷ, các người có tìm được Niệm Tâm sư thái hay không?

- Không có.

Nhan Nguyệt Thi lắc đầu nói:

- Từ sau đêm đó, Niệm Tâm sư thái giống như là tiêu thất trong hư không... Chúng ta cũng không cần tính toán nhiều, thân thế của Băng nhi sẽ có một ngày tra ra manh mối.

- Ài! Đứa nhỏ này....

Phùng Uyển Nhi còn muốn nói gì, xa xa một thân ảnh đã xuất hiện trong tầm mắt.

- Phó đại ca, tẩu tử...

Lăng Thông ba bước như hai, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

So với mười năm trước, thân hình Lăng Thông lại càng thêm mập mạp, không còn có nữa điểm phong độ của lúc trước.

Nhan Nguyệt Thi cười dài đánh giá đối phương:

- Ta nói Lăng bàn tử này, làm sao mà mới một năm không gặp, ngươi lại béo thêm một lớp nữa thế? Xem ra cuộc sống quả thực quá dễ chịu rồi...

Vừa nói xong, nàng lại chuyển sang Phùng Uyển Nhi nói::

- Muội tử cũng đừng chăm lo cho hắn quá, xem hắn kìa vừa trắng lại vừa mập...

- Tỷ tỷ nói rất đúng, chàng gần đây rất không an phận, phải nên chỉnh đốn cẩn thận một phen...

Phùng Uyển Nhi cười duyên liếc Lăng Thông một cái, đối phương không khỏi rùng mình một cái.

- Tất cả mọi người ngồi xuống đi, ta vừa lúc có việc muốn nói.

Lăng Thông cơ trí chuyển đổi chủ đề:

- Phó đại ca, các người mới vừa xuất sơn không lâu có thể còn chưa nghe nói, vài ngày trước giang hồ đã phát sinh đại sự.

- Đại sự?

Phó Suất ngạc nhiên:

- Chuyện các thế lực tranh đấu cũng là thường tình, còn có thể có đại sự gì?

Lăng Thông sắc mặt nghiêm túc nói:

- Năm ngày trước, ta nhận được tin tức truyền đến từ Phúc Châu, Thánh Vực đã tuyên bố hủy bỏ tổng tuyển cử.

- Thánh Vực tổng tuyển cử bị hủy bỏ sao?

Phó Suất đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cũng không thèm quan tâm nói:

- Thánh Vực tổng tuyển cử cũng không liên quan với chúng ta, hủy bỏ thì hủy bỏ, có gì ngạc nhiên đâu.

- Có quan hệ, đương nhiên là có quan hệ! Nếu không có quan hệ, ta hà tất phải đem chuyện này nói ra.

Lăng Thông đột nhiên hỏi:

- Phó đại ca, các người có còn nhớ một hài tử tên là Thích Minh Hữu không?

- Thích Minh Hữu?

Phó Suất suy nghĩ một chút, thình lình đứng lên nói:

- Người, người đó có phải là truyền nhân duy nhất của Đao Si tiền bối?

Đao Si Khấu Phỉ cả đời chỉ thu qua một đồ đệ, đó chính là Thích Minh Hữu, Phó Suất cũng không chỉ một lần nghe Khấu Phỉ đề cập tới cái tên này.

Thấy Lăng Thông gật đầu, Phó Suất tiếp tục nói:

- Ta từng nghe Đao Si tiền bối nói đến, Thích Minh Hữu ở mười năm trước đã bị người của Lâu Thượng Lâu bắt đi, vẫn không biết tung tích. Nếu không phải mấy năm nay Lâu Thượng Lâu đã ẩn vào trong tối, chỉ sợ Đao Si tiền bối đã giết tới cửa đòi người. Ngươi đột nhiên nói tới người này, chẳng lẽ...

- Không sai, ta có tin tức của hắn.

Lăng Thông nói thẳng:

- Sáu ngày trước, có một vị thiếu niên thần bí đột nhiên xuất hiện trên giang hồ, đại náo Liên Hoa Phong, đánh tu sĩ của Thánh Vực là Bộ Vân Thiên và Bộ Vũ Tình bị thương nặng. Khiến cho Thánh Vực mất sạch danh dự, không thể không hủy bỏ tổng tuyển cử. Mà thiếu niên này chính là truyền nhân của Đao Si - Thích Minh Hữu.

"..."

Phó Suất nghe vậy liền trầm mặc, Nhan Nguyệt Thi cau mày nói:

- Sau mười năm mất tích, người làm sao lại đột nhiên xuất hiện, có lẽ là xảo hợp cũng nên, nói không chừng người nọ chẳng qua là trùng tên trùng họ với Thích Minh Hữu mà thôi.

- Tẩu tử...

Lăng Thông bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Nếu không dám xác định, ta còn nói ra làm cái gì? Binh khí mà thiếu niên kia sử dụng ngày đó, đúng là thanh giới đao "Bích Huyết" của Không Văn đại sư, mà thanh giới đao này là do Không Văn đại sư mười năm trước đưa cho truyền nhân của Đao Si.

Nhan Nguyệt Thi lộ vẻ vui mừng nói:

- Nếu thật sự là như thế, thiếu niên kia đích thị là truyền nhân của Đao Si, không thể nghi ngờ.

- Mười năm sinh tử hai thứ mờ mịt...

Phó Suất không khỏi cảm khái nói:

- Những năm gần đây Đao Si tiền bối vì chuyện của Thích Minh Hữu mà canh cánh trong lòng, nếu ngài biết được Thích Minh Hữu đã trở về, nhất định sẽ rất kích động a!

- Còn có...

Lăng Thông cố nén sự cuồng hỉ trong lòng nói:

- Ở bên cạnh Thích Minh Hữu còn có một con kỳ thú, chính là Tiểu Hỏa mà năm đó đi theo Lý Nhạc Phàm. Như vậy nói cách khác...

- Cái gì!?

Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi đồng thời khiếp sợ, trên mặt tràn ngập vẻ bất khả tư nghị.

Nếu như tin tức vừa rồi khiến người ta kinh hỉ, thì tin tức này tuyệt đối là làm người ta rúng động!

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.