Đầu tháng 2, thành Trường An tuyết sớm tan.
Hình Viễn mang theo một thân hàn khí vào Phù Vân tiểu
trúc , Thẩm Dụ ở tiểu đình trong ao sen ngắm tuyết, nghe tiếng bước chân hắn
cũng không quay đầu: “Đã trở về?”
Hắn tự nhiên cũng biết câu này không phải hỏi hắn:
“Vẫn thu xếp ở tiểu lâu phố Tây.”
Hắn nói rất là ngắn gọn, trong tiếng tuyết tan tóc tóc
lạnh giá: “Thế nào?”
Hình Viễn cân nhắc một trận mới trả lời: “Nàng quay về
Trường An đầu tiên là đến Túy Tiên lâu gọi một bàn đồ ăn, ăn no lại mời đại phu
ở Hồi Xuân đường đến kê thuốc.”
Thẩm Dụ cuối cùng quay đầu lại: “Bị bệnh?”
Hình Viễn lắc đầu: “Thuộc hạ về sau truy hỏi vị đại
phu kia, hắn nói đơn thuốc đó chỉ có một công hiệu… Làm cho phụ nữ cả đời vô
sinh.”
Hắn vẫn đứng thẳng tắp, hai tay chống lan can ở tiểu
đình, một lát mới nói: “Đem nàng quay về Phù Vân tiểu trúc đi.”
Buổi chiều cùng ngày, Đường Đại bị đón về Phù Vân tiểu
trúc, năm tháng trong nháy mắt, lần nữa quay về chốn cũ đã sáu năm.
Liên tiếp mấy tháng đi đường, Đường Quả Nhi sớm đã mệt
mỏi không chịu nổi, không quan tâm hiếu kỳ Phù Vân tiểu trúc mới mẻ, thuận theo
nha đầu dẫn nó vào trong phòng, trước ngủ.
Thẩm Dụ cuối cùng lo lắng cho thân thể Đường Đại, để
cho Hình Viễn đến xem trong viện còn thiếu cái gì cần chuẩn bị. Năm nay mùa
đông phá lệ rét buốt, Đường Đại quấn áo lông ngồi ở trong tiểu đình ở ao sen.
Bên chân nàng là chậu sưởi, than củi cháy rất lớn, trên bàn đá là một bầu rượu.
Hình Viễn cau mày, hắn cũng không muốn quan tâm nàng,
thế nhưng thấy nàng, luôn luôn nhớ tới Hà Hinh. Thời gian đã qua lâu lắm, đến
nỗi hắn đã lẫn lộn dáng dấp người trước mặt, lần này đây hắn nhìn nàng chung
quy vẫn không nhịn được, ngữ điệu thân thiết: “Đừng ngồi ở chỗ này, gió lớn.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, phân phó hạ nhân đem thêm một
ly rượu, nghĩ hắn tửu lượng có lẽ tốt, lại thêm một vò rượu.
Hình Viễn ở tấm đệm gấm trên ghế đá ngồi xuống đối
diện nàng, thấy bầu rượu vẫn còn ấm, vẻ mặt mới tốt hơn: “Uống một mình có hại
cho sức khỏe, uống ít thôi.”
Đường Đại đứng dậy rót đầy ly trước mặt hắn: “Vậy
ngươi uống với ta đi.”
Hình Viễn đem chung rượu uống cạn, tửu lượng của hắn
với Đường Đại, tất nhiên là không so sánh nổi: “Gia buổi chiều có thể qua đây.”
Đường Đại lại rót cho mình một ly: “Ừ.”
Hình Viễn có chút lo lắng: “Ngươi trách hắn có đúng
không?”
Đường Đại có chút say, xuyên qua nhiều năm thế này,
nàng chưa từng say qua, ở thế kỷ 21 càng không uống qua rượu mạnh như vầy, nàng
trước đây cũng không biết say là cái loại cảm giác gì: “Ta vì sao phải trách
hắn? Ta cùng thị vệ của hắn chạy trốn, hắn không giết ta đã là khai ân, ta sao
còn dám trách hắn?” Nàng lại làm một chén, tựa hồ cảm thấy rất là thú vị: “Có
thể ta hẳn là nên trách hắn, hắn vốn không muốn có đứa con này.” Nàng lần thứ
hai nâng bình rót đầy: “Hắn không muốn nó, lại lưu không được, lại đem thị vệ
của hắn mang ta bỏ trốn! Sau đó giữa đường nghĩ biện pháp giết chết nó, vì vậy
ta đuối lý, tự nhiên là không tiện trách hắn.”
Hình Viễn sắc mặt đại biến, lập tức khẽ quát: “Nói bậy
bạ gì đó, ngươi uống say!”
Đường Đại lại nhấp một ngụm rượu, ngoài đình giá rét,
nhưng trong đình mặt nàng đã đỏ bừng, con ngươi dường như cũng nhiễm thủy sắc,
sáng rực thông thấu: “Ta nói bậy? Ta có nói bậy hay không, ngươi không biết
sao?” Nàng vậy mà lên giọng trách hắn, Hình Viễn đoạt lấy ly rượu trên tay
nàng: “Đưa cho ta, không được uống!”
Nàng vốn đứng không ổn định, lập tức mà ngã vào trong
lòng Hình Viễn, mùi rượu đập vào mặt, Hình Viễn thấy trong lòng như ôm một đống
lửa, nàng lại còn không an phận: “Ngươi biết ta hận ai nhất không Hình Viễn?”
Nàng phun ra mùi rượu bám lên bờ vai hắn, nắm lấy áo hắn: “Ta hận nhất Diệp Độc
Thành! Ta hận cái người nói cho ta hy vọng, hận thứ hư tình giả ý này.”
Vẻ mặt đó quá mức chăm chú, Hình Viễn đột nhiên không
phân biệt rõ nàng say thật hay giả say.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nàng vậy mà biết,
nàng vậy mà ngay từ đầu đã biết, hắn ôm ngang nàng về phòng, ra lệnh cho người
nấu canh giải rượu đến, nếu là buổi chiều Thẩm Dụ qua, nàng vẫn vẻ say rượu này
sợ là không tốt.
Nhưng mà canh giải rượu còn chưa có bưng lên, Thẩm Dụ
đã bước vào cửa lớn Phù Vân tiểu trúc.
Hắn ở trước giường thấy Đường Đại say đến nát bét, hắn
biết hắn không nên đến lúc này, hà tất xuất hiện trước mặt nàng, tại thời khắc
nàng đau khổ nhất.
Có gia nhân cầm khăn nóng thay nàng lau mặt, nàng
không thấy Thẩm Dụ, vẫn như cũ nắm Hình Viễn: “Ta thực sự hận nhất Diệp Độc Thành!
Ta hận hắn!”
Hình Viễn chỉ đành phải dỗ nàng: “Được rồi, được rồi,
chúng ta đã biết, ngươi trước ngủ đi cho khỏe?”
Gia nhân bưng canh giải rượu lên, Thẩm Dụ đi tới đem
nàng kéo về, ôm trong lòng mình, nhận lấy chén canh từ gia nhân, chuẩn bị đút
nàng. Nàng đột nhiên bắt đầu khóc, khóc đến không còn hình tượng, Hình Viễn
khom người đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nàng khóc to: “Diệp Độc Thành, ngay
cả thân sinh cốt nhục của mình ngươi cũng giết, ta hận ngươi, hận ngươi!”
Trong chốc lát lặng im, chén canh trong tay Thẩm Dụ đã
rơi xuống đất, nước canh văng khắp nơi.
Hình Viễn vẫn đuổi theo đi ra, hắn đột nhiên thấy mình
bị lừa. Diệp Độc Thành là một tay hắn dạy dỗ, người này thế nào, hắn đã rất rõ
ràng. Thời gian ở chung quá lâu, hắn nhất định không có khả năng có
chuyện gì với Đường Đại. Thế nhưng Thẩm Dụ đang lúc thịnh nộ.
Chưa từng có chuyện gì làm cho Thẩm Dụ hắn cảm thấy
thất bại như vậy, làm cho hắn cảm thấy mình giống như con khỉ đắc ý hoang đường
đến buồn cười. Đây là người phụ nữ hắn chân thành đối xử đã tám năm, hắn cho
rằng mình là Bá Nhạc, thật ra lại chính là một người mù.
“Tiện nhân, tiện nhân!” Hắn không ngừng mà chửi, đến
bước này hắn rốt cục có thể lý giải khi xưa Hà Hinh cùng Hình Viễn bỏ trốn thì
toàn bộ không phẫn nộ, hắn nghĩ ra một nghìn loại biện pháp làm cho nàng sống
không bằng chết, làm cho nàng vì có mắt không tròng mà hối hận cả đời, nhưng
nàng lại ở trên giường, say mèm.
Hắn trầm giọng phân phó Hình Viễn: “Mang Diệp Độc
Thành đến đại lao hình bộ.”
Hình viễn cau mày: “Gia, việc này chỉ dựa vào lời nói
của một bên có phần quá mức qua loa!”
Thẩm Dụ nắm giữ hình bộ cùng hộ bộ rất lâu, luôn luôn
lý trí bình tĩnh, mọi việc đều phải coi trọng chứng cứ rõ ràng, nhưng lần này
hắn thật sự bị chọc giận: “Năm đó ngươi với Hà Hinh trong lúc đó không phải
cũng là lời nói của một bên sao? Qua loa không?”
Hình Viễn không thể cãi lại, người phụ nữ này, nàng
sớm đã rắp tâm hãm hại Diệp Độc Thành. Cho nên giả say, ở Phù Vân tiểu trúc này
toàn bộ là tai mắt của Thẩm Dụ, nàng trước khi hắn đến giả say, khiến cho mọi
người không cho rằng nàng đang làm trò, sau đó làm bộ sau khi say rượu nói lỡ,
Thẩm Dụ tất tin tưởng không nghi ngờ.
Nàng cũng biết từ lâu Hình Viễn sẽ thay hắn bài
bác, thế nhưng hắn không mở miệng còn có thể, hắn nếu mở miệng, Thẩm Dụ sẽ nhớ
lại chuyện hắn với Hà Hinh, chỉ sợ càng thêm nhận định Diệp Độc Thành tư thông
với Đường Đại.
Đường Đại vẫn ngủ mãi đến khi mặt trời lên cao mới rời
giường, đang lúc rửa mặt chải đầu Thẩm Dụ đá cửa đi vào, sắc mặt phá lệ âm
trầm: “Ngươi gạt ta?”
Đường Đại còn đang điểm chút phấn lên trán, thờ ơ trả
lời: “Tiểu dân gạt Vương gia cái gì?”
Hắn bỗng nhiên kéo nàng, dùng sức tát nàng một cái:
“Tiện nhân, ngươi cũng dám lừa gạt bản Vương.”
Hắn chẳng bao giờ đánh qua phụ nữ như vậy, lực đạo
cũng dùng không chính xác, khóe miệng Đường Đại đã rớm tia máu, trong lỗ tai
chỉ cảm thấy ong ong, một lát sau nàng mới lắc đầu, thần sắc lại bình tĩnh:
“Tiểu dân vốn là tiện nhân, một người xuyên không mà đến. Vương gia không biết
sao?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi vẫn là cúi đầu điểm thêm chút phấn lên
mí mắt: “Tiểu dân là tiện, trời sinh dân đen, cho nên con của tiểu dân cũng là
tiện, sẽ bôi nhọ huyết thống hoàng thất tôn quý của Vương gia.”
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, thần sắc đó không kiêu
ngạo không siểm nịnh: “Vương gia không phải sớm đã biết sao?”
“Ngươi!” Thẩm Dụ giận dữ, hắn lần thứ hai giơ tay lên,
nhưng bàn tay đó nặng như ngàn cân, khó có thể vung xuống dưới, trong lòng chỉ
có hận ý ngập trời, tìm không được lời ra khỏi miệng: “Hình Viễn! Đem người phụ
nữ này kéo xuống đưa vào đại lao hình bộ!”
Hắn không biết mình rốt cục là làm sao, trong nháy mắt
lại có loại thẹn quá thành giận. Lời nói ra khỏi miệng hắn lại chẳng thể mất
mặt thu hồi, trong lòng cảm thấy nàng xưa nay rất là sợ chết, tự nhiên sẽ thu
liễm.
Ai biết lần này Đường Đại cũng ngang ngược: “Không
nhọc Vương gia, dân đen tự đi nhảy hồ!”
Nàng tự ý ra cửa, hướng về phía ao sen bước đi, giám
quốc đại nhân Thẩm Dụ tức giận đến nổi trận lôi đình, hắn không ít lần cân
nhắc, nói cho bản thân để cho nàng chết đi cho sạch sẽ, nhưng nói ra lại càng
làm cho hắn tức giận lôi đình, hắn nghe bản thân mình quát: “Phản rồi, lăn lại
đây!”
Lời này vừa nói ra, hắn lại tức bể phổi, hắn cuối cùng
đau đớn hạ quyết tâm —— bất luận làm sao, ngày hôm nay phải giết chết người phụ
nữ này!
Hắn chộp tay Đường Đại kéo trở về, tay phải thuận thế
rút ra trường kiếm của Hình Viễn, Đường Đại chỉ cảm thấy cần cổ lạnh lẽo, kiếm
gác trên cổ mình. Thẩm Dụ cũng không do dự, lại nắm kiếm cắt lên cổ nàng máu
rướm trên kiếm phong, một lát hắn cúi đầu, phát hiện kiếm phong chỉ cắt rách
một chút bề mặt, hắn hung dữ nghiêm mặt trầm giọng quát: “Ngươi làm sao còn
chưa chết a!”
Đường Đại lệch đầu không thèm để ý tới hắn, hắn căm
hận rống: “Với cái cổ qua đây một chút.” Lại cắt một trận, hắn rốt cục buông
tha, lại đem kiếm đưa đến trên tay Đường Đại: “Quên đi, giết dân đen như ngươi,
chỉ làm bẩn kiếm của ta mà thôi. Ngươi tự sát đi!”
Những lời này thực sự không có ăn khớp, kiếm trong tay
hắn rõ ràng là của Hình Viễn. Hơn nữa nàng tự sát không phải cũng là bẩn kiếm
này sao?
Đường Đại như trước lệch đầu, không nhận lấy kiếm hắn
đưa qua: “Kiếm ngươi đã nắm qua, cũng làm bẩn tay ta, ta đi nhảy hồ!”
Thẩm Dụ nhíu mày, lần này ngay cả dạ dày cũng muốn tức
bể: “Dân đen lớn mật, bản Vương ra lệnh cho ngươi tự vận, ngươi lại dám đi nhảy
hồ?!” Hắn oán hận ném kiếm đi: “Không tự vận không cho phép chết nữa!”
Đường Đại ngẩng đầu nhìn hắn, đón nhận ánh mắt của
hắn, trong vườn trầm mặc một trận, Hình Viễn đến đem gia nhân vây xem đều sơ
tán đi rồi, hoa mai trước cửa nở rất tươi đẹp, thỉnh thoảng có cánh hoa rơi vào
mép tóc trên đầu vai nàng, Thẩm Dụ đứng một lát, rốt cục ngồi xổm bên người
nàng, ngữ thanh tiu nghỉu: “Đại tử, bản Vương có chút thích ngươi đúng hay
không?”
Đường Đại bị hắn kéo té trên mặt đất, náo loạn một
trận như thế, nàng dứt khoát cũng không đứng dậy, đêm qua uống rượu quá độ, say
rượu nhức đầu đến bây giờ vẫn còn rõ ràng, nhưng hết lần này đến lần khác tư
duy vẫn rất rõ nét: “Đều không phải, ta trước khi xuyên qua đây đã từng dùng
một cái điện thoại di động kiểu dáng rất chán, rất rẻ, hình thức cũng rất cũ.
Rất nhiều người đều nói cấu hình đó đã qua thời, ta cũng biết thế, thế nhưng
vẫn không có đổi. Cũng không phải bởi vì ta thích nó, chỉ là dùng quen, lười
thay đổi.”
Thẩm Dụ tự nhiên là chưa thấy qua điện thoại di động,
thế nhưng cái đáp án này hắn rất thỏa mãn: “Thảo nào, thì ra là dùng quen.”
Hai người dùng cái tư thế kỳ dị như thế nói chuyện
phiếm, hàn mai thấm sương, hoa rụng lả tả.
“Bản Vương hiểu ngươi rất khó chịu, thế nhưng Đường
Đại, không chỉ ngươi, bản Vương cũng có tiếc nuối!” Hắn ngồi trên bậc cửa gian
phòng của Đường Đại, khi đó gió lạnh nhập xương, khi thổi qua gương mặt thì
giống như bị lăng trì. Áo khoác ngoài của hắn là một cái tố y bạch sắc lông
tuyết hồ, trên người cũng không thừa vật trang sức, bốn mươi tuổi, năm tháng
dường như cũng không lưu lại trên người hắn vết tích gì: “Kỳ thật một đời
người, vốn là một lần lại một lần thỏa hiệp.”
Hắn đem Đường Đại từ trên mặt đất ôm lấy, xốc áo lông
đem nàng kéo vào trong lòng: “Tất cả nhân quả đều nằm trong được hay không
được, cho nên cầu mà không được, đều phải bỏ qua. Hiểu rõ chưa?”
Đường Đại không có trả lời, trong áo lông hồ này xác
thực ấm áp hơn rất nhiều, nàng ở bậc cửa nằm úp sấp nửa ngày, tay từ lâu đã
lạnh lẽo, nàng không muốn đi nghe cái tên đàn ông này nói đạo lý, khi tên đàn
ông này đứng đắn nghiêm túc như vậy thường thường rất không thể tin. Nàng đưa
tay dán vào trong ngực hắn, Thẩm Dụ 40 tuổi, trong ngực hắn vẫn dày rộng như
trước, tim đập vẫn khỏe mạnh như trước, khi hắn nhẹ giọng lải nhải thì dường
như là người tình ôn nhu nhất thế gian, chỉ là lúc này hắn có chút ý kiến: “Đại
tử, tay ngươi thật lạnh.”
Hắn vói tay vào, nắm chặt tay Đường Đại, cúi đầu hà
hơi, Đường Đại tựa trong lòng hắn, mặt của nàng đã sưng lên —— một cái tát
của hắn kia, rất thật không nhẹ. Thẩm Dụ cúi đầu nhìn nàng, vươn tay xoa nhẹ
chỗ sưng, nàng rốt cục không nhịn đau được hừ một tiếng, hắn còn nhàn tình cười
nói: “Hỏng rồi, vốn đã ngốc, bây giờ lại càng thêm ngốc.”
Đường Đại mở nửa mắt nhìn hắn một chút, không nói
chuyện. Hắn đã rất thông hiểu nhân tâm, một người phát tiết phẫn nộ thù hận,
biện pháp tốt nhất không phải là an ủi, mà là so với hắn càng phẫn nộ, chỉ có
một khi bạo phát, mới có thể chân chính tỉnh lại. Mà dũng khí đi chịu chết,
thường thường chỉ sinh ra trong chớp mắt, huyết khí dâng lên, xung động nhất
thời. Chờ qua sự hăng chí này, tư tưởng muốn chết cũng không còn.
Hắn ôm thế thay Diệp Độc Thành giải oan phẫn nộ mà
đến, kỳ thật cũng là kích động một phen phản kháng của Đường Đại, phản kháng
qua đi, theo lệ thường khúm núm mà sống, chuyện cũ trước kia, chưa từng phát
sinh qua.
Mục đích của hắn đã đạt được, thậm chí còn cực kỳ mờ
mịt bày tỏ tình yêu với Đường Đại, đem cái cõi lòng hắn cũng không xác định
được dùng phương pháp thỏa đáng bộc bạch, hắn hỏi Đường Đại —— bản Vương có
chút thích ngươi đúng hay không?
Một câu cần chứng thực, đủ để giấu được vô số quần
chúng, cười chết Đường Đại.
(P/s: nhờ có cái đoạn dưới này mà đầu mình nó to ra
gấp đôi, trong đầu tự nhiên xuất hiện 1000 dấu “?” rốt cục Dụ vương có yêu
Đường Đại không???? Mệt cả người.)