Bên này của Đường Đại, Đường Quả Nhi sáu tuổi, lần
lượt cũng có chiến tích rực rỡ bị ba bốn thầy giáo ở trường tư thục đuổi khỏi
trường.
Đường Đại đành phải mời thầy giáo về nhà dạy nó, nhưng
cũng như thế thay đổi ba bốn lượt. Giáo dục con cháu là một kỹ thuật sống mà
Đường Đại rõ ràng không am hiểu.
Càng đáng sợ hơn chính là, cái thời điểm trưởng thành
này, nhiều vấn đề hơn, nó thường xuyên quấn lấy Đường Đại hỏi đông hỏi tây.
“Mẫu thân bọn họ nói người là xuyên không tới, có đúng
như vậy hay không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy Quả Nhi làm sao tới được?”
Đường Đại đối với cái nguyên nhân này trí nhớ không
tốt, thường thường sẽ quên lời đã nói dối trước đó: “Con là lúc mẫu thân đi
ngang qua đống rác ở trên phố Đông Trường An nhặt được.”
Tiểu tử kia lập tức nghi vấn: “Mẫu thân người lần
trước rõ ràng nói nhặt được con trong chuồng ngựa.”
Đường Đại rất không nhịn được: “Còn không để yên, hỏi
nữa mẹ đánh con!”
Đường Quả Nhi liền không dám mở miệng nữa, một lát nó
lại gian xảo hề hề bám theo: “Mẫu thân bọn họ nói Quả Nhi là người cùng nghĩa
phụ sinh ra, có đúng như vậy hay không?”
Đường Đại một miệng trà phun ra giấy.
Buổi chiều, Hình Viễn không có gì làm, Thẩm Dụ cũng
bận. Có thể là tuổi tác đã cao, trong phủ hắn đến bây giờ rất ít khi đón người
mới đến, nhưng trong phủ hắn nhóm kiều thê mỹ thiếp, muốn nhất nhất ứng phó
cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ban đêm Hình Viễn thấy hắn cùng cơ nhân
trong phủ quấn ở một chỗ, liền âm thầm đi đến Phù Vân tiểu trúc.
Khi đó Đường Đại như trước cúi người trên án viết
sách, xuyên qua rất nhiều năm, chữ viết bút lông của nàng đã hết sức tốt. Đối
với việc này nàng cũng thường xuyên kiêu ngạo, có đôi khi còn viết lời tựa hoặc
câu đối linh tinh cho vài gia đình treo tranh trong nhà.
Hình Viễn ở sau lưng nàng đứng một hồi lâu, thấy nàng
một thân áo kép rộng thùng thình, tóc dài xõa tới thắt lưng, không thoa son
phấn, dưới ánh đèn xem ra rất có vài phần mỹ cảm linh động phóng khoáng. Bụng
dưới của hắn nóng lên, nhịn không được bế lấy nàng, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai
của nàng. Đường Đại tựa ở trên ngực hắn, dưới ngòi bút vẫn liên tục: “Chờ một
chút, để ta viết hết đoạn này.”
Hình Viễn đặt kiếm lên trên án, bế ngang lấy Đường
Đại, Đường Đại không hề đề phòng, ngòi bút xẹt qua giấy Tuyên Thành, lưu lại
một đạo vết mực. Nàng không khỏi nâng một nắm tay đấm lên vai Hình Viễn. Hình
Viễn làm sao để ý đến nắm tay nhẹ như phấn này, thanh âm hắn ép tới rất thấp, ở
dưới ánh nến nghe đặc biệt gợi cảm: “Hôm nay gia nghỉ ở trong viện của Lục phu
nhân, sợ hắn ban đêm gọi đến, ta phải trở về sớm một chút.”
Đường Đại hừ lạnh,Hình Viễn đem nàng đặt lên trên
giường, nhanh chóng cởi y phục của nàng. Đường Đại ngước nhìn hắn, ánh nến
phiêu diêu bất định, trong phòng hương mực thoang thoảng, nàng nhận không ra
khuôn mặt này. Ai cởi vạt áo của nàng? Ai cùng nàng chung giường triền miên?
Thân thể của Hình Viễn cường tráng hừng hực, Đường Đại
ôm cổ hắn, hưởng thụ sự vui sướng trong chốc lát. Hình Viễn làm mọi việc luôn
sạch sẽ lưu loát, chưa từng đùa giỡn, cũng ít khi dịu dàng, thế nhưng thể lực
thập phần dư thừa. Đường Đại lần mò thắt lưng săn chắc của hắn, thầm nghĩ cứ
coi như là một “Giác tiên sinh” cũng không lỗ vốn.
Giác tiên sinh : hông chịu trách nhiệm nha, ai tò mò thì xem Ước chừng canh ba, Hình Viễn đứng dậy khoác áo, thấy
Đường Đại mệt mỏi bất động, hắn xé quần lót thay nàng chà lau: “Ta đi.”
Đường Đại mí mắt cũng không nâng lên, thái độ lãnh
đạm: “Ừ.”
Hình Viễn chỉnh đốn xiêm y, cầm bội kiếm đang đặt ở
trên án lên, nhìn thấy trên án đang giở ra một trang bản thảo. Hắn chưa bao giờ
nhìn qua tiểu thuyết của phụ nữ viết, cái thứ không ốm mà rên này hắn không có
hứng thú. Kỳ thật đại đa số đàn ông đều không xem sách của phụ nữ, tựa như đa
số đàn ông đều không hiểu được sự tịch mịch của phụ nữ. Mà ngay trong lúc đêm
khuya thanh tĩnh này, Hình Viễn cao lớn đứng trước án, nhìn thấy bản thảo trên
án kia nét mực xinh đẹp.
Trong giấy viết “Thật lâu thật lâu trước đây, có một
con mèo xám bị nhốt vào trong lồng, nó vẫn rất hài lòng, vẫn rất nỗ lực, bởi vì
nó nghĩ nó nhất định có thể đi ra ngoài. Sau lại, có một con mèo trắng cũng bị
bắt nhốt vào. Chúng nó cùng nhau nỗ lực, cùng nhau hướng tới ngàn dặm biển
xanh, ánh trăng vô ngần. Lại về sau, con mèo trắng chết mất, mãi đến khi thấy
thi thể nó, con mèo xám mới biết mình thoát ra không được, vĩnh viễn cũng không
được.”
Ấn tượng của Hình Viễn đối với Đường Đại, kỳ thực cho
tới nay không bao giờ tốt. Ở trong mắt hắn, Đường Đại loại phụ nữ này, chỉ cần
có chút lợi ích, sẽ buông lỏng lưng quần, căn bản chẳng biết tiết tháo là cái
gì… cũng không biết yêu là cái gì. Hắn cùng Đường Đại giao thiệp, phần lớn
nguyên nhân là vì Đường Quả Nhi. Hắn cùng Đường Đại làm chuyện thân mật nhất,
nhưng hắn cho tới bây giờ sẽ không làm người đàn ông của Đường Đại, cho tới bây
giờ sẽ không là.
Nhưng nếu như nói hắn từng một lần thật tình ngủ với
Đường Đại, như vậy cũng là lúc này đây.Hắn tắt nến bên cửa sổ, một lần nữa quay
về giường, kéo Đường Đại ôm đến trong lòng. Thanh âm Đường Đại nặng nề: “Không
đi nữa?”
Hình Viễn cho nàng tựa vào trong ngực mình: “Ừ, ngủ
đi.”
Đường Đại lại một mặt không biết xấu hổ: “Ta ngủ không
được.”
Hình Viễn rất nỗ lực phối hợp với nội dung vở kịch:
“Nghĩ cái gì?”
Đường Đại trở mình, đem mặt dán ở vòm ngực rộng của
hắn: “Muốn gả cho người.”
Hình Viễn lập tức lạnh lùng nói: “Không có khả năng.”
Đường Đại âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ta biết,
ta chỉ là nghĩ. Lúc bắt đầu ta thấy Hà Hinh chết rất không đáng, nàng sau khi
chết ta đánh con của nàng, ngủ với người đàn ông của nàng. Nhưng tới hiện tại
ta lại thấy ta càng không có giá trị, nàng chết còn có ta thay nàng lập bia, ta
chết, cũng không biết dưới bia văn sẽ lưu tên ai.”
Hình Viễn không nói lời nào, những gì nàng nói, nàng
chẳng qua chỉ là ngẫm lại, thật ra nàng cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi. Đường
Đại nâng chân, chậm rãi ma sát nơi mẫn cảm nhất của hắn, tiếp tục lằng nhằn
liên miên: “Thật ra ta thực sự muốn gả cho người, ở phía trước sẽ mang theo họ
của hắn, mỗi sáng sớm đều có thể bên người hắn tỉnh dậy, một khi chết đi, cùng
hắn chôn chung một chỗ.”
Bóng đêm đen đặc, trong trướng giơ không thấy năm
ngón, HÌNH VIỄN thấp giọng nói: “Ngươi muốn khóc cứ khóc, ta không xem.”
Đường Đại lại đang cười: “Muốn khóc cũng là ôm gấu
bông khóc, nào có ai ôm Giác tiên sinh khóc đâu.”
Hình Viễn hối hận không nên hiếu kỳ: “Giác tiên sinh
là cái gì?”
Đường Đại thực sự giải thích công dụng, Hình Viễn tàn
bạo xoay người ngăn chặn nàng.
Hai người một phen dây dưa thì Hình Viễn cũng trong
tình trạng kiệt sức. Đến khi vừa tỉnh lại thì trời đã sáng choang, hắn vừa
chỉnh áo, bên ngoài Đường Quả Nhi đã gõ cửa: “Mẫu thân, mẫu thân, khăn đội đầu
của Quả Nhi tìm không thấy?”
Tiếng la của nó kinh thiên động địa, Hình Viễn sợ nó
gọi đến người bên ngoài, Đường Đại lại phản ứng thật nhanh, xoay người xuống
giường dẫn nó đi vào, thấp giọng dỗ nó: “Ngoan, Hình thúc thúc dạy võ công cho
mẫu thân, Hình thúc thúc sử dụng kiếm rất lợi hại nha!”
Tự nhiên, một phen nói chuyện này chỉ có thể lừa gạt
tiểu hài tử chưa dứt sữa, cô nam quả nữ khuya khoắt ở chung một phòng, ăn mặc
đồ ngủ ở trên giường luyện võ…
Thẩm Dụ cũng nhìn bản sách đó, mỗi bản tiểu thuyết của
Đường Đại hắn đều xem, đều không phải là vì yêu thích —— ngươi nuôi một con
mèo, chẳng lẽ không mong muốn biết nó mỗi ngày suy nghĩ cái gì sao? Hắn chiều
đó liền ngưng hết thảy xã giao, đi đến Công Khai Đình, coi như vị giám quốc đại
nhân này có có được hứng thú nhật lý vạn kỵ, tới đón Đường Đại tan tầm.
Hắn tiến vào phòng công sự ở Công Khai Đình trước nay
không có thói quen gõ cửa, nhưng mà vừa vào cửa hắn tiền tức bể phổi. Chỉ thấy
trong phòng ghế ngã trên mặt đất, Đường Đại tựa ở đầu vai Hàn Phong, Hàn Phong
hai tay ôm chặt vai nàng!
Kỳ thực lúc này Thẩm Dụ trái lại oan uổng Đường Đại,
con trai Hàn Phong cùng với Phó Vân Dao lúc này cũng thường đi ngang qua, vợ
chồng hai người coi như là cầm sắt hài hòa, mà ngày thường hắn với Đường Đại
cũng cố bảo trì khoảng cách. Cũng không phải Phó Vân Dao đa nghi, hắn lại càng
không nguyện ý Thẩm Dụ khó xử Đường Đại. Mà hôm nay nhìn thấy đoạn văn này khó tránh
khỏi làm cho Hàn Phong tâm sinh bi ý, dấy lên tình cũ.
Đường Đại cũng không muốn tiếp cận hắn, đều là mượn
cái gì đó của người khác, thì mượn người chết dù sao cũng khá hơn là mượn người
sống. Hai người một phen chống đẩy, liền thành bộ dáng này để Thẩm Dụ nhìn
thấy. Thẩm Dụ sắc mặt xanh đen, xông lên một cước đem Hàn Phong đá sang một
bên.
Hàn Phong là một thư sinh, đâu phải là đối thủ của
hắn, hắn liên tục đạp hơn 10 cước, Hàn Phong thương tổn đã vào trong phế phổi,
trong miệng đã phun ra máu. Đường Đại thấy hắn có tâm muốn giết chết Hàn Phong,
cũng có chút kinh hãi, vội vàng quíu đít đi ôm chân hắn.
Thẩm Dụ tức giận, cũng đạp cho Đường Đại mấy đá, bên
ngoài Hình Viễn rốt cục nghe ra động tĩnh có chỗ không đúng, Thẩm Dụ phong lưu,
thường ngày cùng giai nhân ở chung một chỗ khó tránh khỏi phóng đãng, nên Hình
Viễn thường tránh ra thật xa. Lần này thực sự lo lắng cho Đường Đại, mới tiến
đến xem, vừa thấy tình cảnh trước mắt, hắn cũng có chút hoảng sợ: “Gia, ngài
đây là…”
Thẩm Dụ là thật mất lý trí, hắn vốn chú ý chuyện Hàn
Phong nhúng chàm Đường Đại, nhiều năm qua vẫn canh cánh trong lòng. Hôm nay
thấy hai người thân mật, cũng không biết ở sau lưng hắn lui tới bao lâu, hắn
làm sao không hận! Đường Đại thân cốt tuy nói không kém, nhưng chung quy vẫn là
con gái, có thể chịu được mấy đá của hắn?
Hàn Phong thấy hắn hạ thủ không biết nặng nhẹ, liều
mạng đang trọng thương nhào qua bảo vệ Đường Đại, thấy Đường Đại đau đến sắc
mặt tái nhợt hắn cũng đau lòng như thắt: “Thẩm Dụ! Ta đặt người yêu nhất vào
trong đáy lòng, ngươi không hỏi xanh đỏ trắng đen đã ức hiếp như vậy! Ngươi
không cần nữa thì trả lại cho ta, trả lại cho ta!”
Đường Đại nghe vậy liền biết chuyện hôm nay khó có thể
tốt. Quả nhiên đôi mắt của Thẩm Dụ cũng đổi sắc, hắn giận dữ cười : “Trả lại
cho ngươi? Hừ, ngươi tính cái kiểu gì vậy? Nhúng chàm nữ nhân của bản Vương,
còn trả lại cho ngươi?” Hắn xoay người nhìn Hình Viễn: “Còn đứng đó làm gì? Kéo
hắn ra, bản Vương muốn cho hắn xem người yêu nhất mà hắn đặt trong đáy lòng ở
dưới thân bản Vương là cái bộ dáng gì nữa!”