Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 279: Chương 279: Cô gái kia




Phi thuyền của Dung Thịnh tới hành tinh Vala đã là năm ngày sau, đây đã là kết quả khi bọn họ chạy bằng tốc độ nhanh nhất.

Trong khoảng thời gian này Vạn tiên sinh vẫn luôn giao tiếp với Adolf, ý đồ thuyết phục ông ta, cho dù có một chút buông lỏng cũng được, nhưng mà Adolf đã biến thành tường đồng vách sắt, đến bây giờ cũng chưa thể cạy ra cái đinh nào.

“Dung Thiếu à, tôi đã tận lực rồi, Adolf quyết tâm không muốn hợp tác.” Sau khi Vạn tiên sinh nhìn thấy Dung Thịnh, nói với vẻ rất áy náy.

Dung Thịnh gật đầu tỏ vẻ đã biết, hỏi: “Việc mà tôi bảo ông điều tra thế nào rồi?”

Vạn tiên sinh nghiêm mặt nói: “Đã điều tra ra rồi, đúng là Adolf không phải người làm chủ, ông ta nghe lệnh một người sống trong ngôi nhà trắng ở phố 11 khu C.”

“Có tra ra được đối phương là người nào không?” Dung Thịnh hỏi.

“Không có, chỉ biết chủ nhân ngôi nhà trắng đã từng tới hàng tinh Vala hai năm trước, hình như chính bọn họ trợ giúp Adolf, nhân lúc tầng quản lý của hành tinh Vala phát sinh nội chiến đã bắt hết một lưới. Còn địa vị gì thì không rõ ràng lắm, nhưng những người đó kẻ nào thân thủ cũng bất phàm.”

Tần Vũ và Lộ Lê tạm thời không muốn để người ta biết chủ nhân hành tinh Vala có liên quan đến quân bộ của đế quốc Vinh Diệu, cho nên manh mối liên quan đã bị lau sạch trước cả khi Vạn tiên sinh tới.

Hiện tại khu C do một tay Adolf khống chế, hai năm trước không có người biết Lộ Lê và Tần Vũ, cho nên cho dù Vạn tiên sinh có tâm cũng không tra ra được cái gì.

“Dung Thiếu này, ngài cảm thấy chủ nhân ngôi nhà trắng có thể chính là người mua hành tinh Vala không?” Vạn tiên sinh hỏi.

Khả năng này rất cao, Dung Thịnh tưởng tượng đến điều này, lông mày nhăn vào một chỗ, “Tên Adolf kia không phải người làm chủ, nói tiếp với ông ta cũng vô dụng, xem ra phải đến chào hỏi chủ nhân của ngôi nhà trắng thôi.”

Nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Dung Thịnh nhích người đến ngôi nhà trắng.

Vạn tiên sinh nhìn đại mỹ nhân đi theo bọn họ.

“Ông cứ nhìn tôi suốt, có phải trêи mặt tôi có thứ gì hay không?” Ngay từ đầu Tiêu Nguyệt đã chú ý tới ánh mắt của ông ta, chớp mắt nghịch ngợm, nhìn như câu dẫn, lại mang theo vài phần đáng yêu, khiến vẻ ngả ngớn nhạt đi một chút.

“Không có.” Bị bắt quả tang, vẻ mặt Vạn tiên sinh không được tự nhiên cho lắm.

Vẫn là Dung Thịnh hiểu biết cấp dưới của mình, cười nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng trêu Vạn tiên sinh nữa, da mặt ông ấy mỏng lắm.”

“Được rồi.” Tiêu Nguyệt nhấp môi cười, nụ cười sáng như sao trời.

Dung Thịnh không giải thích vì sao mang Tiêu Nguyệt cùng đi, nhưng thái độ của anh ta cũng đã nói cho Vạn tiên sinh đáp án.

Hơn nửa giờ sau, bọn họ đi đến phía trước ngôi nhà trắng, bởi vì vòng qua chỗ Adolf, cho nên Adolf cũng không biết, còn chưa đi vào, bọn họ đã bị người canh giữ ở bên ngoài ngăn cản.

“Chào các anh, tôi là Dung Thịnh, thiếu gia của tập đoàn năng lượng tổng hợp, muốn gặp chủ nhân của ngôi nhà trắng này, có việc muốn nói.” Dung Thịnh nhanh chóng nhận ra được người ngăn lại bọn họ mang khí thế cứng rắn nghiêm nghị, đây cũng không phải thứ người thường sẽ có, tuyệt đối đã trải qua huấn luyện tàn khốc.

Một binh lính thấy bọn họ chỉ có ba người, không có uy hϊế͙p͙ quá lớn, bèn để bọn họ đứng đợi, đi vào thông báo cho đội trưởng Hồ Uy Phàm.

Hồ Uy Phàm biết tập đoàn năng lượng tổng hợp, liền đi vào đại sảnh nói chuyện này cho Lộ Lê.

“Thưa phu nhân, thượng tướng không ở đây, cần cự tuyệt bọn họ hay không?”

“Đối phương là thiếu gia của tập đoàn năng lượng tổng hợp, vậy trừ anh ta, còn có người nào tới nữa?” Lộ Lê hỏi.

“Còn có một người đàn ông cùng một cô gái.”

“Xem ra cũng có thành ý, không mang quá nhiều người đến đây, tuy nhiên thái độ đối phương cũng rất kiên quyết, nếu vẫn luôn cự tuyệt, có khả năng họ sẽ không từ bỏ. Bảo bọn họ vào đi, nơi này là địa bàn của chúng ta, bọn họ cũng không có can đảm làm việc gì dư thừa.” Lộ Lê nói.

Hồ Uy Phàm cũng biết điều này, chỉ là thói quen cẩn thận, “Bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ vào.”

Lộ Lê muốn ôm đôi song sinh lên lầu, nhưng lại sợ vì Bào Bào quá tò mò, từ giường trẻ em chạy xuống, Khiêu Khiêu ngược lại rất đáng yên tâm, do dự vài giây, vẫn không nhúc nhích.

Hồ Uy Phàm mang ba người tiến vào.

Lộ Lê nghe được tiếng bước chân, thoáng nhìn hướng cổng lớn, ở trong nháy mắt đó đồng tử co rụt lại, giây tiếp theo lại khôi phục bình thường, bình tĩnh mở máy truyền tin, nhắn một tin cho Tần Sương ở nhà bên cạnh.

Dung Thịnh nghĩ chủ nhân ngôi nhà trắng hẳn là người đàn ông rất có khí thế, vô cùng uy nghiêm, không ngờ vừa tiến vào lại nhìn thấy một chàng trai đang ôm trẻ con.

Chàng trai mang gương mặt cực kỳ diễm lệ, ngũ quan tinh xảo xuất chúng, không hề kém hơn Tiêu Nguyệt bên người anh ta.

Tiêu Nguyệt rất đẹp, nhưng không có sắc đẹp diễm lệ tự nhiên như đối phương, tuy nhiên nàng đẹp từ trong xương cốt mà ra, hoàn hảo như trời ban tặng.

Tuy chàng trai này bề ngoài rất diễm lệ, nhưng đôi mắt lại trong vắt, ánh nhìn đầu tiên sẽ cảm thấy rung động, mê hoặc, đến ánh mắt thứ hai sẽ không còn cảm giác này nữa.

“Nghe nói anh muốn gặp tôi à?” Lộ Lê ôm Bào Bào đang muốn bò xuống, Khiêu Khiêu ngồi bên người y một cách yên tĩnh, đôi mắt quả nho sáng lấp lánh, theo cha nó cùng quan sát Dung Thịnh.

Còn Vạn tiên sinh và Tiêu Nguyệt đứng một bên, trừ cái liếc mắt ban đầu kia, Lộ Lê không nhìn bọn họ thêm nữa, lần này gặp mặt, bọn họ vốn dĩ chỉ làm nền, vai chính chỉ có Dung Thịnh.

Trong lòng rõ ràng là một chuyện, Tiêu Nguyệt vẫn ngạc nhiên đối phương lại nhìn như không thấy mị lực của mình.

Tuy nhiên nàng cũng không tự đại đến mức cho rằng tất cả đàn ông đều bị vẻ đẹp của nàng chấn động, đặc biệt là một chàng trai đã có con, hơn nữa bản thân cũng không thua kém nàng, chỉ là cảm thấy đối phương bình tĩnh đến mức giống như mị lực của nàng giảm xuống.

“Vô cùng xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, tôi là Dung Thịnh, đại biểu tập đoàn năng lượng tổng hợp, lúc trước vẫn luôn là cấp dưới của tôi nói chuyện với Adolf về quặng Quá Tinh Thạch.” Dung Thịnh nói thẳng ý đồ mình đến đây.

Không dài dòng lằng nhằng đúng là phương thức thẳng thắn mà Lộ Lê thích.

“Nếu tôi nhớ không lầm, Adolf đã cự tuyệt các anh rồi.”

“Ngài nói không sai, nhưng tôi còn muốn tranh thủ một chút quặng Quá Tinh Thạch, nó quá trọng yếu với tập đoàn năng lượng tổng hợp, còn xin Lộ tiên sinh suy xét lại một chút, tôi nghe nói ngài là chủ nhân hành tinh Vala phải không?” Thái độ Dung Thịnh rất cẩn thận.

Lộ Lê cũng không ngạc nhiên, hào phóng thừa nhận, “Không sai, hành tinh Vala hiện tại là tinh cầu tư nhân của tôi. Hẳn Dung tiên sinh đã biết, toàn bộ hành tinh Vala đều là của tôi, không được tôi chấp thuận, bất luận kẻ nào dám đụng đến đất đai của tôi, đều không hợp pháp.”

Dung Thịnh nheo mắt, cảm thấy lời đối phương nói có ẩn ý, nhưng tạm thời anh ta còn chưa nghĩ đến hướng tiêu cực nhất, “Chẳng lẽ thật sự không có một chút cơ hội xoay chuyển nào sao, tôi có thể ra giá cao hơn.”

“Có vài thứ là vô giá, thật sự không được, Dung tiên sinh, vẫn mời anh trở về đi.” Lộ Lê bắt đầu tiễn khách.

“Bất kể nói như thế nào, tôi vẫn hy vọng Lộ tiên sinh suy xét lại một chút, hành tinh Vala lớn như vậy, ngài chưa chắc có thể nuốt hết mạch khoáng trêи viên tinh cầu này, đặc biệt là dưới tình huống phòng ngự không hoàn thiện. Nếu có người từ địa phương khác đổ bộ lên hành tinh Vala, hơn phân nửa là Adolf tiên sinh không thể chú ý tới. Mà tập đoàn năng lượng tổng hợp của tôi có mắt xích sản nghiệp hoàn thiện nhất, có kinh nghiệm và hiệu suất rất cao, ở R tinh hệ xếp hạng ít nhất cũng top 3, có được năng lực chứa đựng cực đại, còn có thể đủ để các tập đoàn năng lượng khác tự động bại lui, như năng lượng Wall chẳng hạn.”

Dung Thịnh đĩnh đạc nói, tuy rằng còn chưa thể đả động Lộ Lê, nhưng lại có thể thừa nhận tài ăn nói của anh ta khá hơn nhiều so với Vạn tiên sinh, một vài kiến nghị đều đi thẳng vào trọng điểm.

Chính xác, hành tinh Vala đã được kiểm tra đo lường ra rằng có tài nguyên khoáng sản phong phú, điểm này cũng đủ hấp dẫn vô số công ty năng lượng và công ty chế tạo cơ giáp đuổi theo như đuổi vịt.

Lịch sử phát triển của hành tinh Vala quá ngắn, kinh tế phát triển cũng rất kém cỏi, đây lại là một viên tinh cầu lớn gấp mấy lần Vinh Diệu tinh, rất nhiều nơi xác thật bọn họ không thể chú ý được.

Nhưng tiên đề là chỉ có một mình Adolf, còn nếu có Tần Vũ, chẳng lẽ còn sợ điểm này không thể hoàn thiện trong khoảng thời gian ngắn sao, tuy nhiên Dung Thịnh cũng không biết điều này, nói như vậy cũng đúng tình hợp lý.

Dung Thịnh tỏ vẻ lần sau sẽ lại đến chào hỏi, sau đó mang theo Vạn tiên sinh và Tiêu Nguyệt rời đi.

Bọn họ vừa bước ra khỏi ngôi nhà trắng không đến mười giây, Tần Sương đã hấp tấp ôm cháu gái trở lại.

“Đệt, chị dâu à, tin nhắn anh gửi là thật sao?” Tần Sương ném cháu gái lên sô pha.

“Em nhẹ nhàng một chút, Khả Khả không phải hàng hóa.” Lộ Lê trừng cậu ta một cái.

Tần Sương lập tức xách cháu gái lên để nó ngồi cho ngay ngắn, “Hiện tại có thể nói rồi chứ.”

“Nếu anh không nhìn lầm, thì là thật sự.” Lộ Lê tức giận nói.

Tần Sương nghĩ nghĩ, nhanh chóng chiếu một bức ảnh từ máy truyền tin ra, “Chị dâu à, anh cẩn thận xem lại đi, rốt cuộc có phải cô ta hay không?”

Lộ Lê trêu chọc: “Đây là nhớ mãi không quên người ta sao, em còn lưu ảnh chụp của cô ta nữa.”

“Chị dâu oan cho em quá, đây là yêu cầu công việc, em không có nửa tâm tư gì với cô ta hết.” Muốn động tâm, cậu ta sớm đã động tâm rồi.

Lộ Lê thấy cậu khóc buồn cười không chịu nổi, quyết định cho cậu ta đường lui, “Được rồi, cô ta đẹp như vậy, liếc mắt một cái là có thể khiến ấn tượng khắc sâu. Anh đây có năng lực tương đương với đã gặp qua là không quên được, sao có thể nhìn lầm, cô ta chính là đại mỹ nhân Phù Cừ mà mọi người đối phó ở hành tinh Giant đúng không.”

Tiêu Nguyệt chính là Phù Cừ, lúc trước ở hành tinh Giant đã chạy thoát, sau đó không còn tin tức của nàng nữa, không ngờ xuất hiện trở lại bên cạnh Thái Tử Dung Thịnh của tập đoàn năng lượng tổng hợp.

Lần này Phù Cừ có mục đích gì, Tần Sương dùng ngón chân cũng đoán ra được.

Hành tinh Vala này vừa phát hiện quặng đá năng lượng tồn tại, sau lưng đối phương đã xuất hiện ngay, nếu hai bên không có liên hệ, đánh chết cậu ta cũng không tin.

“May mắn anh cả em hôm nay mang theo Chu thượng tá đi ra ngoài xử lý quặng đá năng lượng, hôm nay em lại đến nhà Hulk với Khả Khả, bằng không vừa đến đã bị cô ta phát hiện rồi.” Lộ Lê cảm khái.

Tần Sương tưởng tượng đúng là vậy, nếu kinh động đến người phụ nữ này, chắc chắn nàng sẽ lùi vào mai rùa, hoặc là chết không thừa nhận, để nàng chạy thoát sẽ rất phiền toái, “Không được, hiện tại em sẽ phái người đi giám thị người phụ nữ kia.”

Tần Vũ, Chu Tuấn Ngạn và Noyce đến gần 6 giờ tối mới trở về.

Quặng đá năng lượng không phải là nhỏ, hiện tại người biết đã có mấy tầng, cần phái người trông coi, phòng ngừa có người trộm khai thác, việc kế tiếp cũng phải tiến hành an bài.

Lúc ăn cơm, Tần Sương gấp không chờ nổi kể lại tin Phù Cừ hóa thân thành Tiêu Nguyệt cho bọn họ.

“Cô ta thật lớn mật, cũng không thèm điều tra trước đã dám xuất hiện ở chỗ này, anh cả à, em hoài nghi bọn họ có kế hoạch nhằm vào quặng đá năng lượng, chúng ta có tương kế tựu kế hay không?”

“Muốn tương kế tựu kế, còn phải để vị Thái Tử Dung Thịnh kia phối hợp mới được.” Chu Tuấn Ngạn nói ra điểm mấu chốt.

“Cái này tương đối đơn giản, chỉ cần nói chân tướng cho Dung Thịnh là được, kế hoạch của đại mỹ nhân rõ ràng là muốn mượn tay anh ta lấy quặng đá năng lượng. Người không biết chân tướng chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ là một bọn, đến lúc đó Dung Thịnh thừa nhận lửa giận của chúng ta, đại mỹ nhân lại mang theo quặng đá năng lượng bỏ trốn mất dạng, lại là một kế hoạch tính toán tỉ mỉ nữa.” Tần Sương tặc lưỡi hai tiếng.

Lúc này, Dung Thịnh cũng đang nói việc lần này với Vạn tiên sinh.

“Ông cảm thấy tỷ lệ bọn họ đáp ứng là bao nhiêu?”

“Không đến hai phần.” Vạn tiên sinh thật sự không muốn thừa nhận, nhưng ưu thế của họ đúng là không lớn.

Cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên.

Dung Thịnh bảo Vạn tiên sinh ra mở cửa, Tiêu Nguyệt đứng ở cửa nâng chai rượu cùng hai cái ly, quần áo trêи người đổi thành váy hai dây, đường cong trêи ngực căng ra, làn da lộ ra trắng như tuyết.

“Không mời tôi đi vào sao?” Tiêu Nguyệt, không đúng, hiện tại hẳn là Phù Cừ, giơ rượu trong tay lên.

“Không tiện lắm.” Vạn tiên sinh nhăn mày, bọn họ đang nói chuyện chính sự, sao có thể để một người phụ nữ tiến vào.

Phù Cừ dường như nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, cười nhẹ ra tiếng, “Còn không phải là quặng Quá Tinh Thạch sao, còn phải tránh tôi, đoán cũng đoán được, sao nào, chẳng lẽ các ông muốn nói chuyện gì phải giấu diếm người khác?”

“Sao có thể, vào đi.” Dung Thịnh lên tiếng.

Vạn tiên sinh đành phải để nàng tiến vào.

“Đến đây đi, có cái gì không nghĩ ra, uống một ly rượu, lập tức có thể nghĩ thông suốt.” Phù Cừ rót hai ly rượu vang đỏ, màu đỏ mã não chảy xuôi xuống ly, một ly đưa cho Dung Thịnh, một ly cho Vạn tiên sinh.

“Tôi không cần.” Vạn tiên sinh vội vàng cự tuyệt, ông ta còn chưa yên tâm về người phụ nữ này, nhỡ nàng hạ thuốc trong rượu thì sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.