Hình Viễn mở miệng muốn khuyên, thấy trong mắt hắn
thịnh nộ, bất đắc dĩ đành phải chế trụ Hàn Phong. Thẩm Dụ cúi người xé đi quần
áo Đường Đại, Đường Đại tha thiết bảo vệ ngoại sam: “Vương gia, ta cùng Hàn Phong
thực sự cái gì cũng không có, ngài để cho bọn họ đi ra ngoài ta hầu hạ ngài
được không?”
“Thế nào, ngươi còn biết liêm sỉ sao?” Thẩm Dụ bị lửa
giận che mắt, một mực kéo xé áo lót hạnh sắc của Đường Đại, Đường Đại biết hắn
nói được làm được, không khỏi kinh hoàng, nàng lấy tay che da thịt trần trụi,
Thẩm Dụ cố sức xé rách, quần áo từng mảnh từng mảnh nhỏ rơi xuống đầy đất,
Đường Đại có một loại sợ hãi như bị lộ ra giữa ban ngày ban mặt. Mà khi đến
mảnh áo cuối cùng rời khỏi nàng thì thanh âm của nàng cực kỳ quạnh quẽ: “Ở cái
thời đại kia của chúng ta, chỉ có súc sinh giao phối mới cho người bàng quan.”
Thẩm Dụ đặt ở trên người nàng, không để ý Hàn Phong ở
bên cạnh la đến khàn cả giọng, thanh âm của hắn lợi hại như dao: “Ở trong mắt
bản Vương ngươi chỉ là một thứ súc sinh! Ngươi cho mình là cái gì?!” Hình Viễn
chăm chú ngăn chặn Hàn Phong, bên môi cắn ra máu, trong mắt Đường Đại tất cả
tâm tình đều mất hết, nàng thậm chí còn mang theo ý cười: “Đúng vậy, chỉ là một
thứ súc sinh, ta cũng là một thứ súc sinh…”
Nàng không hề giãy dụa, cũng không bảo vệ thân thể
nữa, cứ như vậy nằm trên mặt đất khi Thẩm Dụ đi vào nàng thậm chí không hề
động, nhưng nàng vẫn chảy máu. Thẩm Dụ trong lòng có một loại tâm tình, cũng
không nói lên được là giận là hối hay là hận, hắn hướng về Hình Viễn ở bên cạnh
rống một tiếng: “Cút!”
Hình Viễn kéo Hàn Phong đi ra ngoài, lúc gần ra cửa,
ánh mắt phức tạp.
Thẩm Dụ làm một trận, từ đầu tới cuối ra vào gian nan.
Hắn lấy dầu bôi trơn, lại làm một trận, thấy nàng trước sau thần sắc ngẩn ngơ,
cũng không hăng hái, làm qua loa.
Đường Đại mặc áo ngoài của Thẩm Dụ quay về Phù Vân
tiểu trúc, chuyện của nàng với Thẩm Dụ trong lúc đó đã không phải là cái gì bí
mật, mọi người mặc dù nhìn nhiều hơn vài lần, nhưng cũng không có ngạc nhiên.
Thẩm Dụ cũng không ở trong Phù Vân tiểu trúc ngây ngốc, hắn trong lòng cũng
buồn bực—— kỳ thực bên người Đường Đại luôn có ám vệ, nàng cùng Hàn Phong có
thể làm cái gì a!
Ngược lại là bản thân mình dưới cơn thịnh nộ, không
duyên không cớ cho người ta nhìn một tràng xuân cung sống. Hắn cũng nói không
ra tại sao lại mất lý trí như thế, nhất thời thẹn quá thành giận, trở về Vương
phủ.
Ban đêm hắn lại bị gia nô gọi dậy từ trên giường Thọ
vương phi: “Không xong rồi Vương gia, mới có nô tài báo lại, nói là vị chủ tử
bên Phù Vân tiểu trúc nhảy xuống nước!”
Thẩm Dụ cũng đang chột dạ, vốn là vẫn nghĩ đến Đường
Đại, lúc này hắn từ trên giường bật dậy: “Cái gì?”
Ngoài cửa gia nô lại báo: “Vị chủ tử bên Phù Vân tiểu
trúc nhảy xuống nước!”
Thẩm Dụ khoác áo đứng lên, đi ra tới cửa mới phát hiện
quên mang giày, Vương phi đang ở trên giường ngồi dậy cầm giày muốn thay hắn
mang vào thì hắn đã ra đến đại sảnh. Khi đó Ôn quản gia đã quỳ hồi lâu. Thẩm Dụ
một cước đạp hắn té ngã, run giọng hỏi một câu: “Người đâu?”
Ôn quản gia nhanh chóng nói: “Bẩm Vương gia cứu về
rồi. Chủ tử chỉ là trượt chân té xuống nước, nô tài thất trách, mãi đến khi chủ
tử bò lên mới nhìn thấy!”
Thẩm Dụ lúc này mới cảm thấy trái tim quay về trong
ngực: “Nàng… tự bò lên trên?”
Ôn quản gia gật đầu, Thẩm Dụ đứng lên đi vài bước,
cuối cùng lại ngồi trở lại: “Ngươi trở về đi, đêm nay cho tiểu thiếu gia ngủ
cùng với chủ tử các ngươi. Ngươi nghe đây, người nếu thiếu đi một cọng tóc, tất
cả các ngươi đều phải chết!”
Thật ra Đường Đại nhảy vào trong ao là thật dự định tự
tử, nàng lừa đi Tây Môn Xuy Ngưu, khi người ở trong ao buồn bực một trận mới
nghĩ, nàng sau khi chết Đường Quả Nhi sẽ lẻ loi một mình. Thẩm Dụ đối với lai
lịch xuất thân của nó vẫn còn nghi vấn, nàng nếu vừa chết, Thẩm Dụ khó tránh
khỏi giận chó đánh mèo với nó. Hình Viễn càng không đáng tin cậy, nó tuy là một
tiểu hài tử xấu xa nhưng cũng rất đáng thương a.
Tốt xấu gì cũng đã đáp ứng với một câu nó kia của Hà
Hinh, nàng cũng không biết lúc đó mình có khóc hay không, một người cứ vậy chậm
rãi bò lên cạnh ao, lúc này Tây Môn Xuy Ngưu đi lấy thịt bò khô cho nàng quay
về mới phát giác ra.
Đường Đại đã có nửa tháng không có ra khỏi cửa, Đường
Quả Nhi rất hiểu chuyện, nó dường như biết tâm tình Đường Đại không tốt, cả
ngày cùng nàng nói chuyện giải buồn, mẹ con hai người thập phần thân cận.
Nửa tháng sau Dụ vương mới bước vào Phù Vân tiểu trúc,
hắn là Vương gia cao cao tại thượng, cho dù biết sai cũng sẽ không nhận. Hắn
làm bộ đi gặp Đồng Bình nhi, Đồng Bình vẫn như trước ở Phù Vân tiểu trúc, nhưng
từ sau khi Hà Hinh chết, Thẩm Dụ không còn cần nàng giám thị Hà, Đường hai
người nữa thì sự tồn tại của nàng bạc nhược đi rất nhiều.
Thẩm Dụ ở trong phòng của Đồng Bình được hai khắc,
cuối cùng ngồi không được, đi loạn ra ngoài vườn. Vẫn là Ôn quản gia thực sự
nhìn không nổi nữa, thấp giọng nói: “Gia, Đường chủ tử ngủ ở trong phòng, ngài
ở chỗ này… Sợ là gặp không được…” Mắt thấy hắn sắp thẹn quá thành giận, Ôn quản
gia nhanh chóng nói: “Nô tài thay ngài bẩm báo một tiếng nha…”
Thẩm Dụ hừ lạnh cũng không ngăn cản hắn, còn mặt dầy
đi theo sau hắn vào trong phòng Đường Đại. Chỉ có nửa tháng mà người luôn luôn
khỏe mạnh như Đường Đại thực sự xứng với bốn chữ yếu đuối mỏng manh. Thẩm Dụ
thấy nàng bộ dạng gầy yếu, trong ngực như bị chó gặm, đau lòng không thôi :
“Ngươi…” Hắn đem Đường Đại ôm vào trong ngực, nhẽ nhàng xoa xoa lưng nàng, động
tác ôn nhu, “Được rồi, được rồi, đừng nghĩ gì nữa. Đại tử của chúng ta rất
ngoan…”
Đường Đại dựa vào hắn, hồi lâu mới nói. Nàng cần có
chuyện này, trao đổi lấy vài thứ: “Ta muốn lấy chồng.”
Thẩm Dụ cứng người, nhớ kỹ chuyện lần trước, không
tính toán với nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi lại muốn lấy ai?”
Đường Đại ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi! Ngươi nếu thực
sự yêu ta, vậy ngươi cưới ta đi.”
Ánh mắt của Thẩm Dụ nhu hòa trở lại, thấp giọng nhỏ
nhẹ khuyên nàng: “Nếu thật muốn đón ngươi vào cửa, cũng là chuyện có thể. Chỉ
là trong phủ bản Vương nhiều quy củ, ngươi ở bên trong làm sao tiêu diêu tự tại
như bên ngoài này?” Hắn hôn lên trán Đường Đại, yêu thương vô hạn: “Huống chi
vương phi của bản Vương là công chúa của Đại Nguyệt Thị, thân phận của nàng ta
như thế, bản Vương làm sao sủng ngươi yêu ngươi, chung quy cũng không thể không
để ý đến quan hệ hai nước, bỏ vợ cưới ngươi ? Với tính tình này của ngươi, làm
sao chịu được sắc mặt của người khác?”
Đường Đại không nói, tay hắn vói vào trong áo kép rộng
rãi của nàng, ở trên da thịt vuốt ve: “Ngoan, an an phận phận ở Phù Vân tiểu
trúc này, nếu ngươi không thích Bình nhi, ngày mai bản Vương liền lệnh cho nàng
dọn đi. Sau này một mình ngươi ở chỗ này, có được hay không?”
Đường Đại vẻ mặt xa lạ, ngữ thanh nhạt nhẽo: “Hôm nay
ngươi tự nhiên là nói như vậy, ngày sau ta hoa tàn ít bướm, thì ngươi sẽ làm
sao, ta làm sao bây giờ?”
Nàng đã dò xét ra điểm mấu chốt của Thẩm Dụ, nửa tháng
trước Thẩm Dụ nghi nàng cùng Hàn Phong có tư tình, cái loại phản ứng này, không
giống như là đối với nàng không có một chút cảm tình gì. Nếu như hắn đối với
nàng chỉ có một tia cảm tình, nàng nhất định phải mau chóng vì Đường Quả Nhi
suy nghĩ.
Thẩm Dụ đè ở trên người nàng, dường như không có vì
những lời này mà khó chịu: “Uhm, đây cũng là một vấn đề. Bản Vương sau này trăm
tuổi, ngươi lẻ loi một mình, dù sao cũng phải có một chỗ để nương tựa.”
Đường Đại mặc cho ngón tay hắn chạy khắp nơi trên da
thịt, nàng thử tưởng tượng người đang ở trên mình không phải là Thẩm Dụ, như
vậy nàng mới có thể tốt hơn một chút: “Vương gia nếu quả thật có lòng, để Quả
Nhi vào cung làm bạn hầu ấu đế đọc sách. Hai người hắn vốn là thân huynh đệ,
nếu có thể ở chung từ thuở nhỏ thì không thể tốt hơn. Như vậy đợi sau này nó
trưởng thành, cũng có thế quan tâm một ít đến vị mẫu thân này.”
“Ngươi nghĩ thật là hay.” Thẩm Dụ vừa mới đi vào chỗ
sâu trong đào nguyên, nghe nói như thế không khỏi cười nhẹ. Đường Đại vừa nghe
đã đứng dậy, lấy hai tay để trước ngực đẩy hắn ra, hắn lại vài lần dò xét chỗ
đào nguyên, thấy nàng giãy dụa gay gắt mới nói: “Được rồi, được rồi, thư đồng
thiên tử, từ trước tuyển chọn đều từ thư hương thế gia, xuất thân của Quả Nhi,
dù sao… Ngươi cũng phải thong thả cho bản Vương suy nghĩ một chút.”
Đường Đại dứt khoát chơi xấu: “Ta mặc kệ, ngươi lúc
trước đã đáp ứng, ngủ với ta một lần thì đồng ý với ta một việc, ngươi ngủ với
ta nhiều lần như vậy, chưa từng ứng hạ với ta chuyện gì !?”
Thẩm Dụ bị nàng đùa bật cười, hắn đè nàng một hồi,
mãnh liệt nhập vào rồi mới hạ quyết tâm nói: “Được rồi, bản Vương nhận lời.”
Hắn trở mình nhường cho Đường Đại ở phía trên, vỗ vỗ tấm lưng trần của nàng:
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo bản Vương, không được trêu hoa ghẹo bướm nữa,
bản Vương tự nhiên sẽ hết mức thương ngươi.”
Mỗi khi Thẩm Dụ đến Phù Vân tiểu trúc, Đường Quả Nhi
sẽ thật vui vẻ. So với những thầy giáo suốt ngày chi, hồ, giả, dã nó càng thích
múa đao động thương. Nó thường hay quấn quýt lấy Dụ vương gia, đối với mấy loại
kéo cung bắn tên rất có hứng thú.
Thẩm Dụ phàm là săn bắn, luôn luôn mang theo nó ra
ngoài.
Dần dần, nó liền giở quẻ về theo phe nghĩa phụ.
Có người nói con nít đối với mẫu thân là một loại ỷ
lại, mà đối với phụ thân là một loại sùng bái.Thẩm Dụ cũng không phải là phụ
thân của Đường Quả Nhi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự sùng bái của Đường
Quả Nhi đối với hắn, mỗi khi nó nhắc tới nghĩa phụ, luôn luôn tự hào hết sức.
Ngày cuối năm, Thẩm Dụ ghé thăm Phù Vân tiểu trúc.
Pháo bông, pháo hoa ở Đại Huỳnh không đa dạng như ở
thế kỷ 21, thế nhưng bầu không khí vui vẻ vào ngày lễ cuối năm lại dày đặc hơn
rất nhiều. Cái loại người người mặc đồ mới, nhà nhà treo câu đối tết, trẻ con
tưng bừng, người ở thế kỷ 21 đã sớm chết lặng.
Gia nhân ở Phù Vân tiểu trúc mặc dù cũng có người hồi
hương thăm người thân nhưng bầu không khí vẫn là náo nhiệt. Mãi cho đến khi tan
tiệc, trong phòng Đường Đại Thẩm Dụ rốt cục nói rõ ý đồ đến lần này: “Trong
cung bản Vương đã chuẩn bị thỏa đáng, ngươi thay Quả Nhi thu dọn một chút, năm
sau thì vào cung.”
Thư đồng thiên tử, kỳ thật tuyển chọn chính là gia
thế. Đây là chuyện đại sự, cần trải qua tầng tầng sàng lọc không nói, từ trước
trong triều đều là người hiển quý, hơn nữa phải là con trai trưởng mới có tư
cách tham tuyển. Hắn một câu nói ra định ra lai lịch xuất thân không rõ trước đó
của Đường Thế An.
Đường Đại quay đầu lại nhìn nó, đứa nhỏ này tốt xấu gì
nàng cũng nuôi dưỡng hơn sáu năm, hôm nay nếu thật sự tiến cung vào làm bạn đọc
sách, sợ sau này khó gặp mặt, nàng làm sao bỏ được?
Thế nhưng Thẩm Hi là thiên tử Đại Huỳnh, Thẩm Dụ sớm
muộn gì cũng hoàn chính cho hắn. Thư đồng của hắn, tương lai địa vị trong triều
khẳng định không tầm thường, nàng yêu thương Đường Quả Nhi, cũng không nên làm
lỡ nhỡ nó.
Trầm mặc một lát, Đường Đại rốt cục gật đầu đáp ứng:
“Quả Nhi trẻ người non dạ, sau này ở trong cung, sợ là phải phiền Vương gia
chiếu cố đến nó.”
Thẩm Dụ vỗ về mái tóc của nàng, cũng thở dài: “Nếu
không phải là nó, thật không biết ngươi còn có thể ở trước mặt bản Vương ngoan
ngoãn như thế này không.” Hắn lần thứ hai ôm chặt Đường Đại: “Đại tử, đừng nghĩ
bản Vương ức hiếp ngươi, so với việc ngươi ở cùng một chỗ với thê thiếp trong
phủ của bản Vương lại càng không làm cho người ta bớt lo hơn. Được rồi, thay
bản Vương cởi áo ra đi.”
Nửa đêm, Đường Quả Nhi qua gõ cửa, làm ầm ĩ muốn ngủ
với mẫu thân, bị Hình Viễn ngăn ở ngoài cửa. Thẩm Dụ ôm Đường Đại, không muốn
bị người khác quấy rối mộng đẹp: “Hình Viễn đem tiểu tử này đi đi!”
Hình Viễn liền một phen bế Đường Quả Nhi đi ra ngoài,
đề phòng Dụ vương sinh nghi, hắn rất ít khi tiếp xúc với Đường Quả Nhi, mà lúc
này ôm vào trong ngực, thì ra nó đã lớn như vậy. Thì ra Hà Hinh rời đi, đã lâu
như vậy sao?
“Ngày hôm nay Hình thúc thúc ngủ với ngươi được
không?” Hắn nhẹ giọng hỏi, Đường Quả Nhi trong lòng hắn đấu tranh: “Không được,
ta muốn ngủ với mẫu thân!”
Hình Viễn vẫn ôm chặt nó: “Không ngủ với Hình thúc
thúc, vào trong viện phạt đứng!”
Đường Quả Nhi vươn cổ nhìn ra cửa sổ, cách song cửa,
nó cái gì cũng không nhìn được, thế nhưng thanh âm tuyết rơi bên ngoài đặc biệt
rõ ràng, nó bĩu môi, cuối cùng không dám ngang ngược nữa, nằm thẳng người bên
cạnh Hình Viễn.
Nằm chỉ chốc lát, nó lại thấy hứng thú với bội kiếm
không lúc nào rời khỏi người của Hình Viễn, vươn tay sờ sờ, thấy Hình Viễn cũng
không ngăn lại, nó cầm đi qua, rất có hứng thú mà chơi đùa: “Hình thúc thúc,
người rất lợi hại có đúng hay không?”
Hình Viễn hai tay gối đầu: “Cũng không tính là rất lợi
hại, nhưng cũng gần giống thế.”
Đường Quả Nhi cũng thích thú lên, nó ghé vào trên
người Hình Viễn, vụng về đem kiếm rút ra, thân kiếm quá dài, trên tay nó cầm
không hề linh hoạt, nhưng không ảnh hưởng đến sự vui thích của nó: “Vậy người
cùng nghĩa phụ ta, ai lợi hại hơn?”
Hình Viễn hưởng thụ sự thân cận trong chốc lát khi nó
ghé vào ngực mình, hắn đáp rất thành thực: “Nếu luận thân thủ, hắn không bằng
ta, nếu luận những phương diện khác, Hình thúc thúc không bằng hắn.”
Đường Quả Nhi đem kiếm gác lên cổ hắn, hoa tay múa
chân làm một cái tư thế sát nhân: “Hình thúc thúc, người có giết qua ai hay
chưa?”
Hình Viễn nghe vậy nằm ngửa nhìn nó, mặt mày nó thanh
tú cực kỳ giống Hà Hinh, gác trên cổ hắn là bội kiếm của hắn, hắn đã rất quen
thuộc với nó, với mỗi hoa văn cũng rõ như lòng bàn tay. Người cầm kiếm là cốt
nhục của hắn, hắn ngoại trừ biết tuổi của nó, còn những thứ nó yêu ghét thì
hoàn toàn không biết gì. Trên mặt Hình Viễn mang theo ý cười, không có trả lời
nó.
Đường Quả Nhi lại nổi tính nết, nó đứng ở trên giường,
đem kiếm múa múa, kiếm phong cực lợi hại, cắt ra mấy lỗ trên màn giường, Đường
Quả Nhi kinh hãi, lại nhanh chóng nằm xuống: “Xong rồi, Hình thúc thúc, mẫu
thân mà nhìn thấy sẽ đánh ta!”
Ý cười của Hình Viễn liền trong sáng: “Vậy giờ ngươi
làm sao?”
Đường Quả Nhi vô cùng thân thiết ở trước ngực hắn cọ
cọ: “Việc này…Hình thúc thúc, người đánh thắng được mẫu thân ta không?”
Hình Viễn sờ sờ đầu của nó, hắn rõ ràng là cười, nhưng
không biết vì sao lại đau lòng. Đường Quả Nhi tựa đầu gối lên ngực hắn, mé nheo
một trận, lại ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Hình thúc thúc, nếu như mẫu
thân hỏi, người nói là người cắt hỏng được không? Dù sao đi chăng nữa, mẫu thân
khẳng định sẽ đánh không lại người.”
Hình Viễn giơ tay chạm vào mặt nó, một lát mới gật
đầu: “Có thể.”
Đường Quả Nhi liền có chút thân thuộc: “Hình thúc
thúc, người dạy ta võ công đi? Ta cũng muốn giống như Hình thúc thúc, cả ngày
cầm kiếm.”
Hình Viễn thấy ngón tay nó lướt qua thân kiếm, mang
kiếm thu vào vỏ, ngữ thanh của hắn rất thấp: “Được, ta hứa với ngươi bất luận
là chuyện gì.”