Nhị Hoàng Tử muốn đến Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa có thể không muốn sao? Có thể tỏ thái độ không hoan nghênh ư? Dù sao thì người ta cũng là khách cơ mà, lại là Hoàng Tử - người nắm giữ quyền hành của vương quốc Ảrập nữa. Mặc du Ảrập để có được ngày hôm nay cũng là nhờ vào sự che chở của Hổ Khiếu, nhưng có nói thế nào đi nữa thì Nhị Hoàng Tử vẫn có danh tiếng là con cháu của Hoàng gia.
Nhưng có một điều mà Lục Thiếu Hoa không tài nào hiểu được. Nhị Hoàng Tử đã từng gặp mình rồi, những gì cần nói đã nói, những chuyện bí mật không tiện nói ra, Người có thể dễ dàng tìm cơ hội không có ai để nói cơ mà, sao lại phải hạ thấp mình mà đích thân đến Hồng Kông làm gì?
- Lẽ nào đúng như Người nói sao? Không hẳn là chỉ đi thăm quan tập doàn Phượng Hoàng?
Lục Thiếu Hòa nghĩ thầm.
Nhưng giả thiết đó nhanh chóng bị bác bỏ, mà người bác bỏ nó không ai khác chính là bản thân Lục Thiếu Hoa. Anh bác bỏ chính giả thuyết của mình.Tại sao lại bác bỏ ư? Là vì Lục Thiếu Hoa cho rằng Nhị Hoàng Tử không phải loại người tẻ nhạt như thế. Cho nên không có giả thuyết Người chỉ đến thăm quan Phượng Hoàng không thôi.
- Nhất định là phải có điều gì quan trọng khác nữa.
Lục Thiếu Hoa tự nhủ một câu như vậy, chỉ có điều vấn đề này một khi đã được khẳng định thì sau này sẽ có nhiều chuyện để nói đây. Đối với cả hai thì đây là chuyện hết sức quan trọng, chỉ có một chuyện đó là phải thâm nhập vào chính quyền của Ả rập
- Lẽ nào chuyện thâm nhập lại xảy ra vấn đề gì sao?
Nghĩ đến chuyện này ngay lập tức Lục Thiếu Hoa bối rối hẳn lên, không vì cái gì khác mà chính là vì việc Nhị Hoàng Tử có thể khống chế được chính quyền Ả rập hay không có liên quan đến mục tiêu cao nhất của Lục Thiếu Hoa.Giả như chuyện Nhị Hoàng Tử tham gia chính quyền xảy ra vấn đề gì thì mục tiêu của anh có thể sẽ bị ảnh hưởng. Vì hoàn thành mục tiêu cuối cùng này Lục Thiếu Hoa bất chấp tất cả.Nếu trong lúc này có thể giải quyết ổn thỏa được vấn đề thì tốt.Còn nếu không còn cách nào khác thì anh đành từ bỏ cơ hội này và sửa chữa làm lại từ đầu.
Nhưng mà, cho tới bây giờ đó chỉ là những giả thiết mà Lục Thiếu Hoa đặt ra mà thôi, chứ chưa có xác nhận của Nhị Hoàng Tử. Tất cả vẫn là một con số mơ hồ, cứ cho là việc thâm nhập có xảy ra sự cố đi chăng nữa thì nó có nghiêm trọng không? Vấn đề là bắt nguồn từ đâu? Tất cả vẫn chưa có câu trả lời, Lục Thiếu Hoa chỉ là đoán mò, vẫn chưa có điều gì rõ ràng.
Ngay lập tức, Lục Thiếu Hoa cần phải biết được đáp án nhưng bây giờ không phải lúc, ít nhất cũng phải có người trong bộ ngoại giao quốc gia, Nhị Hoàng Tử thì tuyệt đối không bao giờ nói ra những vấn đề liên quan tới chính quyền Ả rập.
Quả thực Nhị Hoàng Tử đã không nói gì, sau khi bàn bạc về chuyện thành lập công ty với Lục Thiêu Hoa xong, lại nói đến chuyện đến Hồng Kông, tiếp sau đó lại đốt thời gian vào việc kể lể chuyện gia đình của hai người bạn lâu năm không gặp.
Cuối cùng nói vài câu qua loa, trước khi kết thúc cuộc nói chuyện Lục Thiếu Hoa đã hẹn với nhị Hoàng Tử ngày thứ hai đến Hồng Kông, ừ, chính xác hơn phải nói là Lục Thiếu Hoa quay trở về Hồng Kông còn Nhị Hoàng Tử thì chỉ là thăm hỏi.
Lục Thiếu Hoa vừa mới đính hôn xong, Tăng Kiến Quốc vốn muốn anh ở lại Bắc Kinh vài ngày nhưng thấy anh lại vội về Hồng Kông như vậy nên cũng không dám giữ, đành để anh trở về. Dù sao ở Hồng Kông anh cũng có một tập đoàn lớn, chỉ có điều muốn làm người khác cảm thấy không yên tâm thôi.
Cuối cùng thì Tăng Kiến Quốc cũng đồng ý, nhưng với điều kiện Tăng Vũ Linh phải cùng trở về Hồng Kông với anh, vì trong thời gian dài hắn sẽ không về nước.
Tăng Vũ Linh là đứa cháu gái mà Tăng Kiến Quốc hết mực yêu quý, đột nhiên phải xa cách như thế này, ông có chút lưỡng lự nhưng không thể làm gì khác, cháu gái đã lớn rồi bắt buộc phải rời xa. Tăng Kiến Quốc cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng tiễn Lục Thiếu Hoa và cháu gái lên máy bay về Hồng Kông.
Từ Bắc Kinh đến Hồng Kông cũng không xa, hơn nữa chuyến bay mà Lục Thiếu Hoa ngồi lại rất thuận lợi, từ lúc cất cánh tới lúc hạ cánh không mất đến một tiếng. Còn vè phần Nhị Hoàng Tử thì lại không may mắn như thế, chỉ có thể ngồi ở khoang Cao cấp, chẳng ra làm sao cả, đến sau Lục Thiếu Hoa cả tiếng đồng hồ.
Máy bay hạ cánh ngay xuống sân biệt thự của Lục Thiếu Hoa. Cũng may là cái sân đó đủ lớn để cho máy bay hạ cánh. Như thế này mới có thể chứa được hai cái máy bay dân sự và hai cái máy bay quân sự, vẫn còn thừa một đoạn đường băng dài. Nếu trong tình huống khẩn cấp vẫn có thể chứa được một cái máy bay dân sự cỡ lớn.
Nhưng mà Nhị Hoàng Tử cũng chính thức đến Hông Kông với thân phận hoàng tử. Khi Hoàng Tử đặt chân đến Hồng Kông, các quan chức chính phủ đã bày tỏ sự chào đón hết sức thân thiện. Họ đã tổ chức một buổi đón tiếp đơn giản. Sau nghi thức đón tiếp là một buổi tiệc long trọng được tổ chức ngoài sân biệt thự của Lục Thiếu Hoa.
Bữa tiệc đón tiếp không kéo dài chỉ gần một tiếng. Sau đó mọi người liền tản đi, các viên chức đều phải về đơn vị của mình. Sau khi các quan chức đi rồi Nhị Hoàng Tử trở lại với thân phận là một người bạn tốt của Lục Thiếu Hoa.
Cũng trong lúc đó Lục Thiếu Hoa và Nhị Hoàng Tử đã bí mật nói chuyện với nhau trong thư phòng
- Bên này xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, dường như phía Mỹ đang có những hành động gì đó mờ ám, họ không ngừng ủng hộ một chính đảng mà chúng ta đang đối địch.Mấy ngày trước còn có vài người của ta bị “khử” rồi.
Nhị Hoàng Tử có vẻ ái ngại nói.
Ả rập là một quốc gia rất phức tạp, vì ở đây có nguồn tài nguyên dầu mỏ cực lớn, khiến cho các phe phái, các cường quốc lớn lăm le muốn chiếm đoạt, thường xuyên bị nhòm ngó. Điều này khiến cho nền chính trị của Ả rập không ngừng mâu thuẫn.
Bây giờ Nhị Hoàng Tử âm thầm xâm nhập vào tổ chức chính trị của Ả rập với ý đồ khống chế được toàn bộ quốc gia này. Đồng ý đó là với mục đích tốt, nhưng hiện thực thật tàn khốc, người Mỹ đã phá hủy tất cả.
- Vâng…
Lục Thiếu Hoa lên tiếng và không nói gì thêm nữa, bắt đầu trầm ngâm. Có lẽ là đang suy nghĩ về những gì Nhị Hoàng Tử vừa nói, phải rất lâu sau đó anh mới ngỏ lời hỏi:
- Việc Ngài xâm nhập thế nào rồi? Lời nói đã mạnh hay chưa?
Từ nhiều năm trước Lục Thiếu Hoa đã quen biết với Nhị Hoàng Tử. Từ đó trở đi, Nhị Hoàng Tử luôn hành động bí mật, cũng đã được nhiều năm. Trong những năm đó rốt cuộc ngài đã làm những gì? Kết quả ra làm sao? Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết.
Song điều này là bởi vì Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết gì tình hình của bên đó, nên mới không biết cách nhằm vào kế hoạch và hành động tiếp theo như thế nào, cho nên mới hỏi nhưng câu không liên quan như thế.
Nhị Hoàng Tử cũng không dài dòng nữa, mặc dù người cũng không biết Lục Thiếu Hoa hỏi với mục đích gì cũng vẫn trả lời luôn:
- Trong những năm trước, việc ta xâm nhập rất thuận lợi, tiến triển rất khả quan nhưng chỉ có thể hoàn thành được một nửa quá trình mà thôi, còn về vấn đề quyền quyết ý mà, nếu như ta dùng thân phận Hoàng Tử mà nói thì nhất định hiệu lực sẽ rất lớn.
- Ngôn quyền đã có uy lực đến thế sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi rồi nói tiếp:
- Nếu đã có uy quyền như thế thì việc thành lập công ty còn có gì không thể nữa đâu.
Trong suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa bí mật hiển nhiên là một chuyện tốt, nhưng hiện giờ đã bị người Mỹ nhúng tay vào rồi thì đã không còn là bí mật nữa.Nếu đã không phải là bí mật nữa thì việc gì không hành động thôi, tiến lên phía trước dùng ảnh hưởng của mình để áp đảo tất cả.
Mặc dù thế lực của Ả-rập không còn lớn nữa nhưng cũng không thể coi thường hoàng gia Ả-rập được. Dù sao đó cũng là đại diện cho người dân Ả-rập. Một khi có sự ủng hộ của hoàng thất cho chính đảng thì có thể tin rằng nó sẽ lớn mạnh hơn rất nhiều trong một thời gian ngắn.
Nhưng trong cuộc tuyển cử của một quốc gia mà đạt được hơn một nửa số phiếu ủng hộ của người dân,có nghĩa là đã thắng cử. Đặc biệt ở Ả-rập, có thể đạt được hơn một nửa số phiếu là gần như đắc cử.
Nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, Ả-rập là một quốc gia có nhiều đảng phái, không chỉ hai, ba mà thậm chí bốn cạnh tranh với nhau. Nhiều đảng như vậy số phiếu phát đi cũng sẽ nhiều hơn, phiếu càng phân tán thì tỉ lệ được bầu sẽ không nhiều.
Mà đã chiếm được hơn một nửa số phiếu như vậy thì chắc chắn sẽ áp đảo những ứng cử viên khác.
Mặt khác một khi đã được tuyển vào đảng rồi, nắm quyền hành trong tay cộng với sức mạnh liên kết giữa Lục Thiếu Hoa và Nhị Hoàng Tử thì việc xử lý các đảng phái khác không còn là mối lo ngại. Đây chính là lý do vì sao Lục Thiếu Hoa nói không có điều gì là không thể làm được.
Đúng thế chỉ cần danh chính ngôn thuận được tuyển cử thì những chuyện tiếp đó trở nên dễ dàng rồi.Trên cái mảnh đất Ả-rập nhỏ bé đó Nhị Hoàng Tử hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá với sự hợp lực của Lục Thiếu Hoa.
Tuy nhiên cũng cần phải nói trong thâm tâm của Lục Thiếu Hoa vẫn ẩn chứa một câu nói:”Tuyệt đối không thể coi thường kẻ thù”
Lục Thiếu Hoa cũng không hề coi thường kẻ thù đặc biệt là Mỹ càng không dám xem nhẹ thực lực của chúng. May mắn thay Mỹ đang trong tình trạng sa lầy trong vũng bùn, tạm thời không thể khôi phục ngay được.
Đây chính là cơ hội cho Lục Thiếu Hoa và Nhị Hoàng Tử, một khi Tổng Thống cử hành tuyển cử và họ được thắng cử thì Nhi Hoàng Tử hoàn toàn có thể thừa lúc Mỹ đang lúng túng mà ra tay loại bỏ những thành phần ủng hộ Mỹ ra khỏi A-rập.
Cũng như thế mà triệt tiêu những thế lực khác. Một khi đã thắng cử muốn giở chút thủ đoạn để quét sạch những thế lực khác ra khỏi Ả-rập thật quá dễ dàng. Đến lúc đó chỉ còn là lực lượng của ta.
Đương nhiên nhìn thì đơn giản nhưng làm lại chẳng đơn giản chút nào. Để hoàn thành nhiệm vụ này cần thời gian, cũng cần có cơ hội, chứ nếu không khó mà thành được.
Nhị Hoàng Tử dường như đã hiểu được ý đồ của Lục Thiếu Hoa. Nhưng ngài không thể không lo lắng vì ngài biết rằng nếu như hành động lần này thất bại, không nói là lãng phí nhiều của cải vật chất mà điều quan trọng hơn là chặn đứng con đường trở thành người hoàng thất của mình sau này.
Chính trị không phải là chuyện thường.Thắng lợi thì có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực, còn khi đã thất bại thì không còn mặt mũi nhìn ai. Đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Nhị Hoàng Tử tất nhiên là biết đạo lý này vì thế cho nên mới có chút lo lắng. Dù sao ở Ả-rập Hoàng Thất cũng có ảnh hưởng rất lớn, nếu như lần này thất bại thì họ sẽ phải chịu đả kích rất lớn còn nếu như nghiêm trọng hơn thì toàn bộ Hoàng Thất sẽ có thể bị phá tan.
Nhị Hoàng Tử trầm ngâm rất lâu mà không nói gì! Trong lòng rất mâu thuẫn không dám quyết định.