Chuyện này cứ như thế mà qua, ám vệ bên người Đường
Đại, như cũ đổi lại thành Tây Môn Xuy Ngưu, không còn nhìn thấy Diệp Độc Thành
nữa. Tây Môn Xuy Ngưu cũng không xuất hiện trước mặt nàng, thỉnh thoảng vừa
hiện, cũng là cẩn thận dè dặt rất là cung kính.
Thẩm Dụ cũng không có đem việc ở trạm quảng cáo giao
cho nàng, nhưng cùng nàng thương nghị chiếu theo Công Khai Đình ở thành Trường
An tìm biện pháp cải cách quản lý Công Khai Đình ở các nơi khác, Đường Đại
không có ý kiến gì, cũng liền đồng ý. Vì vậy nàng càng bận bịu.
Đường Quả Nhi 5 tuổi, truy hỏi ngày nào là sinh nhật
nó, Đường Đại không muốn nhắc tới cái ngày này, Phù Vân tiểu trúc cảnh xưa bất biến,
mỗi khi nhớ tới ngày này, nàng luôn nhớ tới ánh trăng lạnh lẽo đến phát ngán ở
Lan Nhược Tự, cùng màu máu đen sẫm trong bóng đêm của Hà Hinh.
“Con là do mẹ nhặt được, ai biết sinh nhật con là ngày
mấy đâu, không thì con tự chọn một ngày đi?” Nàng mỗi lần đều qua quýt
như vậy với Đường Quả Nhi, lúc đầu Đường Quả Nhi không tin, về sau nó bắt
đầu tin tưởng: “Mẫu thân, mẹ ở nơi nào nhặt được con?”
Đường Đại gắng sức làm cho vẻ mặt mình như là tỉ mỉ
hồi tưởng một phen, rồi mới trả lời nó: “Hình như là trong cái chuồng ngựa ở
phố Tây đi.”
Đường Quả Nhi quá sợ hãi, một lát sau mới nhỏ giọng
hỏi: “Mẫu thân, người còn nhớ rõ là con ngựa nào sinh ra con không?”
Đường Đại mồ hôi điên cuồng.
Khi đó giới ngôn tình càng lúc càng đa dạng, chỉ có
đọc giả nghĩ không ra, chứ không có tác giả không dám viết. Công Khai Đình cũng
đưa đi đủ loại bảng đơn, nhưng các tác phẩm trên bảng đơn đều trải qua chọn lọc
nghiêm ngặt, bảo đảm chất lượng tác phẩm. Tác phẩm trên bảng cũng trải qua từ
tiểu biên tập đến tổ trưởng sau cùng là đến Đường Đại xem xét, mức độ nghiêm
ngặt, không thua gì sách xuất bản ở thế kỷ 21.
Thế nhưng trong cánh rừng lớn cái gì cũng có, mà bậc
cửa tiểu thuyết tình cảm vốn thấp, đủ loại thứ hạng, tác giả tứ chín tuổi cho
đến chín mươi tuổi cũng có, vì vậy đôi mắt Đường Đại cũng nhiều lần bị độc hại.
Cuối cùng có một ngày, nàng không thể nào nhịn nổi nữa
——kẻ thù đuổi tới cửa, người trượng phu nói với thê tử: “Vân, nàng mau dắt nhi
tử của chúng ta chạy đi!” Thê tử lệ rơi đầy mặt: “Không, tướng công, thiếp
không thể bỏ lại chàng…” Người chồng vì thế cầm tay nàng, niệm lại chuyện hai
người quen biết, yêu nhau, hiểu nhau, sống chung tổng cộng 600 chữ, sau đó xúc
động tổng kết: “Vân, ta cũng không thể bỏ mẫu tử các nàng, nhưng mà tình thế
khẩn cấp, nàng phải mau đi nhanh đi.”
“Không,” thê tử nắm tay áo trượng phu: “Ta không thể
mất chàng!”
Chỗ này tỉnh lược thê tử giảng lại lịch sử hai người
ân ái 2000 chữ, sau cùng thê tư tổng kết: “Tướng công, chúng ta một nhà ba
người trải qua nhiều đau khổ như vậy, muốn chết cũng phải chết chung một chỗ.”
Nói dông dài lê thê như vậy mãi, rốt cục kẻ thù cũng
không phụ sự mong đợi của mọi người đuổi tới nơi, trượng phu mới đẩy thê tử của
mình, quát một tiếng: “Đi mau!”
Vì thế dưới mắt truy binh, hắn một mình giữ quan ải,
cầu nhân được nhân, anh dũng hi sinh. Mà thê tử tay trói gà không chặt của hắn
ôm con chạy trốn. Đường Đại lật bàn, dưới văn đề bút phê: Anh hùng, nếu như
tỉnh lược đi những lời vô ích ở chỗ đó, một nhà ba người các ngươi có thể chạy
rất xa… thực sự…
Bỏ bản thảo này xuống, lại cầm một quyển khác, chỉ
thấy lên lớp giảng bài: “Bàn tay của nha đầu nhanh chóng thay ta cầm lấy cái
gương, ta vừa nhìn thấy người trong gương nhịn không được duyên dáng che miệng
hô to một tiếng. Trong gương kia thực sự là ta sao? Chỉ thấy người trong gương
mặt tựa hoa đào, da thịt trong suốt như ngọc, một đôi mắt xinh đẹp trong trẻo
nhìn xung quanh, phảng phất như ánh sao rực rỡ…(nơi này bỏ bớt đi 1 vạn lẻ một
chữ nhân vật tự ca ngợi chính mình)”
Đương nhiên thế này còn chưa tính, đằng sau là phản
ứng của một đống người khi nhìn thấy nữ chính, Đường Đại lại càng khó chịu ——
nàng vốn là người tầm thường, điển hình của hâm mộ, đố kị, oán hận!
Vì vậy bản thảo này lại bị bỏ xuống, cầm lấy một bản
khác lên, lại lên lớp giảng bài: “Ta đứng ở đỉnh núi quan sát thế giới này,
cùng nhật nguyệt luân hồi, bốn mua luân chuyển, giống như bông hoa lẳng lặng nở
lại lẳng lặng tàn đi, giống như chim lẳng lặng bay đến lại lẳng lặng bay về,
giống như phù vân tụ rồi lại tan, giống như nhân thế vô thường, giống như gặp
được nhau trên thế gian tươi đẹp nhất lại rất bất đắc dĩ mà ly biệt…”
Rất văn nghệ, không sai xác thực rất văn nghệ?
Đặc biệt là đây rốt cục viết cái gì?
Vì vậy lại đặt xuống…
Thẩm tra bản thảo mấy ngày, Đường Đại thấy không thể
ngồi chờ chết như vậy…
Trải qua vài ngày nỗ lực, Đường Đại ở Công Khai Đình
công bố tiêu chuẩn đánh giá “Lôi văn”, đối với những trường hợp xin lên VIP,
nếu giống như dưới đây đều cho một dấu “X”:
Một: có góc nhìn của đấng Thượng đế, ví dụ như: Hắn si
mê nhìn ta, thầm nghĩ: “Làm thế nào trên thế gian lại có người phụ nữ mỹ lệ
thiện lương như vậy…”
Hai: ngôn ngữ dài dòng, lời thoại vô ích liên thiên,
ví dụ như: quên đi nàng? Ta làm sao có thể quên nàng? Nàng vì sao nhẫn tâm như
thế, chuyện đó ta cả đời cũng không thể nào làm được? Quên đi nàng? Nàng có
biết hay không nàng đã khắc sâu vào linh hồn ta, khắc vào lên thân thể ta, chết
cũng không thể… Vĩnh viễn cũng không có khả năng… Làm sao có khả năng quên đi
nàng…
Ba: lạm dụng thuật ngữ, dùng loạn thành ngữ.
Bốn: cường điệu hóa khiến người khác giận sôi.
Năm: không có nhận thức.
Sáu: tự kỷ nghiêm trọng.
Bảy: trước khi chết nói lời vô ích liên thiên.
Quy định này vừa ra, nguyên tưởng rằng lôi văn sẽ giảm
thiểu rất nhiều, không ngờ mấy thiên lôi như > > ùn ùn như
trước, vô số tác giả hành văn Tiểu Bạch như Nhất Độ Quân Hoa, sáo rỗng cẩu
huyết, vì ngược mà ngược vẫn như cũ lấy lôi làm vui vẻ.
Ở trong một thế giới ngôn tình, luân lý cương thường
là đồ bỏ, quốc gia cừu hận là đồ bỏ, giá trị nhân sinh là đồ bỏ. Tướng quân
không đi chiến đấu, chỉ nói chuyện yêu đương, sát thủ không giết người, chỉ nói
chuyện yêu đương, phú thương không kinh doanh, chỉ nói chuyện yêu đương, Vương
Thượng không để ý tới chính sự, chỉ nói chuyện yêu đương.
Sau này lại lưu hành một loại văn thể gọi là chủng
điền văn, cho dù chúng ta là nông dân cũng không lo trồng trọt… Chỉ nói chuyện
yêu đương. Sau nữa lại lưu hành tiểu thuyết huyền huyễn, mèo vẫn hoàn mèo, thần
tiên cũng không có việc gì, chỉ nói chuyện yêu đương…
Về sau lại viết chán tình yêu 1vs1, vì vậy dưới ngòi
bút nam tác giả nam chính số lượng bất biến, nữ chính số lượng biến thiên. Dưới
ngòi bút của tác giả nữ, nữ chính số lượng bất biến, nam chính số lượng biến
thiên.
Lại về sau nữa, viết chán tình yêu người vs người, vì
vậy lôi động vật ra viết.
Không may đi đầu tự nhiên là hồ ly, thứ hai là chó,
mèo, hổ, báo, xà, đến cả thực vật cũng bị liên lụy, thật sự là quá độc ác!
Nếu như đem toàn bộ sự phát triển của văn học ngôn
tình viết thành một quyển tiểu thuyết, e rằng kết cục cuối cùng sẽ là thế giới
diệt vong —— ngôn tình hủy diệt thế giới.
Đường Đại hết lời để nói.
Buổi chiều hôm nay, Đường Đại tiếp nhận bản thảo xuất
bản thì gặp phải một thiên văn thật hay mà mọi viên quản lý đều đề cử —— >, vừa nhìn tác giả, cũng không phải là tên gọi xưng bá thiên hạ
trong truyền thuyết, mà là một cái tên là Cỗ Máy Thời Gian.
Trong buổi chiều nàng mời người này đến phòng làm
việc, vỗ lên chồng bản thảo: “Sách này… Nguyên bản là của ngươi?”
Cỗ Máy Thời Gian rất lo lắng: “Không sai!”
Đường Đại dùng tay đập bàn: “Bản kế ngươi dự định viết> đúng hay không a?” Cỗ Máy Thời Gian kinh hãi,
Đường Đại thản nhiên: “Kế đó lại viết >?”
“Ngươi…” lo lắng của Cỗ Máy Thời Gian rốt cục lộ ra:
“Ngươi cũng là người xuyên không tới?”
Đường Đại ngồi ở tấm đệm gấm trên ghế, như vậy nhìn
hắn hơi có chút ý vị như từ trên cao nhìn xuống, trước khi chưa xuyên qua nàng
xem qua vô số tiểu thuyết, bất luận là Khởi Điểm, Hồng Tụ hay là mạng Tấn
Giang, trong văn các vai chính mượn dùng tác phẩm tiền nhân đều lẽ thẳng khí
hùng, thậm chí còn rất đắc ý dào dạt. Thậm chí khi mới xuyên chính nàng cũng
mượn > của Lý Bạch mạo xưng của mình, nàng chẳng
bao giờ thấy có gì không thích hợp.
Cho đến hôm nay, khi nàng dùng thân phận một người
ngoài cuộc trải qua trận sự tình này, nàng mới thấy lúc trước Thọ vương cho
nàng 20 gậy là không oan uổng. Thật ra bị chỉ trích không phải là thất bại của
tác giả, hành văn kém cấu tứ cổ xưa không phải là thất bại của tác giả, mà thất
bại chân chính của một tác giả là ở một ngày nào đó ngay cả đối với văn tự, với
sự tận tâm của bản thân mình đều mất đi.
Đến khi Cỗ Máy Thời Gian đi ra ngoài thì Đường Đại
thấy ngoài tiểu thuyết ngôn tình ra, phải mở mang khai thác tiểu thuyết nam
tính. Vì vậy lại bày ra chuyên đề tiểu thuyết mới, dấy lên thám hiểm, phong
trào tiểu thuyết nam tính truyền kỳ.