Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 612: Trước cơn bão táp (Phần tiếp theo).
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
- Haha
Lục Thiếu Hoa cười haha, không để bụng, cũng không phải là Lục Thiếu Hoa kiêu ngạo, mà là hắn có nắm chắc, vốn lưu động của tập đoàn là ít, nhưng nếu như hắn muốn, chuyển mười hai mươi tỷ đô la đến vẫn là chuyện cực kì dễ dàng, tuy nhiên Lưu Minh Chương đã nói vậy, thêm vào đó, nói cũng không phải là không có lý, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ một chút rồi nói
- Được rồi, rút ra, toàn bộ công ty hạng hai niêm yết trên thị trường đều rút ra, còn các công ty hạng nhất niêm yết trên thị trường thì xem xét tình hình mà quyết định, Vân Thanh anh xem rồi xử lí, tuy nhiên cần phải chú ý một chút, chúng ta không vội, rút một chút một, đừng để thị trường xảy ra rối loạn
- Không thành vấn đề
Lục Vân Thanh cười đáp
Loại chuyện này lại nhất định không phải là Lý Vân Thanh làm lần đầu tiên, không chỉ không phải là làm lần đầu tiên, mà là lần thứ hai thứ ba rồi, đã thành thục từ lâu rồi, thao tác tự nhiên không có vấn đề gì, hơn nữa thời gian cho anh ta cũng không ngắn, rút ra một cách im hơi lặng tiếng cũng không thành vấn đề.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, Sau đó lại hỏi
- Cái khác thì sao? Có để sót chuyện gì không?
- Để tôi nói một chút đi.
Lý Tông Ân luôn luôn không mở mồm lúc này cũng nói rồi.
- Thương hội Trung Hoa cũng sẽ tham dự vào, tôi ước doán lượng vốn sẽ không quá ít, cho nên tôi cho rằng, lúc này để bọn họ thống kê lượng vốn ra, chúng ta cũng xem xét kĩ tình huống mà quyết định, dù sao nếu có quá nhiều tiền vốn tuôn vào thị trường, có khả năng sẽ dẫn đến phản hiệu quả, hơn nữa sẽ có khả năng phá hỏng kế hoạch của chúng ta, chúng ta không thể không phòng.
- Việc này không có vấn đề, đợi chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo bọn nó đem lượng vốn báo lên đây, ừ, còn nữa quốc nội bên kia cũng tham gia vào, chờ một chút để gọi điện thoại luôn.
Ngừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa liếc nhìn Lưu Minh Chương, nói
- Minh Chương, người đi cùng đến Mexico lần trước anh còn nhớ không, lần này có thể ông ta sẽ đi, đến lúc đó cần làm như thế nào do anh dặn dò ông ta làm.
- Được rồi
Lưu Minh Chương vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Không có cách nào, Lưu Minh Chương không nghiêm túc cũng không được, bởi vì anh ta biết ông già họ Phùng kia thay mặt ai, là đại biểu của quốc gia, lúc đối mặt với ông ta, Lưu Minh Chương rất áp lực, nhưng may mà, có Lục Thiếu Hoa ở đó, Lục Thiếu Hoa để cho anh ta ra lệnh cho ông ta, Lưu Minh Chương liền dám chỉ thị ông ta.
- Được có còn chuyện khác không?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.
…
Không mở miệng, cả ba người chẳng ai nói gì cả, tất cả đều đang trầm tư, suy nghĩ xem có còn quên gì không.
Mười phút trôi qua rồi, trong phòng vẫn im lặng, chẳng có ai mở lời cả, Lục Thiếu Hoa cũng vậy, hắn cũng không mở miệng, cũng đang suy tư, nhưng mà đến cuối cùng cũng không có kết quả, Lục Thiếu Hoa mới ngẩng đầu lên liếc nhìn mọi người.
Mù mờ, không chỉ Lục Thiếu Hoa mù mờ, mấy người Lưu Minh Chương cũng mù mờ, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cái cần bổ sung.
- Nếu đã như thế này, hôm nay đến đây thôi, nếu như khoảng thời gian này nghĩ ra còn quên việc gì, những việc các anh có thể tự mình quyết định thì cứ quyết định, nếu không biết cách giải quyết thì gọi điện thoại cho tôi.
Lục Thiếu Hoa biết cứ như thế này cũng không có kết quả gì, thì không để họ phải nghĩ nữa, sau đó nhấn mạnh, nói
- Nơi tiếp nhận máy tính và chỗ chỉ huy trước tiên phải sắp xếp tốt, nếu cần phối hợp các bộ phận thì phải toàn lực phối hợp, đặc biệt là về mặt inte, để bọn họ thử nghiệm, không được để xuất hiện vấn đề.
- Cậu yên tâm đi, việc này đích thân tôi đi làm
Lý Vân Thanh nói một cách nghiêm túc.
- Tốt
Lục Thiếu Hoa gật đầu hài lòng sau đó cười lại nói
- Hôm nay cứ như vậy đi, anh cần làm cái gì thì đi đi, bây giờ tôi phải đi gọi điện cho mấy người hội ông Hoắc.
Đến lúc này, giai đoạn trước công tác chuẩn bị cho hội nghị kết thúc rồi, mấy người Lưu Minh Chương đi ô tô rời khỏi biệt thự của Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không rời khỏi thư phòng, ngồi trên ghế ông chủ, nhắm mắt thư giãn, tựa lưng vào ghế ngồi, tay day day trán, để cho đầu óc thư giãn một chút, rất lâu sau mới khôi phục bình thường, nhấc điện thoại lên bắt đầu gọi cho mấy người hội Hoắc Anh Đông
Mười mấy cuộc điện thoại gọi đi, Lục Thiếu Hoa ghi lại tất cả số tiền vốn bọn họ chuẩn bị sử dụng, còn dặn dò bọn họ một số việc nhất định phải làm, đặc biệt là hai phương diện inte và máy tính, Lục Thiếu Hoa dặn dò một số việc trọng điểm.
“Vừa thông suốt, gọi xong cuộc này là hoàn thành rồi, ai mệt thật đấy” Trong lòng Lục Thiếu Hoa ngầm thở dài, rất là mệt.
- Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã gọi điện thoại đến toàn bộ các Tổng giám đốc ở Thương hội Trung Hoa, hơn nữa bảo bọn họ đưa ra con số, ghi chép lại từng số một, hiện tại chỗ còn thiếu là quốc gia bên kia vừa thông suốt điện thoại, chỉ cần gọi sang bên này xong, là tất cả mọi việc coi như là đã hoàn thành rồi.
Chỉ có điều làm cho Lục Thiếu Hoa cực kì đau đầu là nên gọi điện cho ai ở quốc gia đây, trước đây Lục Thiếu Hoa đều liên hệ trực tiếp với ông Đặng, bây giờ ông Đặng qua đời rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không còn có người chuyển lời nữa.
- Ai, ông nội à, nếu người sống thêm vài năm nữa, thì có thể nhìn thấy sự hùng mạnh của tổ quốc rồi, trở về Hồng Kông cảnh đẹp như vậy, đáng tiếc người không còn nữa
Lục Thiếu Hoa nói lẩm bẩm một mình
Ở thời khắc này, Lục Thiếu Hoa nhớ đến ông nội đã qua đời, ông Đặng, người đại diện cho một vĩ nhân mở đầu cho một quốc gia cường thịnh, cống hiến bao nhiêu cho tổ quốc, đáng tiếc điều muốn nhìn thấy nhất là Hồng Kông trở về quê hương lại không có cách nào nhìn được, an nghỉ ở trong nơi tối tăm, thật là đáng tiếc.
“Ai” Lục Thiếu Hoa lại thở dài, lắc lắc đầu không để cho bản thân nghĩ nhiều như vậy, trong đầu tìm xem ai làm người chuyển lời, không lâu sau, Lục Thiếu Hoa liền tìm được một người, đúng đắn mà nói, hắn tìm được một người thân, một người không có quan hệ huyết thống nhưng lại là người thân một nhà, người này không phải là người khác, chính là Tăng Kiến Quốc
Tăng Kiến Quốc, bây giờ đã là người cầm đầu của Cục an ninh quốc gia, là một trong số những người có công lớn trong việc lập quốc, tuy rằng chiến công không hiển hách, nhưng cũng không thể coi thường, phải biết những người tham gia chống Nhật và chống Mỹ mà còn sống thì không còn nhiều nữa, không có nhiều chiến công thì cũng là nhân vật nguyên lão khai quốc.
Gọi đến số điện thoại quen thuộc, âm thanh đầu tiên truyền đến là giọng của một người thanh niên, Lục Thiếu Hoa vừa nghĩ đã biết là ai rồi, có thể là thư kí của Tăng Kiến Quốc nhận điện thoại, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, tự giới thiệu tên họ, nói thẳng muốn tìm Tăng Kiến Quốc.
Cái tên Lục Thiếu Hoa, cho dù là trong nước hay là trên thế giưới đều có danh tiếng nhất định, chứ đừng nhắc đến bốn chữ ‘tập đoàn Phượng Hoàng’ được thêm vào phía trên tên Lục Thiếu Hoa, càng lộ rõ thân phận, thư kí của Tăng Kiến Quốc tự nhiên không dám chậm trễ, sau khi xin chỉ thị của Tăng Kiến Quốc liền chuyển điện thoại.
- Ta nói thằng nhỏ này, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi, cháu còn nhớ gọi điện thoại cho ta à?
Giọng của Tăng Kiến Quốc sang sảng truyền đến, có chút quở trách, cũng có chút vui mừng.
………………
Trán của Lục Thiếu Hoa toát ra hai dòng mồ hôi, thật sự là không biết nên trả lời Tăng Kiến Quốc như thế nào, chột dạ, ngoại trừ có chuyện ra, từ trước đến giờ Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ gọi điện cho Tăng Kiến Quốc, bây giờ gọi điện thoại cho ông ta lại có chuyện, Lục Thiếu Hoa làm sao mà không chột dạ được.
- Ai, cháu cũng bận mà, ông cũng biết, bây giờ tập đoàn Phượng Hoàng là sự nghiệp lớn mà, bận rất nhiều việc, tình cảnh cũng không tốt, trước có hổ sau có sói, không cẩn thận một chút, gia nghiệp này liền bị kẻ địch nuốt mất.
- Được rồi được rồi, cháu đừng nói nữa, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi
Không có cách nào, Tăng Kiến Quốc chỉ có thể cắt lời Lục Thiếu Hoa, chỉ sợ Lục Thiếu Hoa tiếp tục nói, lỗ tai đều ong ong cả rồi,
- Nói đi, cháu không có chuyện gì thì không đăng tam bảo điện, lần này lại có chuyện gì à?
- Quả thật có chút chuyện, liên quan đến việc kiếm nhiều tiền, muốn nhờ ông gọi giúp một cuộc điện thoại, giúp cháu gọi cho thủ trưởng cấp bậc cao nhất, nói chuyện này
Lục Thiếu Hoa nói tỉ mỉ.
Trước khi Đặng lão qua đời, Đặng lão có dặn dò lại, chuyện cơn bão tài chính ở châu Á có thể trực tiếp liên hệ với thủ trưởng cấp cao nhất, hơn nữa việc này cũng là được sự cho phép của thủ trưởng cấp cao nhất, có chuyện gì thì gọi điện cho ông ta, nhưng tiếc rằng Lục Thiếu Hoa không biết làm thế nào gọi điện cho thủ trưởng cấp cao nhất, đây mới là chuyện nhức đầu lúc này
Nhưng mà, Tăng Kiến Quốc nghe được việc quốc gia sẽ kiếm được nhiều tiền, ngay lập tức cũng chú ý, tuy nhiên ông ta biết rõ, chuyện này là cơ mật, cũng không dám hỏi nhiều, vội nói một câu
- Cháu chờ một chút.
Liền gác máy, cũng không biết là đi làm chuyện gì.
Nhân vật lớn đã gặp nhiều rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không thấy lạ gì rồi, hơn nữa thân phận bây giờ của hắn khác xưa rồi, cho dù là gặp nguyên thủ của một nước thì cũng chẳng có gì là lớn cả, nhưng mà Lục Thiếu Hoa suy cho cùng cũng là người Trung Quốc, đối diện với nguyên thủ của nước mình, Lục Thiếu Hoa ít nhiều gì cũng tỏ ra tôn trọng, vì vậy, trước khi điện thoại cho Chủ tịch, tâm trạng của Lục Thiếu Hoa hơi xao động.
Nhưng mà bây giờ Tăng Kiến Quốc gác điện thoại, tâm trạng Lục Thiếu Hoa bình tĩnh hơn, suy nghĩ một chút, Lục Thiếu Hoa đã hiểu ra, Tăng Kiến Quốc đại khái là gọi điện thoại xin chỉ thị, sau đó đợi cấp trên đồng ý mới cho Lục Thiếu Hoa số điện thoại.
Chỉ là Lục Thiếu Hoa nghĩ sai rồi, sau khi gác điện không bao lâu, điện thoại của Lục Thiếu Hoa reo lên, điện thoại không hiển thị số, không cách nào biết được là ai, Lục Thiếu Hoa liền nghĩ đây là cuộc gọi mật, hít một hơi để lấy bình tĩnh rồi nghe điện thoại
-A lô, xin chào! Tôi là Lục Thiếu Hoa đây.
Giọng nói của Lục Thiếu Hoa rất bình thản, rất lịch sự. Đương nhiên rồi, cũng không phải là quá trịnh trọng bởi vì Lục Thiếu Hoa dùng từ “xin chào” chứ không phải là “chào ông”. Có thể thấy rằng Lục Thiếu Hoa kiêu căng cỡ nào.
Lục Thiếu Hoa thật đúng là kiêu căng sao? Không, Lục Thiếu Hoa từ trước đến nay không hề kiêu căng, cho dù là tài sản của Lục Thiếu Hoa là một con số khủng lồ, còn có một căn cứ Hổ Gầm làm hậu thuẫn, hắn cũng không kiêu căng. Không bao giờ xưng “chào ông”, không phải là Lục Thiếu Hoa kiêu căng mà là với thân phận Lục Thiếu Hoa hôm nay, hoàn toàn có thể cùng một cấp bậc với nguyên thủ của một nước, không cần phải trịnh trọng như thế.
-Ha hả.
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười, rất hoà nhã dễ gần.
-Tôi nghe ông Tăng nói anh tìm tôi có chuyện gì vậy?
Đúng vậy, đầu dây bên kia là thủ tướng, Lục Thiếu Hoa đã gặp qua một lần, cũng nghe giọng nói của ông ấy, tuy rằng giọng nói trong điện thoại có chút khác biệt, nhưng mà Lục Thiếu Hoa vẫn nhận ra giọng của ông.
-Vâng, về việc của châu Á.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói.
-Ông tôi lúc còn sống, ông nói với tôi, có một cơ hội giống như năm 94 hồi đó, mang vốn của quốc gia đầu tư một lần lớn, bây giờ thời cơ cũng đã đến rồi, cũng cho sắp xếp là vừa rồi, chỉ còn đợi phía chính phủ tập trung vốn thôi.
Lục Thiếu Hoa nói thế nào thì cũng là người của hai thế giới rồi, cũng gần bốn mươi tuổi rồi, cũng gặp loài người của thế kỷ hai mươi mốt, vì vậy, khi đối diện với vị thủ tướng , hắn vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, giọng điệu cũng như vậy, còn có một chút máy móc.
-Khủng hoảng tài chính Mexico năm 94 thì tôi biết, nhắc đến chuyện này, chính phủ còn phải cảm ơn anh nhiều, trong mấy tháng ngắn ngủi đã mang về cho chính phủ với thu nhập hơn mười tỷ đô la Mỹ, ha ha!
Thủ tướng vẫn cứ cười, sau đó nói tiếp:
-Bây giờ là năm 97 rồi, lần trước tôi cũng có nghe ông Đặng nói, nói rằng anh đoán châu Á sẽ xảy ra chuyện lớn, bây giờ xem ra anh đoán đúng rồi, ừ, thế này nhé, lần này cũng giống như lần trước vậy, sẽ do lão Phùng dẫn đầu, còn về tài chính, chính phủ bây giờ còn nhiều việc cần đến tiền cũng nhiều, nên có thể không được nhiều lắm, khoảng hai mươi tỷ đô la Mỹ.
-Vâng, hai mươi tỷ đô la.
Lục Thiếu Hoa đáp lại, ngẫm nghĩ một lát nói tiếp:
-HôngKông cũng sắp hợp nhất lại rồi, nếu như tôi đoán không sai thì lúc đó sẽ xảy ra bạo loạn, còn nữa, HôngKông sẽ bị ảnh hưởng, hy vọng chính phủ có sự chuẩn bị trước.
Lục Thiếu Hoa nói đến vấn đề sau cùng có vẻ như là hiếm gặp, nhưng mà cũng không thể trách Lục Thiếu Hoa nhiều chuyện, suy cho cùng Hông Kông cũng sẽ bị công kích, Lục Thiếu Hoa tiết lộ một chút, coi như là để cho chính phủ chuẩn bị trước, đến lúc đó sẽ trở tay kịp.
-Ừ, tôi sẽ cho các bộ phận chú ý việc này.
Vị thủ tướng nói xong, ngừng một lát rồi nói tiếp:
-Nếu như bên HôngKông xảy ra chuyện, hy vọng anh có thể giúp một tay.
Tuy là giọng điệu của vị thủ tướng rất bình thản nhưng mà không che giấu được ý đề nghị, không còn cách nào khác, dựa vào thực lực hiện nay của chính phủ để trợ giúp cho HôngKông thì có thể gặp rắc rối, suy cho cùng ngày HôngKông hợp nhất trở lại không còn lâu nữa, tất cả vẫn chưa chắc chắn, nếu như có được sự giúp đỡ của Lục Thiếu Hoa một người có thực lực hung mạnh thì HôngKông sẽ vượt qua được nguy cơ này thì là chuyện đơn giản.
Lục Thiếu Hoa cũng biết, một nhân vật như thủ tướng không thể nào hạ giọng cầu xin hắn, bây giờ dùng giọng điệu hoà nhã để yêu cầu, Lục Thiếu Hoa cũng đã cảm thấy hài lòng rồi, bèn nói:
-Vốn đầu tư ở HôngKông cũng rất lớn, sao mà tôi để cho vốn đầu tư của tôi thất thoát được.
Tuy Lục Thiếu Hoa không trực tiếp đồng ý nhưng bảo vệ tài sản của mình không thất thoát cũng có nghĩa là bảo vệ HôngKông, giúp đỡ HôngKông rồi.
-Tốt