Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 113: Cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nguồn dịch: metruyen
Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích hai người đang vắt óc suy nghĩ xem nhân viên kinh doanh và việc thu mua bất động sản có mối quan hệ như thế nào. Một lúc sau, bọn họ đều cảm thấy thất vọng, họ nghĩ thế nào cũng không tìm ra được mối quan hệ giữa chúng, chỉ còn cách chờ đợi Lục Thiếu Hoa giao cho toàn bộ nhiệm vụ.
Kế sách của Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, đó là lợi dụng những nhân viên kinh doanh mà hắn vừa nói, nhưng những nhân viên kinh doanh này có thể không phải là nhân viên kinh doanh chuyên nghiệp cũng được, nhưng phải biết cách ăn nói. Đó chính là cách thức kinh doanh mà hắn thấy từ kiếp trước.
- Các anh mấy hôm nay hãy tìm vài người biết ăn nói trước đã, rồi sau đó…
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa ngừng lại, theo thói quen liếc nhìn hai người một lát rồi nói tiếp.
- Tôi tin rằng ai cũng có đông anh em họ hàng thân thích. Chính họ sẽ thuyết phục bản thân đi tìm người thân và bạn bè của họ để bán đất của ta cho những người này, chúng ta sẽ trả cho họ tiền hoa hồng.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chính xác là muốn dùng kế này, chúng ta sẽ trích phần trăm tiền hoa hồng cho họ giống như nhân viên kinh doanh kiếp trước, làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu. Đúng là có tiền có thể sai khiến quỷ ma, đạo lý này xưa nay vẫn không đổi, Lục Thiếu Hoa cũng tin rằng, trọng thưởng ắt có tác dụng, chỉ cần trả cho họ tiền hoa hồng như ý, họ nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn sức làm.
Chỉ cần mọi người tự nguyện dốc sức thì có nghĩa là thành công cách chúng ta sẽ không còn xa, dẫu sao việc kinh doanh của ta càng dễ có chút mê hoặc, bản tính con người vốn tham lam, nếu là công ty thì còn phải suy xét đến tất cả các phương diện, còn con người thì lại khác, bọn họ chỉ nghĩ đến việc kiếm được được lợi nhuận nhiều không thôi.
Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích cuối cùng cũng đã hiểu, cả hai cùng gật gật đầu, chuyện nhân viên kinh doanh mà Lục Thiếu Hoa vừa nói chỉ là ví dụ để so sánh mà thôi, vấn đề chính là tiền hoa hồng.
- Mới bắt đầu thì trước tiên tìm vài người làm đã, sau đó mở rộng dần dần, tôi tin là chẳng ai qua nổi đồng tiền.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói.
Nghe chiêu này thì bình thường, nhưng kì thực thử nghĩ một chút , nếu như đem nhân viên kinh doanh , À! Không, lúc này không thể gọi là nhân viên kinh doanh rồi, nên gọi là nhân viên tiếp thị mới đúng. Nếu như khiến nhân viên kinh doanh tìm bạn bè thân thích, thuyết phục họ bán hết đất đai giá cao cho ta, thì xác xuất thành công là vô cùng cao.
Còn về việc mở rộng, dự định của Lục Thiếu Hoa là mở rộng hết khả năng có thể, nếu như có toàn dân tham gia, hắn càng sung sướng, đương nhiên, đó chỉ là ảo tưởng, chỉ cần tìm vài trăm người lan rộng ra, một ngày chỉ cần thuyết phục được 10% thôi là ổn rồi, cứ tích tiểu ắt thành đại.
Nói chuyện với người thông minh quả là thoải mái, kế hoạch của Lục Thiếu Hoa mới chỉ là hé lộ một phần, còn kế hoạch tiếp theo phải làm thế nào thì Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích phải vắt hết óc tưởng tượng, từng người tới tấp đưa ra những phương án.
Mấy ngày sau, bọn Lâm Tề Toàn lại bận rối rít lên, Lục Thiếu Hoa thì tận hưởng những ngày tháng thoải mái như trước, không màng đến chuyện gì, toàn quyền giao cho hai người bọn họ dốc hết sức làm.
Cái gọi là sướng thân nhàn nhã để hình dung cuộc sống của Lục Thiếu Hoa thật không quá chút nào. Hắn chẳng có việc gì làm chỉ ngồi ở biệt thự xem TV và thỉnh thoảng đi dạo phố.
Buổi trưa, trời âm u nhưng lại không mưa. Lục Thiếu Hoa ra ngoài ăn cơm rồi trở về khu biệt thự, Lục Thiếu Hoa bảo Trương Thanh Vân và Lý Thượng Khuê vào trong biệt thự trước, hắn muốn một mình đi dạo trong khu biệt thự. Đến Tokyo đã hơn một tháng rồi, nhưng thật sự hắn chưa từng đi dạo trong khu biệt thự bao giờ.
Toàn bộ khu biệt thự hình chữ nhật, từ ngoài đi vào cổng khu biệt thự, ở giữa là một con đường lớn, khu biệt thự được xây bao quanh con đường lớn này, ở đoạn giữa đại lộ là khu nghỉ dưỡng, nơi Lục Thiếu Hoa ở cách cổng vừa vào không xa, do vậy vẫn chưa xem kỹ diện mạo của khu nghỉ dưỡng.
Dọc theo đường lớn, vừa đi, vừa ngắm hoa cỏ cây cối bên đường. Những bông hoa tươi thu hút đàn ong mật vo ve kéo đến, đàn ong không ngừng hút nhụy từ bông này đến bông khác, dùng chân trước bay nhanh đem những phấn hoa kết thành quả cầu nhỏ, rồi lại dính lên hai bàn chân sau.
Lục Thiếu Hoa sinh ra ở nông thôn, mật ong từ phấn hoa đó là chuyện hắn thường gặp, tuy nhiên hắn lại rất ngạc nhiên, ở Tokyo thành phố công nghiệp và thương nghiệp phát đạt này lại có thể nhìn thấy ong mật, điều này quả là không bình thường…
Ngắm một lúc, Lục Thiếu Hoa liền mất đi hứng thú, dẫu sao mật ong cũng chẳng phải là chuyện gì mới mẻ, hít một hơi, ung dung bước từ trung tâm khu nghỉ dưỡng và thả bộ dọc theo con đường lớn.
Gọi là khu nghỉ dưỡng, đương nhiên dùng để nghỉ ngơi rồi. Nó không phải là một quảng trường lớn, bốn phía gồm những dụng cụ thể hình, ở giữa có một tòa núi giả, những song sắt được xây bao quanh núi, xem ra dường như sợ người nào đó phá hỏng. Ở một hướng khác, có một chiếc đình hóng mát ngũ giác có bề ngoài rất đẹp, dưới đình còn có một vài chiếc ghế được làm thành từ những phiến đá, nhưng lúc này không có một bóng người trên những chiếc ghế.
Lục Thiếu Hoa nhìn quanh bốn hướng, tự nhiên không biết nên làm gì, hít một hơi sâu và đi về phía đình nghỉ mát, chuẩn bị qua đó ngồi một lát.
Quả là họa trời khó lường, Lục Thiếu Hoa lúc đang chuẩn bị ngồi xuống ghế thì bất ngờ…
Lục Thiếu Hoa lấy tay lau bọt nước trên quần áo, đầu cũng không ngẩng lên, tự nhiên phản ứng nói một câu :
- Không sao .
Nói xong, hắn mới phản ứng lại, lúc này là hắn đang ở Nhật Bản chứ đâu phải trong nước, nói tiếng Trung quốc thì chẳng ai nghe hiểu.
- Anh là người Trung Quốc à?
Gọng nói trong trẻo lại một lần nữa vang lên.
Lúc đầu Lục Thiếu Hoa vừa lau bọt nước trên người vừa tự nhiên phản ứng một câu, chứ không hề để tâm nghe âm thanh có hay không, nhưng lần này hắn nghe rõ, giọng nói ngọt ngào, tựa như tiếng chim sơn ca lanh lảnh bên tai.
Đúng vậy, hắn nói tiếng bản ngữ,chứ không phải tiếng Nhật Bản, không biết là theo phép lịch sự hay là do khát vọng được gặp một người đồng hương, Lục Thiếu Hoa ngẩng đầu lên. Đứng trước mặt hắn là một cô gái tuổi tác chạc tuổi hắn, trên người mặc bộ Kimono, khuôn mặt thanh tú, da mặt hồng hào, lông mày tựa trăng lưỡi liềm, đôi môi mỏng, trên má để lộ hai núm đồng tiền xinh xắn. Một lúc lâu sau Thiếu Hoa mới lấy lại được tinh thần, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hai chữ, “ xinh đẹp”.
- Cô làngười Trung Quốc?
Mặc dù bị hút hồn trước vẻ đẹp, nhưng trong lòng vị Lục Thiếu Hoa đã ngoài 30 tuổi mà nói, vẫn chỉ coi cô gái như một tiểu mỹ nữ xinh đẹp, đồng thời, trong lòng có chút tò mò, hắn bị ấn tượng bởi một cô gái trẻ như vậy mà biết nói tiếng quốc ngữ, ở Nhật Bản rất hiếm gặp, trừ phi là người có dòng máu lai.
Quả nhiên, đúng như suy đoán của Lục Thiếu Hoa, cô gái đó đã gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, nói
- Tôi chỉ có ¼ là người Trung Quốc.
Trên mặt cô biểu lộ vẻ ngượng.
- Lúc nãy thật xin lỗi, làm quần áo của anh ướt hết cả rồi.
- Không sao, thay ra rồi giặt một lúc là xong ấy mà.
Lục Thiếu Hoa dừng tay lau, làm sao hắn có thể nhẫn tâm đi trách cứ một cô gái chứ, hơn nữa chỉ là làm ướt quần áo, thay một bộ là xong chuyện.