Đã xác nhận được thân phận của Hacker, đúng là một tổ chức hacker dưới quyền của Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley, bình thường làm việc cho Tập đoàn này, chủ yếu là điều tra tin tức tình báo của một số ngân hàng, thỉnh thoảng còn có thể làm một số việc chuyển khoản các loại, xem như là lực lượng dẫn đầu của Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley, mỗi khi Tập đoàn này muốn hành động với Thị trường Tài chính, thì sẽ điều động tổ chức hacker đó.
Điều đáng tiếc chính là, tổ chức Hacker đó có mười ba người, trong đó có một người đứng đầu rất bí ẩn, không ai biết thân phận thật sự của y, cũng không biết bọn họ ở phương nào, Lý Chí Kiệt cũng chỉ bắt được về mười hai người mà thôi, trừ một người bị anh ta bắn chết tại chỗ, còn lại chỉ có mười một người.
Nhưng cho dù như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng hài lòng rồi, có mười một người, thu phục được hơn nửa tổchức, mạng lưới tình báo của căn cứ Hổ Gầm lại rất lớn mạnh, nếu có lúc cần thiết vẫn có thể để những người đó đến giúp đỡ Công ty Tài chính Phượng Hoàng, làm những hoạt động giống như lúc trước họ đã làm.
...
Im lặng như tờ, chuyện Hacker tấn công hệ thống mạng inte của Ngân hàng Phượng Hoàng đã tuyên bố kết thúc một giai đoạn, trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng bớt đi một gánh nặng, sau khi lại bố trí tốt việc điều động vốn, hiện tại chỉ còn đợi mấy người Lưu Minh Chương thu xếp xong, sau đó liền thổi kèn phát lệnh tấn công lại.
Ít thì bảy ngày, nhiều thì mười ngày.
Đây là thời hạn mà Lục Thiếu Hoa định ra, nếu nhanh thì bảy ngày, nếu chậm thì mười ngày, hắn sẽ bắt đầu tấn công Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley, đến lúc đó muốn nhìn xem bọn họ sẽ đối phó thế nào với sự phản kích của hắn.
Thời gian qua đi từng ngày, rất nhanh, một tuần, cũng chính là thời gian bảy ngày qua đi, trong bảy ngày này, ban ngày Lục Thiếu Hoa luôn ở trong phòng làm việc ở cao ốc Phượng Hoàng, nhìn qua thì là trấn giữ cơ quan đầu não, kỳ thực thì không phải, hàng ngày hắn đều rất nhàn nhã, chỉ có thỉnh thoảng xảy ra một chút rắc rối lớn làm phiền đến hắn, hắn mới ra mặt giải quyết một chút.
Song loại rắc rối này cũng không gặp nhiều, trước bảy ngày này, đã xảy ra không quá hai chuyện như vậy mà thôi, hai chuyện đó là vấn đề về xe hơi Phượng Hoàng và công ty máy tính Phượng Hoàng.
Cũng khó trách xe hơi Phượng Hoàng và máy tính Phượng Hoàng xảy ra chuyện, dù sao hai lĩnh vực này là mục tiêu tấn công chính của tổ chức đồng minh do Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley dẫn đầu, sức mạnh liên minh của họ rất lớn, muốn cản trở ngăn họ lại cũng không hề đơn giản.
IBM, Apple, Dell, đây là ba hãng máy tính, đồng thời ngoại trừ máy tính Phượng Hoàng ra thì đều là ba hãng máy tính lớn nổi tiếng nhất thế giới, cùng liên kết lại với nhau tấn công máy tính Phượng Hoàng.
Mà về lĩnh vực xe hơi, đối phương càng mạnh hơn, Mercedes-Benz, BMW, Audi, General, bốn công ty cùng liên kết lại, tiến hành bao vây đánh đổ xe hơi Phượng Hoàng, chỉ tiếc xe hơi Phượng Hoàng cũng có liên minh, nên bốn công ty kia mới không thực hiện được kế hoạch.
Nhưng cho dù là như vậy, lĩnh vực máy tính và xe hơi cũng đã bị tổn hại, xe hơi Phượng Hoàng và máy tính Phượng Hoàng chọn cách phòng thủ, giữ ổn định, mặc dù có chút ý từ từ lùi lại, nhưng Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ, đối mặt với thế tấn công lớn mạnh như vậy mà hiện tại đã bình ổn được, Tập đoàn Phượng Hoàng như vậy là đã chiến thắng.
Thành công?
Đó không phải là điều mà Lục Thiếu Hoa muốn, hắn muốn là muốn thắng lợi lớn, loại chiến thắng oanh liệt, hơn nữa còn mượn cơ hội này đưa những lĩnh vực có liên quan của Tập đoàn Phượng Hoàng bước lên một bậc thang nữa, chiếm càng nhiều số định mức hơn nữa, hoàn toàn xứng đáng với vị trí hàng đầu.
Lục Thiếu Hoa lúc nào cũng duy trì theo lý trí, biết lúc nào nên làm gì? Lúc nào không nên làm gì, vì thế, trong bảy ngày này, bất kể xe hơi Phượng Hoàng và máy tính Phượng Hoàng nảy sinh mối nguy hiểm, hắn chỉ có một chỉ thị, đó chính là giữ bình tĩnh ổn định, nếu bình ổn không được thì lùi một bước sẽ thấy trời cao lồng lộng, biển rộng mênh mông.
Loại kế sách này là phương pháp phòng thủ rất tiêu biểu, tầng chống đỡ đầu tiên bị phá tan, vậy lùi về tầng thứ hai phòng ngự, nếu tầng thứ hai cũng bị phá vỡ, vậy thì lui về tầng thứ ba. Dù sao hắn đã bố trí rất nhiều tầng phòng ngự, không sợ đối thủ tấn công đến trung tâm.
Song tuy nói là phòng ngự, nhưng dù sao cũng là đang bị thiệt hại, lòng hắn đang rỉ máu, có lúc hắn đều thiếu chút không kìm nổi định ra chỉ thị đánh lại bất chấp mọi giá, nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí đè xuống.
Chịu được đắng cay, mới là người tài giỏi.
Hiện tại Lục Thiếu Hoa thấy nhất thiết phải kiềm chế, đồng thời chờ đợi một thời cơ, một khi cơ hội đến, đó chính là lúc hắn tấn công lại, mà tới lúc đó, sợ rằng hắn sẽ làm sự tấn công thành sự phòng thủ tốt nhất.
- Chờ đợi đi, chờ đợi đi, đợi đến khi bố trí tốt, chính là lúc dạy cho các ngươi bài học.
Lục Thiếu Hoa lẩm bẩm nói một mình.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng thầm thề, chờ đến khi tấn công lại, nhất định không để tình cảm xen vào, nếu có thể thì diệt cỏ diệt tận gốc, những công ty tham gia vào đó cũng không được nương tay, có thể bỏ một thì bỏ đi một, cho dù không thể ném đi, cũng phải làm cho bọn họ bị lột da.
Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày, cho Lục Thiếu Hoa thêm ba ngày, hắn có thể tấn công lại.
Song, thấy thời gian bảy ngày đã trôi qua, nhưng mấy người Lưu Minh Chương không có thông tin gì báo lại, hắn tuy tin tưởng mấy người họ sẽ không kéo dài quá thời gian quy định, nhưng vẫn không kìm nổi sự lo lắng.
May mà, vào ngày thứ tám, Lưu Minh Chương thay mặt ba ông chủ lớn của Tập đoàn Phượng Hoàng đến gặp Lục Thiếu Hoa, còn như mục đích ông ta đến, không cần đoán cũng biết, là mấy người họ đã tìm hiểu kỹ được Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley, là thời gian bắt đầu rồi.
Lục Thiếu Hoa cười nhạt, hỏi:
- Thế nào? Tìm ra kế hoạch khả thi chưa?
Khi Lục Thiếu Hoa nói với mấy người Lưu Minh Chương về tình hình thực tế Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley xảy ra thiếu hụt vốn, hắn liền biết, sau đó khi nhìn thấy một người trong số ba người họ, thì đó là ngày bắt đầu hành động.
Ngày hôm nay nhìn thấy Lưu Minh Chương, hơn nữa trên mặt ông ta mang theo vẻ tươi cười, hắn càng thêm chắc chắn, mấy người họ đã có kết quả, thời gian hành động đã đến, kế hoạch cần được bắt đầu.
Không, Lưu Minh Chương gật đầu rất mạnh, nói:
- Đã có kết quả, ba người chúng tôi đã tìm ra được một kế hoạch vừa đơn giản vừa nhanh chóng trực tiếp hơn, một mặt đánh vào cơ quan đầu não của Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley, một mặt tấn công bất ngờ, phỏng đoán Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley cũng không thể ngờ được rằng chúng ta sẽ làm như vậy, xác xuất thành công tăng lên rất nhiều.
- Tốt, ý kiến rất táo bạo, cũng xứng với từ tấn công bất ngờ này, ừ, chính vì họ không thể ngờ rằng chúng ta sẽ đến nhanh như vậy, cho nên chúng ta đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa ngừng lại một chút, sau đó cười nói tiếp:
- Tiền vốn hiện tại của Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley rất ít, bị chúng ta tấn công bất ngờ, họ lập tức không thể phản ứng được ngay, mà đợi đến khi họ phản ứng lại được, muốn điều động vốn e rằng cũng đã muộn.
- Ừ, chúng tôi đã tính đến điều này, cho dù Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley điều động tiền vốn với tốc độ nhanh nhất, cũng phải mất mấy giờ đồng hồ, mà khoảng thời gian đó cũng đủ để chúng ta đánh tan bọn họ.
Dừng một chút, Lưu Minh Chương lại nói:
- Chỉ cần đánh mạnh, họ có nhiều tiền vốn đến đâu cũng phải cứu thị trường trước, mà lúc này chúng ta không ngừng tấn công, tấn công mạnh hơn, kéo dài làm họ tiêu hao, thời gian một ngày cứ như vậy trôi qua.
- Mà chỉ cần họ có hành động, Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley liền trở thành người cứu hỏa, đánh phía đông đập phía tây, chúng ta cứ như vậy đùa vui với họ hai ngày, sau đó ngày thứ tư sẽ rút lui hoàn toàn, lui ra.
Lưu Minh Chương báo cáo lại tỉ mỉ toàn bộ kế hoạch của mấy người họ.
- Bốn ngày?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, môi hơi động, ánh mắt xa xăm, nói thầm một câu, nhìn qua là biết đang suy nghĩ, lát sau, hắn mới bình tĩnh lại, nói:
- Bốn ngày, đùa với họ bốn ngày, ừm, thời gian bốn ngày cũng đủ để khối công thương nghiệp của chúng ta tiến hành tấn công lại, tới khi Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley khôi phục ổn định lại, họ sẽ phát hiện ra, liên minh của họ đã bị phá tan tành.
Lục Thiếu Hoa đã sớm nghĩ đến, khi khối tài chính này thổi lên hồi kèn hướng vào Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley, cũng là lúc khối công thương nghiệp này bắt đầu đánh lại, hai việc cần tiến hành song song cùng lúc.
Đúng vậy, đây là cách làm duy nhất, nếu bỏ cách này, như vậy rất dễ nhận thấy, hành động sẽ hoàn toàn thất bại, bởi vì vào lúc này thời gian luôn luôn rất quan trọng, nắm bắt được thời gian chính là nhân tố chủ yếu quyết định thành công.
Cái gì gọi là mạnh như vũ bão, điều Lục Thiếu Hoa muốn chính là hiệu quả này, khi Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley bị tấn công, đó là lúc các nước đồng minh của họ ắt phải nhận được tin tức, như thế sẽ làm cho khí thế của họ hạ thấp xuống, mà lúc này Tập đoàn Phượng Hoàng phát động tấn công lại, nhất định chiếm được ưu thế về thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tiếp đó nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc, đánh sâu vào với thế mạnh áp đảo, song song với việc giành lại đất bị mất lại tấn công chiếm đất của đối phương.
Đây chính là tác dụng của việc nắm bắt chắc chắn thời điểm quan trọng, bởi vì thời gian này gần như có thể so sánh với thiên thời, nắm bắt được, khi tấn công lại có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực, nếu nắm không chắc, không chỉ tăng thêm áp lực, có lẽ ngay cả khả năng chiến thắng cũng không có.
Song, Lục Thiếu Hoa là người như thế nào, hắn đúng là người Trung Quốc, thuộc lòng binh pháp Tôn Tử, về mặt sách lược dám chắc là một người tài giỏi, ở mặt xem xét nhận định thì vô cùng chính xác, cho nên, hắn là người khó bị đánh bại.
- Các anh phải di chuyển những cổ phần thu mua đó để không xảy ra vấn đề gì, nhưng phải nhớ kỹ một điều, những thứ khác có thể ném đi bất kỳ đâu, cho dù sau chuyện này thu mua lại cũng không có vấn đề, nhưng IBM thì không được, trước khi rút lui cần phải thu mua lại, tôi có việc lớn cần dùng.
Lục Thiếu Hoa đặc biệt dặn dò thêm.
Cho đến hiện tại, Công ty Tài chính Phượng Hoàng đã có một phần cổ phiếu xe hơi và điện General, đó là một khoảng thời gian trước khi thu mua, mà một phần cổ phần IBM đã thu mua từ rất lâu trước đó, sau đó lại lại mua thêm, mới có số lượng như hiện tại.
Lục Thiếu Hoa tốn nhiều thời gian và sức lực như vậy đi thu mua cổ phần của một công ty thật ít thấy, nếu nói không có tác dụng gì lớn, ai có thể tin chứ.
Lưu Minh Chương cũng biết cổ phần của IBM có ích rất lớn đối với Lục Thiếu Hoa, vội nói bảo đảm:
- Chỉ biết tăng nhiều, sẽ không giảm.
- Tốt.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, lại hỏi một câu:
- Khi nào thì bắt đầu tiến hành, cần bao lâu để bố trí tốt?
...