Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 281: Chương 281: Đã muộn rồi




Dung Thịnh về đến chỗ ở với mặt mày ủ ê

“Dung thiếu, có phải đối phương lại không chịu đáp ứng hay không?” Phù Cừ đã sớm đoán được kết quả, dò hỏi một câu có lệ.

“Không, vị tiên sinh kia đáp ứng rồi.” Dung Thịnh thở dài.

Phù Cừ đột nhiên cảm thấy không thể hiểu được, “Nếu cậu ta đáp ứng rồi, vì sao anh còn phải thở dài?”

Dung Thịnh cười khổ, “Không phải quặng Quá Tinh Thạch, là một mạch khoáng khác, cách quặng Quá Tinh Thạch rất xa. Ngay từ đầu ta muốn nói quặng Quá Tinh Thạch, nhưng thái độ của cậu ta quá kiên quyết, ta lo sẽ về tay không, đành phải lấy một mạch khoáng khác làm cớ, cậu ta lại đáp ứng rồi.”

Phù Cừ hơi nhăn mày, cách xa quặng Quá Tinh Thạch, vậy không thể xuống tay.

“Đây không phải việc đáng vui vẻ sao, vì sao Dung thiếu nhất định kiên trì ở cái quặng Quá Tinh Thạch kia?”

Dung Thịnh nhíu mày, dường như đang tự hỏi muốn nói cho nàng hay không, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Mạch khoáng kia tương đối nhỏ, cho dù khai thác ra, lợi nhuận cũng sẽ không quá cao, nhiệm vụ lần này của ta tương đương như thất bại, không có biện pháp nào nữa.”

Phù Cừ cũng mang nhiệm vụ trong người lại không thể từ bỏ nhiệm vụ này giống anh ta được.

Từ sau sự kiện ở hành tinh Giant, Thiên Long đã rơi vào đả kϊƈɦ kịch liệt của Tần Vũ, cứ điểm bị đánh phá càng ngày càng nhiều, tổn thất không thể đếm hết.

Nhưng câu chuyện về nàng ở hành tinh Giant đã truyền khắp nơi, nàng đã không còn khả năng thu hoạch tinh tệ quy mô lớn như trước đây.

Mất đi phương thức nhanh và tiện nhất, thu nhập của Thiên Long mấy năm nay càng ngày càng kém, thật sự nếu không lấy được một khoản tài chính khổng lồ, sẽ gây ảnh hưởng cực đại đến kế hoạch kế tiếp của họ.

Cũng may là vận may của bọn họ không tệ, thông qua thu thập tin tức, biết được tập đoàn năng lượng tổng hợp phát hiện một quặng đá năng lượng ở hành tinh Vala, quặng đá năng lượng này nghe nói sâu đến trăm trượng.

Giá trị của quặng đá năng lượng từ trước đến nay cao không cần bàn, nếu bọn họ có được quặng đá năng lượng này, ba năm tới sẽ không thiếu tinh tệ nữa, một lần là có thể giải quyết.

Vì thế Thiên Long phái Phù Cừ tiếp cận Dung Thịnh, mê hoặc anh ta, nguyên tưởng rằng đã nắm chắc rồi, không ngờ cuối cùng lại vướng phải chủ nhân hành tinh Vala, vì kế hoạch lần này, bọn họ đã trù tính rất lâu, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.

“Dung thiếu, thật ra trong lòng anh vẫn không cam lòng mà.” Phù Cừ suy nghĩ nhanh chóng.

Dung Thịnh liếc nàng một cái, “Không cam lòng thì có thể như thế nào.”

Phù Cừ nhu nhược không xương rúc lên người anh ta, “Tuy quặng Quá Tinh Thạch quan trọng, nhưng em nghĩ nó còn không quan trọng đến mức có thể làm Dung thiếu nhớ mãi không quên, nhất định phải có mạch khoáng kia như vậy.”

Đôi mắt Dung thịnh thoáng chốc trở nên sắc bén, “Ồ, vậy em cảm thấy là nguyên nhân gì?”

Phù Cừ thổi vào lỗ tai anh ta, “Tuy em không biết mục đích chân chính của Dung thiếu là cái gì, nhưng là em nghĩ thứ Dung thiếu muốn thật sự nhất định ở nơi đó, em đoán nhé, có phải mạch khoáng nào đó tương đối đặc thù lại hi hữu hay không?”

“Tiểu Nguyệt Nguyệt thật thông minh, vậy cũng đoán được, người khác đều nói phụ nữ ngực lớn ngốc nghếch, ta thấy, em không chỉ có ngực phát triển, đầu óc cũng phát triển nữa.” Dung Thịnh liếc bộ ngực cao ngất của nàng, nếu là trước kia nhất định anh ta sẽ tâm ý viên mãn mà nhào lên ngay lập tức rồi.

Trong lòng Phù Cừ mắng một câu đàn ông thúi, thân thể lại cọ lên, cọ ngực vào cánh tay anh ta, “Nếu Dung thiếu muốn thấy đầu óc, lúc nào em cũng có thể bày ra cho anh xem.”

“Vậy em nói thử xem, thứ ta theo dõi rốt cuộc là cái gì.” Dung Thịnh nheo mắt nhìn nàng.

Phù Cừ tựa không chú ý tới ánh mắt sắc bén của anh ta, “Có phải quặng đá năng lượng hay không?”

Sắc mặt Dung Thịnh trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn về phía Vạn tiên sinh.

“Không phải tôi nói cho cô ấy.” Vạn tiên sinh theo bản năng phủi sạch quan hệ.

Phù Cừ cười khanh khách, “Hóa ra em đoán đúng rồi sao.”

Dung Thịnh trừng mắt nhìn Vạn tiên sinh, quay đầu cười như có như không nhìn nàng, “Sao em đoán được?”

Phù Cừ nhún vai, “Em chỉ cảm thấy mạch khoáng có giá trị nhất chính là quặng đá năng lượng, cho nên mới đoán cái này nha.”

“Lại rơi vào bẫy của em rồi.” Dung Thịnh dựa vào sô pha, biểu tình dở khóc dở cười.

“Dung thiếu yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác đâu, em cảm thấy nếu là quặng đá năng lượng, thì anh thật sự phải tranh thủ một chút.”

Phù Cừ thấy lạnh lẽo trong mắt anh ta đã thu liễm bớt, biết mình đánh cuộc chính xác rồi.

“Em cho rằng ta không tranh thủ sao, kết quả em đã thấy rồi.” Dung Thịnh ủ rũ nói.

“Dung thiếu không ngại tìm người điều tra thử, nhìn xem lý do Adolf không đáp ứng anh là gì, có phải phát hiện quặng đá năng lượng tồn tại hay không, nếu không phải thì chứng tỏ còn cách cứu vãn.” Phù Cừ nói.

Ánh mắt Dung Thịnh sáng lên, “Em nói rất có lý, ta sẽ lập tức phái người đi điều tra.”

Phù Cừ thấy ý chí chiến đấu của anh ta lại cháy lên, cây kim ghim trong lòng hơi thả lỏng.

Hiệu suất của Dung Thịnh rất cao, không đến ba ngày đã điều tra xong, hấp tấp chạy vào.

“Chậm một chút, uống miếng nước nào.” Phù Cừ vội vàng rót ly nước cho anh ta.

Dung Thịnh một ngụm, hưng phấn nói cho nàng, “Tiểu Nguyệt Nguyệt, thật sự em nói đúng rồi, bọn họ căn bản không biết quặng đá năng lượng tồn tại. Ta tìm người hỏi thăm mới biết được, bởi vì quá nhiều người muốn cái quặng Quá Tinh Thạch kia, bọn họ mới quyết định giữ mạch khoáng lại, nhìn xem ai ra giá cao nhất. Hiện tại hành tinh Vala đang trêи đà phát triển, bọn họ yêu cầu lượng lớn tinh tệ đầu tư, cho nên cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ bán quặng Quá Tinh Thạch đi.”

“Vậy thật tốt quá, việc có thể sử dụng tinh tệ làm được, đối với Dung thiếu mà nói đều không phải việc khó đúng không.” Phù Cừ khen tặng anh ta một câu.

“Hiện tại biết vấn đề ở nơi nào rồi, hết thảy đều dễ làm, ta sẽ lập tức an bài, nói chuyện với người kia, nhất định ra một cái giá khiến cậu ta vừa lòng.” Dung Thịnh lại biến trở về thành Dung thiếu tự tin.

Phu Cừ rất vừa lòng với điều này.

Xác định phương án xong, Dung Thịnh quang minh chính đại chạy tới ngôi nhà trắng tìm Lộ Lê, nói tin Phù Cừ mắc mưu cho bọn họ, được câu trả lời về kế hoạch tiếp theo, trở về lại diễn một tuồng kịch.

Vì quặng đá năng lượng, tốn nhiều tiền, có thể nói là giá cả lỗ vốn mới khiến cho đối phương đồng ý hợp tác khai thác quặng Quá Tinh Thạch.

Ban đầu ý của Dung Thịnh là mua quặng Quá Tinh Thạch, tuy nhiên đối phương không chịu, chỉ đáp ứng hợp tác, bởi vì bọn họ cũng cần quặng Quá Tinh Thạch, cái lý do này thuyết phục được Phù Cừ, cho nên nàng không hề hoài nghi gì hết.

Hai bên nhanh chóng ký kết hợp đồng.

Phù Cừ tìm cớ nhìn bản hợp đồng kia, xác định hợp đồng không có vấn đề, ghi nhớ thời gian, nhân lúc Dung Thịnh an bài, nàng cũng âm thầm bố trí. Nói là âm thầm, thật ra nhất cử nhất động đều dưới sự giám thị của nhóm Lộ Lê.

Vài ngày sau, máy móc và công nhân sắp xếp xong, bắt đầu khai thác quặng Quá Tinh Thạch. Che dấu dưới hoạt động ồn ào náo động này, quặng đá năng lượng cũng được trộm khai thác, tốc độ tương đối chậm, nhưng quặng đá năng lượng tương đối nhỏ, cho nên tốc độ chậm cũng không sao cả, mấu chốt là không bị người ta phát hiện là được.

Kế hoạch hai bên thuận thuận lợi lợi tiến hành, thủ lĩnh Thiên Long không tra được thân phận chủ nhân hành tinh Vala, tuy cảnh giác, nhưng vẫn không đủ.

Nửa tháng kế tiếp, quặng đá năng lượng khai thác ra lập tức được chuyển dời đến kho của phi thuyền, đến khi chứa đầy phi thuyền, quặng đá năng lượng đã khai thác được một nửa, Dung Thịnh sai thuyền trưởng phi thuyền đưa đá năng lượng trở về trước, anh ta lưu lại theo dõi đá năng lượng lượng còn dư lại.

Phù Cừ nghe lén được thời gian khởi hành và đường đi của phi thuyền, gửi tin tức cho thành viên Thiên Long, để bọn chúng đi chặn đường.

Đường thì không chặn được, toàn quân còn bị diệt.

Lúc Phù Cừ nhận được tin tức đang bị Dung Thịnh lôi kéo nói chuyện phiếm, không có thời gian xem máy truyền tin, chờ khi nàng nhìn đến, đã qua hai tiếng rồi, gã đàn ông kia cũng liên hệ nàng rất nhiều lần, lập tức gọi lại.

“Phù Cừ, em đã làm như thế nào, vì sao kế hoạch thất bại, người phái đi chặn phi thuyền không một ai trở về!” Gã đàn ông kia nhận cuộc gọi rất nhanh, tiếng phẫn nộ rành mạch truyền tới.

“Chuyện này không có khả năng, nhất định là xảy ra vấn đề chỗ nào rồi.” Phù Cừ cắn môi dưới, chảy máu cũng không tự biết.

Thanh âm gã đàn ông âm trầm mười phần, “Tình báo em đưa là người trêи chiếc phi thuyền kia không vượt quá 50 người, nhưng người ta phái đi, không đến một giờ toàn quân đã bị diệt, bọn họ đều là cao thủ nhất đẳng, em trúng kế rồi.”

Bốn chữ cuối cùng giống một cái chày lớn giáng thật mạnh lên người Phù Cừ, nàng không nghĩ ra sao mình lại trúng kế, lại vì sao mà trúng kế.

Gã đàn ông biết nàng hoảng loạn, “Hiện tại chỉ có một lời giải thích, Dung Thịnh không bị mỹ mạo của em mê hoặc, hắn vẫn luôn cẩn thận, để bảo hộ đá năng lượng, đã che giấu em vài việc.”

“Nhưng mà, nếu thật là như vậy, vừa rồi hắn nên bắt tôi lại chứ, chứ không phải hàn huyên với tôi lâu như vậy, thoạt nhìn hắn không có một chút khác thường nào hết.” Phù Cừ trầm mặt, mỹ mạo trắng nõn không tì vết vẫn không tổn hại nửa phần như cũ.

Cảm xúc này nàng rất ít khi có, nhưng gã đàn ông kia cũng không có tâm tư thưởng thức, “Sao em xác định không phải hắn cố ý mê hoặc em, mặc kệ là nguyên nhân gì, thân phận của em có khả năng đã bại lộ, hiện tại em rời khỏi nơi đó đi, ta sẽ lập tức phái người đi đón em.”

Phù Cừ còn chưa trả lời, tiếng Dung Thịnh từ ngoài cửa truyền vào, còn có tiếng đập cửa.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, em ở bên trong làm gì, mau ra đây, ta mang em đi gặp vài người rất quan trọng, em nhất định sẽ rất vui khi thấy bọn họ.”

“Đã muộn rồi.” Phù Cừ trả lời gã đàn ông, sau đó ngắt thông tin.

Phù Cừ không đào tẩu, đi qua mở cửa.

Dung Thịnh thấy nàng không hề hoảng loạn, híp mắt đánh giá, “Muốn thay quần áo hay không?”

“Được thôi, vậy anh chờ em một lát đi.” Phù Cừ đóng cửa lại, tươi cười chuyển biến thành ngưng trọng, nàng đã xác định là mình bại lộ rồi, chỉ là vẫn không biết vì sao mình lại bại lộ.

Dung Thịnh dám tìm nàng lúc này, sợ là đã bao vây nơi này, không có người chi viện, một mình nàng tuyệt đối không trốn thoát được, nếu trốn không thoát, nàng quyết định không trốn, ít nhất có thể biết rõ ràng nguyên nhân.

Phù Cừ thay váy hoa tím trêи người bằng một cái váy đỏ liền thân, màu sắc tươi đẹp đến cực điểm, khiến làn da trắng sứ của nàng thêm hồng hào, ngũ quan tinh xảo, dung mạo tuyệt sắc, so ngày thường càng mê hoặc nhân tâm hơn.

Dung Thịnh tặc lưỡi hai tiếng, nếu nàng không phải Phù Cừ của Thiên Long, anh ta còn rất muốn vì mỹ nhân mà làm quân vương không lên triều.

Phù Cừ theo Dung Thịnh đi vào ngôi nhà trắng, đột nhiên hiểu ra, kế hoạch bọn họ nhắm vào mình, hẳn là bắt đầu từ khi mình đến đây cùng Dung Thịnh lần đó.

“Nhắc nhở cho em, bên trong có bạn cũ của em đấy.” Lúc ở cửa Dung Thịnh đột nhiên quay đầu nói một câu như vậy với nàng.

Bạn cũ?

Phù Cừ nhấm nuốt hai chữ này ở đầu lưỡi, ‘ bạn cũ ‘ của nàng nhiều không kể xiết, đặc biệt là người có thể mua một viên tinh cầu, trong lúc nhất thời thật đúng là không thể xác định là ai, tóm lại là một trong những người đó.

Mang theo tự tin thong dong tự nhiên, khóe môi Phù Cừ treo lên nụ cười không thua kém ai, đi theo Dung Thịnh vào ngôi nhà trắng.

Ánh mắt tinh tường chứa muôn vàn điểm sáng như hoa liếc nhìn vào bên trong, biểu tình và khóe miệng tươi cười đột nhiên cứng đờ, tròng mắt chậm rãi trừng lớn, đồng tử kịch liệt thu nhỏ lại, chân đột nhiên không đi nổi nữa.

“Hình Ảnh!”

Trong mắt Phù Cừ chỉ còn lại có Tần Vũ ngồi bên người Lộ Lê, trong lồng ngực còn có một đứa trẻ con ngồi trêи người, những người khác trong đại sảnh tựa như một kẻ cũng không lọt vào mắt nàng, chậm rãi phun ra cái tên hắn đã từng dùng.

“Đại mỹ nhân, lại gặp mặt rồi.” Tần Sương nghe tiếng quay đầu lại, lập tức nở nụ cười xán lạn, vẫy vẫy tay với Phù Cừ.

Đôi mắt Phù Cừ nhìn chằm chằm Tần Vũ như cũ, dường như không nghe được lời Tần Sương nói, ở thế giới trong mắt nàng, chỉ có Tần Vũ.

Đúng vậy, cho dù sau đó biết Tần Vũ là quân nhân đế quốc Vinh Diệu, cho dù biết hắn tiếp cận mình là có mục đích, nàng vẫn một lòng hướng về Tần Vũ, chỉ là sau đó nàng giấu sâu dưới đáy lòng, thẳng đến khi lại lần nữa nhìn thấy Tần Vũ mới không thể khống chế mà lộ ra.

“Anh cả à, mị lực của anh quả nhiên không giảm so với năm đó nha, làm trò trước mặt chị dâu, anh cần phải nói cho rõ ràng đó.” Bị người ta làm lơ, Tần Sương cũng không giận, cố ý nói.

Phù Cừ rốt cuộc cũng có phản ứng, ánh mắt thâm trầm chuyển qua Lộ Lê bên cạnh Tần Vũ, hóa ra, chàng trai này chính là bạn đời của hắn.

“Phù Cừ tiểu thư, lần đầu gặp mặt, tôi là Lộ Lê, phu nhân của Tần Vũ.” Lộ Lê ném Bào Bào cho Tần Vũ, Bào Bào lập tức bò lên trêи vai phụ thân nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.