Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 613: Trước cơn bão táp (Phần tiếp theo).
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Điện thoại cuối cùng cũng đã điện thoại rồi, Lục Thiếu Hoa thấy nhẹ nhõm người, sự việc cũng trở nên đơn giản rồi, gửi tất cả các con số cho Lý Vân Thanh, đồng thời ghi chú rõ thân phận, còn bảo Lý Vân Thanh sắp xếp một nơi hành động, tất cả phải hoàn thành theo sắp xếp đó.
Trong nháy mắt, đã cuối tháng năm rồi, tháng sáu sắp đến, mà ngày một tháng sáu, trong ngày lễ quốc tế thiếu nhi này, Lục Thiếu Hoa không như những đứa nhỏ hớn hở trong ngày lễ này được mà mặt mày nghiêm trọng cầm điện thoại điện thoại suốt.
-Vấn đề tài chính huy động sao rồi?
Lục Thiếu Hoa hỏi
-Đến hôm nay, có khoảng 95 tỷ đô la, còn thiếu 5 tỷ đô la nữa.
Lý Chí Kiệt đầu bên kia có chút bất đắc dĩ nói.
Đúng vậy, đối tượng Lục Thiếu Hoa điện không ai khác mà chính là Lý Chí Kiệt ở bên căn cứ Hổ Gầm, hắn ta quản lý tài chính bên căn cứ Hổ Gầm, cuối năm ngoái Lục Thiếu Hoa đã cho Lý Chí Kiệt thời gian nửa năm để huy động số tiền một trăm tỷ đô la, bây giờ đã qua hơn bảy tháng, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải hỏi về tình hình tài chính một chút.
-Sao lại thế? Bây giờ đã hơn bảy tháng rồi, sao lại thiếu năm tỷ đô la?
Giọng điệu của Lục Thiếu Hoa rất không vừa ý
Lục Thiếu Hoa đương nhiên là không vừa lòng rồi, vốn dĩ chỉ cho Lý Chí Kiệt thời gian nửa năm, bây giờ thì đã bảy tháng rồi, mà vẫn chưa huy động đủ, coi như là Lý Chí Kiệt không làm tròn nhiệm vụ, Lục Thiếu Hoa đương nhiên tức giận rồi, suy cho cùng con số một trăm tỷ đô la mấu chốt là số năm đó, nếu như xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, may mà Lục Thiếu Hoa đến nay vẫn chưa dùng tới số tiền đó, không thì Lý Chí Kiệt thành người có tội rồi.
-Hãy nghe tôi nói, thời gian trước căn cứ có một đơn hàng lớn, là của bên Trung Đông, một khách hàng lớn, chúng ta không dễ dàng gì huy động vốn, nếu như không làm tốt thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai bên. Mà vừa đúng là có một đơn hàng lớn, căn cứ sẽ cần một số vốn lớn, như thế nên lúc này mới chậm, nếu như dùng gấp, bất cứ lúc nào cũng có thể huy động đủ một trăm tỷ đô la, chỉ là như thế sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của căn cứ, vì vậy không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Lý Chí Kiệt vội vàng giải thích.
Cũng đúng, Lục Thiếu Hoa đã hạ lệnh cách đây bảy tháng, Lý Chí Kiệt cũng biết Lục Thiếu Hoa dùng tiền vào cái gì, đương nhiên không dám giỡn, nếu như đắc tội với khách hàng lớn cũng không thể từ chối, sở dĩ chọn cách kéo dài thời gian là vì Lý Chí Kiệt muốn nhanh chóng huy động được một trăm tỷ đô la, như vậy mới dám nhận đơn hàng lớn vậy.
Còn nữa, Lục Thiếu Hoa không giục Lý Chí Kiệt về số tiền đó, Lý Chí Kiệt cũng không gấp gáp, cho đến hôm nay, Lục Thiếu Hoa mới giục, Lý Chí Kiệt cũng huy động chín mươi lăm tỷ đô la rồi, còn thiếu năm tỷ nữa, chỉ cần trong nháy mắt có thể gom đủ, tức là không còn sợ việc ngoài ý xảy ra nữa.
Nghe lời giải thích, nỗi bực dọc trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng dần tiêu tan, ngẫm nghĩ một lúc, mới nói:
-Thế này nhé, chuyển chín mươi lăm tỷ đô la đó qua đây, còn năm tỷ còn lại, tôi cho anh nửa tháng, từ từ huy động, chúng ta vẫn còn thời gian.
-Không cần nửa tháng đâu, cho tôi ba ngày, sau ba ngày tôi sẽ chuyển năm tỷ còn lại qua đó.
Lý Chí Kiệt tự tin nói.
Nghĩ cũng đúng, số vốn lưu động của căn cứ Hổ Gầm khoảng mấy chục tỷ đô la Mỹ, việc huy động năm tỷ đô la Mỹ thì trong chốc lát thôi, chỉ là Lý Chí Kiệt không muốn ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của căn cứ Hổ Gầm mà huy đông thôi, bằng không sao có thể cần thời gian ba ngày chứ.
-Tùy anh vậy, miễn là anh hoàn thành nhiệm vụ trong ba ngày thì được rồi.
Lục Thiếu Hoa nói mà không chút biểu lộ gì.
-Vâng.
Lý Chí Kiệt đầu bên kia đáp lại một tiếng, ngừng một lát rồi chuyển chủ đề:
-Vợ tôi cũng đã qua châu Phi rồi, chỉ là ngày nào cũng ở căn cứ không có việc gì làm, cô ấy muốn phụ việc gì đó, cậu nghĩ có được không?
Bí mật của căn cứ Hổ Gầm rất nhiều, không phải là người được tín nhiệm, Lục Thiếu Hoa sẽ không cho người ngoài biết được bí mật, vợ của Lý Chí Kiệt chưa thể là người tín nhiệm, Lý Chí Kiệt biết rõ điều này, mới xin chỉ thị của Lục Thiếu Hoa, muốn nghe ý kiến của Lục Thiếu Hoa.
-Tôi không phản đối, anh sắp xếp đi.
Lục Thiếu Hoa rất hiểu Lý Chí Kiệt, cứ để cho Lý Chí Kiệt tự sắp xếp việc cho vợ anh ta làm, anh ta cũng không sắp xếp những việc liên quan đến bí mật đâu, vì vậy Lục Thiếu Hoa mới không cần phải đưa ra ý kiến, nhưng mà Lục Thiếu Hoa cũng có lời dặn dò:
- Việc khác thì anh có thể cho vợ anh biết nhưng liên quan đến bí mật căn cứ tuyệt đối không thể, có thể cho cô ấy biết những việc liên quan đến buôn lậu súng ống đạn dược của căn cứ, nhưng còn những việc chế tạo vũ khí thì không thể.
Căn cứ Hổ Gầm buôn lậu vũ khí đã không còn là chuyện bí mật nữa, chỉ là người ta không biết vũ khí của căn cứ thực ra là tự chế tạo mà thôi, đồng thời ở dưới đất căn cứ Hổ Gầm còn có một căn cứ bí mật quy mô lớn, phía dưới có thể là đang chế tạo vũ khí hạt nhân, chiến hạm lớn, máy bay chiến đấu và lực lượng quân sự…
-Tôi biết rồi, tôi sẽ bố trí hợp lý.
Ngừng một lúc, Lý Chí Kiệt dường như đang nghĩ ngợi, sau đó nói tiếp:
-Cô ấy giải quyết những tài liệu liên quan đến kinh doanh, lại giỏi đàm phán, hay là để cô ấy hỗ trợ trong đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, để cô ấy đàm phán cùng mọi người, làm những việc như mua mỏ dầu chẳng hạn.
-Có thể.
Lục Thiếu Hoa không nghĩ ngợi gì đáp ngay, sau đó không quên buông một câu đùa.
-Anh cũng được đấy chứ, biết lợi dụng phế phẩm lắm đó!
-Vợ tôi không phải phế phẩm đâu nha, nói thật cô ấy rất thông minh, nếu như một ngày nào đó cô ấy không muốn ở lại đây nữa, tôi muốn đưa cô ấy qua HôngKông, để cô ấy vào tập đoàn Phượng Hoàng, nhất định là một thiên tài buôn bán đẳng cấp đấy.
Đáp lại Lý Chí Kiệt là một sự im lặng, qua một lúc sau Lục Thiếu Hoa mới nói từng chữ một:
-Bà ...Hoàng …bán… dưa… chuột!