Thương Trường Đại Chiến

Chương 604: Chương 604: Chương 0604




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 604: Ngày cuối cùng của một năm

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruye

Bốn trăm triệu đô la Mỹ một ngôi nhà, cho dù là ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chưa có người xa hoa như vậy. Không nói là tự xây, mà mua sẵn một tòa bất động sản cũng không cần đến nhiều tiền như vậy. Nhưng Lục Thiếu Hoa lại cố tình huy động bốn trăm triệu đô la để xây nhà ở.

Thực ra Lục Thiếu Hoa muốn xây một tòa biệt thự ở quê hương là có mục đích. Ngoại trừ việc có chỗ ở cho chính mình khi trở về, còn có một nguyên nhân chính là khiến cha mẹ hắn, ông bà nội được hưởng thụ, xem như một chút lòng hiếu thảo.

Mặt khác, chính là suy nghĩ cho sự an toàn của người thân. Trước kia, tòa nhà ở quê của Lục Thiếu Hoa là ở bên trong thôn xóm, xung quanh đều có nhà ở, nếu có người muốn gây rối với người trong nhà hắn, thì lẻn trộm vào thật sự rất dễ dàng. Cho dù Lục Thiếu Hoa đã phái mười tên vệ sĩ ở trong nhà và về sau cũng thu xếp bốn người của mấy người Đỗ Hiểu Phong, phỏng chừng cũng rất khó tránh được trường hợp này.

Hiện tại đã khác, từ lúc Lục Thiếu Hoa quyết định xây trang viên biệt thư, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ đến một địa điểm rất tốt. Dự tính, cách thôn xóm không xa có một ngọn núi nhỏ, về phần vấn đề đất đai, Lục Thiếu Hoa cũng không có một chút lo lắng, dù sao, Lục gia bây giờ cũng không còn là Lục gia của ngày xưa nữa. Theo sự nổi tiếng của Lục Thiếu Hoa, chẳng những trên toàn thế giới, mà ngay ở Trung Quốc thôi, hiện tại Lục gia đã có thể nói là một đại gia tộc.

Một đại gia tộc muốn mua một ngọn núi nhỏ để xây nhà ở rất dễ dàng. Dù sao chính sách hiện tại cũng chưa đến nỗi như ở thế kỷ hai mươi mốt, đất đai cho phép bị bán đứt, nếu muốn mua chỉ cần thông qua cấp đầu tiên của chính phủ là trị trấn liền có thể tiến hành công việc. Lấy thanh danh của Lục gia, chỉ qua một tầng thủ tục ấy, việc mua đất không có nhiều vấn đề.

Việc mua đất, Lục Thiếu Hoa cũng không có nhúng tay vào, hoàn toàn giao cho cha hắn là Lục Gia Diệu đi làm. Khi Lục Thiếu Hoa nói chuyện cùng Lục Gia Diệu qua điện thoại về việc xây dựng tòa biệt thự kia, đương nhiên không thể không bị Lục Gia Diệu nói một trận không ngừng.

May mắn, Lục Thiếu Hoa cũng có một chiêu độc thủ, khiến Lục Gia Diệu hoàn toàn im lặng. Chiêu độc thủ này không phải việc gì khác là đầu tiên, Lục Thiếu Hoa nói tin mình sẽ về quê một thời gian cho Lục Gia Diệu, cuối cùng còn hỏi Lục Gia Diệu trong nhà có thể ở được mấy chục người. Đúng là nhà ở căn bản không có đủ chỗ ở, nếu không xây dựng biệt thự nơi đó thì cũng không có chỗ để ở. Cuối cùng, Lục Gia Diệu chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Còn nói sẽ ra mặt, đến thị trấn làm việc, mua đất, sau đó khi đội xây dựng tới sẽ phối hợp tiến hành.

Lục Thiếu Hoa có bao nhiêu người bên cạnh, Lục Gia Diệu không rõ lắm. Lục Gia Diệu cũng không phải là đồ ngốc, trong những năm gần đây, sự giàu có trong nhà đã tăng lên, cả nhà cũng không phải bận việc thu mua hoa quả mà giao cho vài người tin cậy đi xử lý. Ngay chính ông cả ngày cũng không có việc gì, chỉ an vị ở nhà xem TV báo chí linh tinh.

Qua báo chí, Lục Gia Diệu tự nhiên cũng biết được tin tức về tập đoàn Phượng Hoàng, cũng biết được tập đoàn Phượng Hoàng hiện tại là một công ty có giá trị ít nhất hai trăm tỷ đô la Mỹ. Mà Tập đoàn Phượng Hoàng là của ai, là của đứa con nhỏ của ông Lục Gia Diệu, năm nay mới mười tám tuổi Lục Thiếu Hoa, trong lòng khỏi nói cũng có biết bao nhiêu sự tự hào.

Nếp sống ở nông thôn cũng tương đối đơn giản, tin tức nói Tập đoàn Phượng Hoàng trị giá hai trăm tỷ, Lục Gia Diệu liền cho rằng Lục Thiếu Hoa có được hai trăm tỷ đô la Mỹ, có mang một trăm tỷ đô la Mỹ về quê xây trang viên biệt thự cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là sợi lông của chín trâu, không có gì đáng kể.

Mặt khác, Lục Gia Diệu cũng còn có lòng hư vinh, nếu ở trong một trang viên biệt thự như vậy, trong thôn nhiều người có thể rất ghanh tỵ, nhưng biệt thự kia, một cái tên cũng có thể dọa người, phải biết rằng trong thôn, hiện tại có mấy người được ở trong nhà có mái ngói đâu.

Đủ loại nguyên nhân khiến cho Lục Gia Diệu đồng ý, mà Lục Thiếu Hoa cũng toát mồ hôi một phen, trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn là gặp Lục Gia Diệu, nếu gặp mẹ hắn Trần Lệ, phỏng chừng còn có thể mấy lần bị cằn nhằn.

- Tiểu Hoa, mẹ con đang ở đây, con có muốn nói chuyện với mẹ một chút không?

Cuối cùng, Lục Gia Diệu hỏi thêm một câu.

- Ồ.

Lục Thiếu Hoa trên trán toát mồ hôi lạnh, nói:

- Bố, hiện tại con còn đang ở công ty rất bận rộn. Hôm nào rảnh con sẽ gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện sau, dạ, chuyện mua đất kia bố đi xử lý ngay hôm nay bố nha, chậm nhất hai ngày nữa, có một đội xây dựng sẽ tới nhà, bố chuẩn bị sẵn sàng đâu đó bố nhé.

- Được.

- Dạ.

Lục Thiếu Hoa lên tiếng, sau đó vội vàng ngắt điện thoại.

Nói giỡn, nếu Trần Lệ cầm điện thoại, Lục Thiếu Hoa muốn gác máy cũng không dễ dàng, ít nhất bà cũng sẽ cằn nhằn nửa giờ. Điều quan trọng hơn là Trần Lệ là một người rất cố chấp, cho rằng không nên hoang phí tiền của như vậy, như chuyện trang viên biệt thự này, bà nhất định sẽ không đồng ý.

Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa vội vàng ngắt điện thoại là vô cùng sáng suốt. Lục Thiếu Hoa vừa ngắt điện thoại một phút, ống nghe trong tay Lục Gia Diệu đã bị Trần Lệ đoạt lấy, nhưng phát hiện ra đã bị ngắt, Trần Lệ rất tức giận.

- Tôi nói, biệt thự cái gì, ngôi nhà này của chúng ta vừa mới ở được mấy năm, lại muốn nhà nữa, lại muốn nhà nữa, lại được tiêu tiền. Cho dù Tiểu Hoa hiện tại có rất nhiều tiền, cũng không phải là trong bụng toàn là tiền đi, a, ông đồng ý thật là tồi, hừ!

Vốn nghĩ Lục Thiếu Hoa vừa mới nói chuyện, hiện tại đã ngắt điện thoại, trong lòng tức khí, Trần Lệ chỉ có thể trút hết lên đầu Lục Gia Diệu.

Còn chưa hết, sau một trận, Trần Lệ còn không bỏ qua, trừng mắt nhìn Lục Gia Diệu, quát:

- Ông cũng là người lớn tuổi rồi, chỉ biết khoe ra, ông sợ người ta không biết nhà chúng ta có tiền có phải không? A! Có phải ông khoe ra cái biệt thự còn hơn cả tư bản hạng nhất, lại có thể khoác lác với người khác? Hừ, còn đồng ý, đồng ý, hay quá nhỉ. Ông cũng biết là tiền này Tiểu Hoa vất vả khổ cực lắm mới kiếm được, ông đã mấy chục tuổi đầu, không cho con một chút tài sản nào, ngược lại còn lấy tài sản của con để khoe ra.

Không thể không nói rằng Trần Lệ vô cùng quyết liệt, quả thực Lục Gia Diệu cũng không nói được gì để chống đỡ.

Thực ra cũng không phải không nói gì chống đỡ mà Lục Gia Diệu chính mình cũng đang bị viêm khí quản, hơn nữa, hiện tại Trần Lệ đang cơn giận dữ, nếu tranh luận, thì càng bị mắng gay gắt hơn nữa. Lục Gia Diệu cũng chột dạ, từ sau khi Lục Thiếu Hoa có tiền, ông ta trước mặt bạn bè lúc nào cũng khoe khoang nhà mình giàu có. Hiện tại tốt rồi, bị Trần Lệ nói ra, ông ta cũng không thể phản bác nổi.

Mà lúc này, ở Hongkong xa xôi, Lục Thiếu Hoa cũng không biết bởi vì trang viên biệt thự của hắn đã làm nên một hồi tranh cãi. Nếu hắn biết, phỏng chừng cũng sẽ đứng ở một bên cười vụng trộm, bởi vì cha hắn Lục Gia Diệu là người như vậy, ông ở trước mặt người khác thì thích khoe khoang, một chút khiêm tốn cũng không có.

Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối việc nói khoác, chỉ có điều nói khoác cũng phải xem hoàn cảnh. Thời điểm cần thiết thì càng nói khoác càng tốt, nhưng có những lúc không nhất định, nói khoác sẽ bị cho là người dẫn đầu, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị đánh hạ cũng nên.

Chỉ có điều phát sinh ra chuyện, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết, hiện tại Tập đoàn Phượng Hoàng đang một lần nữa đi vào quỹ đạo, Lục Thiếu Hoa ít nhiều cũng muốn quan tâm một chút. Huống chi sắp tới cuối năm, đầu năm mới đến, Lục Thiếu Hoa lại một lần nữa chế định phương hướng phát triển.

Mở rộng việc kinh doanh càng nhiều, càng có nhiều chuyện cần suy xét, hơn nữa một năm làm ăn phát đạt sẽ không là một năm yên ổn. Khi lập kế hoạch chế định, Lục Thiếu Hoa phải suy xét đầy đủ, phải biết sẽ phát sinh chuyện gì, Lục Thiếu Hoa đều phải dự kiến.

Giống như lần trước, một sai lầm nho nhỏ, Tập đoàn Phượng Hoàng liền lâm vào nguy cơ, rồi tiếp theo là phản ứng dây chuyền. Tất cả mọi chuyện liên tiếp xảy đến, may mắn mà cuối cùng đâu cũng vào đó, Tập đoàn Phượng Hoàng khôi phục bình thường, tránh cho bao năm tâm huyết của Lục Thiếu Hoa đổ ra biển Đông.

Một lần sai lầm nhỏ đã như vậy, nếu trong kế hoạch chế định hướng phát triển có xuất hiện sai lầm thì sẽ thế nào đây? Có thể khiến Tập đoàn Phượng Hoàng lâm vào nguy cơ, hoặc là cũng khiến Tập đoàn Phượng Hoàng hoàn toàn biến mất.

Lục Thiếu Hoa không dám khẳng định, cũng không dám suy đoán. Cho nên hắn chỉ có thể cẩn thận từng bước một. Trong gần một tháng, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ định hướng phát triển của cả tập đoàn to lớn, đưa cho Tần Tịch Thần sửa chữa hoàn thiện một chút, đến lúc hoàn thiện xong, thời gian cũng đã tới những ngày cuối cùng của năm.

Còn sáu ngày cuối cùng là hết năm, những ngày này có ý nghĩa kỷ niệm rất lớn, tuy nhiên, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, ngày này cũng không phải là ngày tốt lành gì. Bởi vì vào ngày này hàng năm, Lục Thiếu Hoa đều phải dự họp hội nghị tổng kết cả năm.

Không chỉ như vậy, buổi sáng xong hội nghị tổng kết, buổi chiều lại còn dự hơp hội đồng quản trị công ty, mục đích là để thuyết minh phương hướng phát triển trong năm mới của tập đoàn.

Hàng năm đều giống nhau, tuy nhiên phương hướng phát triển không phải là thấu triệt, chỉ là nói về những phương diện trên bề nổi, về phần thấu triệt, Lục Thiếu Hoa cũng không nhiều lời, dù sao phương hướng phát triển cũng là duy nhất. Tất cả cơ mật của tập đoàn đều ở đây, nói ra nếu bị người ta biết, nhằm vào đó để triển khai thì đến lúc đó chỉ sợ sẽ gặp phiền toái.

Song, thảo luận xong, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng kết thúc họp hội nghị hằng năm, kế tiếp mọi chuyện không cần Lục Thiếu Hoa đi giải quyết bởi vì việc chia lợi nhuận Lục Thiếu Hoa không quản.

Đúng vậy, chia lợi nhuận, một năm vất vả, phía dưới bất kể là nhân viên cao cấp hay nhân viên bình thường đều là vào lúc tan tầm buổi chiều đến chia lợi nhuận, sau đó là nghỉ Tết Nguyên Đán, chờ đến lúc sang năm mới, ăn tết xong sẽ lại chính thức đi làm.

Buổi tối, Tần Tịch Thần sau một ngày bận rộn cũng đã trở về, vào đến cửa liền nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sô pha, rõ ràng là rất mệt mỏi, trên mặt của cô như viết sẳn hai chữ “Mệt chết đi”.

- Làm sao thế? Mệt muốn chết rồi à?

Lục Thiếu Hoa quan tâm hỏi.

- Đúng vậy, trong một năm, sổ sách hôm nay có chút rắc rối.

Tần Tịch Thần có chút bất đắc dĩ nói.

Ngẫm lại cũng đúng, không cần phải nói gì khác, số lượng văn kiện phải ký tên cũng rất lớn, còn phải tổng kết tình hình một năm của tập đoàn, lung tung lộn xộn, Tần Tịch Thần sao có thể không phiền lụy đây.

- Vậy đừng nấu cơm, chúng ta đi ra bên ngoài ăn đi.

Lục Thiếu Hoa đề nghị.

Một năm sắp tới, trong những ngày đặc biệt này, đi ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng thì không có gì là không thể.

Tần Tịch Thần không phản đối, gật đầu nói:

- Em đi thay quần áo.

Sau đó bước đi.

- Ừ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.