Thương Trường Đại Chiến

Chương 114: Chương 114: Chương 0114




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 1: Xây dựng cơ sở

Chương 114: Kẻ cướp đoạt.

Nguồn dịch: metruyen

Hành động tiếp theo của cô gái thực sự khiến cho Lục Thiếu Hoa không biết phản ứng thế nào, trong lòng biết bao bực tức, hắn chỉ nói thay áo rồi giặt chút là ổn rồi, không ngờ cô gái đó đưa hai tay ra muốn cởi chiếc áo của Thiếu Hoa, nói là giúp hắn giặt.

- Được rồi! Được rồi, không cần cô phải giúp tôi giặt đâu, tôi tự cầm về nhà giặt là được rồi.

Lục Thiếu Hoa vẻ mặt cau có nói, bây giờ là tháng sáu, thời tiết rất nóng, hắn cũng chỉ mặc áo ngắn tay mà thôi.

- Vâng! Thật sự là không cần sao? cô bé với vẻ mặt đầy hoài nghi, hai tay vẫn cứ bám vào tà áo của Lục Thiếu Hoa, dường như vẫn chưa biết chắc chắn nên chưa buông xuôi ý định.

- Không cần, không cần đâu.

Lục Thiếu Hoa nói một cách nghiêm túc.

- Được rồi, tôi phải về nhà thôi.

Bị làm bẩn áo như vậy, Lục Thiếu Hoa vẫn không bận tâm tiếp tục đi dạo, thời tiết mặc dù âm u, nhưng nhiệt độ tháng sáu vẫn rất nóng, giờ quần áo đều bị ướt hết cả rồi, nếu như không nhanh về thay khéo sẽ bị cảm lạnh.

- Vâng! Nhà anh ở đâu ạ?

Cô gái mặc áo Kimono chớp chớp mắt nhìn và nói, ngay sau đó dường như cảm thấy bản thân đã có chút bất kính.

- Tôi là Anten Chiyoda, nhà của tôi ở ngay bên kia.

Lúc này, Lục Thiếu Hoa mới biết cô gái tên là Anten Chiyoda, nhìn theo hướng tay cô chỉ, cách khu nghỉ dưỡng không xa là một tòa biệt thự kiến trúc giống hệt tòa biệt thự mà Lục Thiếu Hoa đang ở.

- Vâng! Tôi là Lục Thiếu Hoa, tôi sống ở tòa biệt biệt thứ ba gần cổng.

Mọi người đều đã tự giới thiệu, theo phép lịch sự thì Lục Thiếu Hoa cũng giới thiệu một chút, cũng may là Lục Thiếu Hoa, với tâm lý của người đã ngoài 30 tuổi nếu là người khác có cô gái đẹp như vậy đứng ngay trước mặt thì không thể bỏ lỡ cơ hội lập tức cho cô gái biết tên mình rồi.

Anten Chiyoda mỉm cười gật gật đầu, tỏ vẻ biết nơi đó.

Nụ cười quả là nghiêng nước nghiêng thành! Trên má còn lộ ra hai núm đồng tiền, kết hợp với khuôn mặt búp bê và đôi mắt đáng yêu, nhìn Lục Thiếu Hoa có chút trầm mặc si mê. Đẹp, quả thực là rất đẹp.

Mặc dù trầm mặc say mê, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lúc trước đã ở Thâm Quyến hơn 10 năm chưa từng được gặp người đẹp như này

- Được rồi, tôi phải về nhà thay đồ.

- Vâng! Tạm biệt.

Về đến nhà, Lục Thiếu Hoa đầu tiên thay một bộ đồ mới, sau đó mới ngồi trong đại sảnh bật ti vi lên xem, chiếc điểu khiển trong tay không ngừng thay đổi kênh...

Suốt buổi chiều, Lục Thiếu Hoa đều không ngừng thay đổi kênh, cho đến khi bọn Lâm Tề Toàn trở về mới tắt ti vi. Nhìn hai người bọn họ, mặt tủm tỉm cười Lục Thiếu Hoa biết chắc chắn là có thu hoạch rồi.

Quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán, Hà Thừa Ích rút mấy tập văn kiện trong túi ra, Lục Thiếu Hoa tiện tay cầm từng tập lên xem, tuy nhiên chỉ hiểu một chút nội dung bên trong mà thôi, dẫu sao thì văn kiện tiếng Nhật có vài chữ giống tiếng Trung, cho nên xem hiểu được một ít là chuyện thường tình.

Lục Thiếu Hoa cũng chỉ liếc mắt qua, nhìn thấy văn kiện với đầy chữ nhật là không còn muốn xem rồi, tuy nhiên hắn vẫn biết đại khái cái đó là hợp đồng. Đem văn kiện vất lên bàn, rồi cất giọng hỏi :

- Tình hình thế nào rồi ?

- Haha! Tình hình nói chung là rất tốt đẹp,mặc dù hiện giờ mới chỉ thu hồi được một chút, nhưng cứ theo cái đà này thì chắc sẽ ngày càng nhiều thôi.

Lâm Tề Toàn vui mừng nói.

Làm theo cách của Lục Thiếu Hoa đến giờ đã thu mua được thành công, tự đáy lòng mình rất khâm phục Lục Thiếu Hoa, càng cảm thấy cách của Lục Thiếu Hoa quả là tinh tế.

Sao có thế không tinh tế cho được!đây là cách mà Lục Thiếu Hoa vận dụng từ kiếp trước , hơn nữa lại còn cho 10% tiền hoa hồng nữa, ở thời đại này từ trước đến nay chưa từng có.

- Vậy thì tốt rồi!tiếp theo, các anh phải làm là, mở rộng số người, kiêm chức cũng được, chỉ cần có thể giới thiệu được người có thể bán đất lại cho chúng ta thì chúng ta sẽ trả họ tiền hoa hồng môi giới.

Lục Thiếu Hoa tay gõ gõ lên bàn, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc nói.

Giờ phút này hắn không còn là một đứa trẻ, mà ngược lại dường như là một ông chủ đang hạ lệnh cho cấp dưới thi hành.

Ngay tại Nhật Bản mọi người bàn về nền kinh tế nước nhà đầu tiên, đồng thời phao tin là muốn mua toàn bộ nước Mỹ, lại không biết rằng lấp sau tấm mành ấy là một bàn tay đen đang chờ hạ thủ chính quốc gia của họ, đúng vậy, người đóng vai bàn tay đen đó chính là Lục Thiếu Hoa, có lẽ cũng không thể nói là bàn tay đen, nói một cách chính xác hơn nữa, nên gọi là “kẻ cướp đoạt”, đúng vậy, chính là kẻ cướp đoạt, hắn đang từng bước cướp đi mảnh đất của người Nhật Bản, đương nhiên Lục Thiếu Hoa không nói muốn mua cả nước Nhật Bản, hắn chỉ muốn vơ vét tiền mà thôi.

Đến tối, bỗng nhiên trời mưa to, vốn đang muốn buổi tối ra ngoài đi dạo trên phố Tokyo, Lục Thiếu Hoa đành phải từ bỏ ý định đó, bởi vì quả thực trời đang mưa rất to, mưa xối xả từ này thật phù hợp để miêu tả khung cảnh lúc đó

Mưa liên tiếp ba ngày, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể ở trong ngôi biệt thự, ở đó không đi đâu được, có điều Lâm Tề Toàn bọn họ lại không nhàn nhã như vậy, đội mưa ra ngoài làm việc, nhưng bọn họ chẳng lấy một câu than phiền, bọn họ chẳng phải là đang khát khao một vũ đài rộng lớn để phát huy năng lực của bản thân sao?

Bây giờ ở cái vũ đài ấy đối với bọn họ mà nói mặc dù có hơi lớn một chút nhưng bọn họ tin bản thân có thể gánh vác được.

Ngày thứ tư, trời đang bắt đầu quang, Lục Thiếu Hoa đã ngủ dậy rồi, day day mắt, mở cửa sổ ra nhìn, trời tạnh mưa rồi, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy được trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, trong khu biệt thự trên những lá cây vẫn còn đọng lại những giọt nước, đó là những dấu vết mà trận mưa lớn để lại.

Thời tiết thoáng đãng, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng không phải ngồi suốt ngày trong ngôi biệt thự, lúc hắn ra ngoài ăn sáng hít không khí trong lành mới phát hiện trên mặt đất không còn nước nữa, điều đó khiến cho Lục Thiếu Hoa không khỏi cảm thấy hệ thống dẫn nước trong tòa biệt thự không phải là tốt lắm.

Đi theo con đường lớn đến khu nghỉ dưỡng, trên đường đi thỉnh thoảng có nhìn thấy những ông lão bà lão tụm năm tụm ba với nhau nói cười vui vẻ, LụcThiếu Hoa chắc là không hiểu gì rồi, bởi vì bọn họ nói tiếng Nhật.

Từ ngôi biệt thự mà Lục Thiếu Hoa đang ở đến khu nghỉ dưỡng khoảng chừng chưa đến 200m, nhưng Lục Thiếu Hoa lại đi mất 20 phút, nguyên do không gì khác là bởi vì Lục Thiếu Hoa bước đi thong thả, ngắm cỏ cây hoa lá bên đường, có lúc còn đứng bên cạnh hít một hơi thật sâu.

Đi đến khu nghỉ dưỡng, bốn phía đã có người dùng hết dụng cụ thể hình , một đám cụ ông cụ bà vẻ mặt tươi cười đang luyện tập ở đó, đình hóng mát ngũ giác cũng vậy, một đám cụ ông cụ bà đang ngồi ở đó “ diễn thuyết”, thỉnh thoảng còn hoa chân múa tay, cảm kích không nói lên lời.

Lục Thiếu Hoa đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, lắc lắc đầu, mấy cụ bà này chắc là đang nói chuyện phiếm, đương nhiên cũng nói chút chuyện gì đó mới lạ lôi kéo, cũng chính thế họ mới không hổ danh cái tên “ “Bà ba hoa “.

Đi dạo một vòng xung quanh khu nghỉ dưỡng, Lục Thiếu Hoa không có cảm giác gì mới lạ, chi bằng ra ngoài đi dạo trên phố Tokyo cho thực tế, thế là bước chân lại hướng về khu biệt thự, nhưng vừa đi được một bước hắn phải dừng lại, bởi vì ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.