CHƯƠNG 128.
Hai người lại nói chuyện phiếm một trận, Lãnh Huyền có chút mệt mỏi, vừa mới khép mắt lại, Lôi Hải Thành liền cắn một cái lên môi hắn, nửa thật nửa đùa oán giận nói: “Ngươi đốt lửa lên rồi, mà còn muốn ngủ hả ?”
Gương mặt Lãnh Huyền ở trong bóng tối cũng không khỏi phiếm hồng, ngập ngừng một chút, đưa tay tự cởi vạt áo mình ra.
Lôi Hải Thành chỉ là thuận miệng trêu chọc, không nghĩ tới Lãnh Huyền cư nhiên lại thật sự cởi y phục. Đáy lòng hắn chua xót, không biết nên nói gì mới phải, dùng sức nắm lấy tay Lãnh Huyền, giữ chặt không buông.
“Ngươi? . . . . . .” Hai hàng lông mày của Lãnh Huyền hơi nhướn lên nghi hoặc.
Hít thật sâu một ngụm lớn không khí tràn ngập mùi xạ hương thể tức của nam nhân, Lôi Hải Thành hướng bên ngoài lều hất cằm, hỏi Lãnh Huyền: “Tên gia khỏa kia ngủ rồi chứ?”
Nhìn thấy Lãnh Huyền gật gật đầu, hắn mỉm cười.”Vậy là tốt rồi. . . . . .”
Đột nhiên đạp mở túi ngủ, thân thể lùi ra, quỳ gối giữa hai chân Lãnh Huyền.
Hạ thân đột ngột bị phơi bày ở trong không khí lạnh giá, Lãnh Huyền hơi rùng mình, nơi trọng yếu nam tính kia đã nhanh chóng bị một sự ấm áp lạ thường bao lấy.
“Lôi Hải Thành? !” Hắn nhìn cái đầu vùi vào giữa hai chân mình, thảng thốt vạn phần.
“Gọi ta Hải Thành. . . . . .” Lôi Hải Thành vừa di động đầu vừa mơ hồ sửa lại. Trước giờ cứ luôn bị Lãnh Huyền lôi cả họ cả tên ra gọi, chung quy là có cảm giác xa lạ.
Hắn biết Lãnh Huyền trong lúc nhất thời khó có thể đổi cách xưng hô, nhưng chứng kiến Lãnh Huyền đối với tên gia khỏa U Vô Thương kia xưng hô thân thiết, vẫn là có điểm cay cú.
Nam nhân ở trong miệng hắn, dần dần phấn khích cứng rắn phát nóng. . . . . .
Thứ mới cương lên chặn kín đầy khoang miệng, Lôi Hải Thành cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Nam nhân dùng sức nắm lấy phần tóc trên đỉnh đầu hắn, tựa hồ muốn đẩy hắn ra, lại nhịn không được đè chặt hắn lại, vật lộn giữa lý trí cùng dục vọng.
Tiếng thở dốc tràn ra từ chỗ sâu trong yết hầu của Lãnh Huyền, ấm ách mà kiềm nén, vẫn nhẫn nại trước sau như một, lại giống như thứ thôi tình dược mạnh nhất, khiến cho một chút hổ thẹn dưới đáy lòng Lôi Hải Thành cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Thiết, không phải vậy chứ! Lãnh Huyền cũng đã từng vứt bỏ cả thể diện mà làm cho hắn, hắn lại còn nhớ những chuyện không hay từng xảy ra trước đây, để rồi ngượng ngùng cái gì nữa chứ!
Trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân, Lôi Hải Thành hồi tưởng lại đống phim A từng xem trước đây, cố gắng lấy lòng Lãnh Huyền, nhanh chóng liền đưa nam nhân lên đỉnh khoái cảm.
Luồng nước ấm tràn vào đầy trong miệng, hắn liền bị sặc, ho thấp mấy tiếng nôn chất nhầy ra, cầm lấy túi nước súc miệng, đè xuống cảm giác buồn nôn trong lòng ngực, ôm lấy Lãnh Huyền vẫn còn đang thở gấp, ở bên tai nóng rực của nam nhân cười hỏi: “Lúc nãy thoải mái chứ?”
Con ngươi đen thất thần của Lãnh Huyền nhìn về phía Lôi Hải Thành, chậm rãi ngưng tụ tiêu cự, mục quang khẽ gợn, thần sắc phức tạp, cũng không nói gì, chỉ dùng tay trái ôm lấy đầu Lôi Hải Thành, một lần lại một lần, khẽ vuốt mái tóc dài của thiếu niên.
Trong căn lều nho nhỏ, tiếng tim đập của hai người lại vang lên hết sức rõ ràng.
Khi Lôi Hải Thành lơ mơ ngủ, nghe được Lãnh Huyền ở bên tai thấp giọng nói: “Sau này đừng làm như vậy nữa, không cần miễn cưỡng bản thân. . . . . .”
Biết rằng Lãnh Huyền sẽ nói những lời này, Lôi Hải Thành cười.”Ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều như vậy nữa! Mau ngủ đi! Rạng sáng còn phải lên đường nữa.” Kéo túi ngủ đem hai người quấn chặt ở bên trong, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Lãnh Huyền trong bóng đêm chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lôi Hải Thành, hồi lâu sau, cuối cùng duỗi tay ôm lấy eo Lôi Hải Thành, cũng chậm rãi khép hai mắt lại.
Trong lúc chiêm bao, thân thể giống như bị người gắt gao áp chế, mặc cho hắn ra sức giãy dụa thế nào cũng không thể động đậy. Lôi Hải Thành muốn lên tiếng kêu gào, nhưng quai hàm lập tức đã bị nắm lấy. Tính khí xấu xí của nam nhân tống thẳng vào trong miệng hắn, ra sức va chạm vào yết hầu hắn, cưỡng bức hắn nuốt vào thứ thể dịch tanh hôi dơ bẩn.
Nội tạng của hắn, tựa hồ như rữa nát từ bên trong ra ngoài. . . . . .
Bên tai, là tiếng cười nhạo ác độc của chúng nhân . . . . . .
“Lôi Hải Thành, tỉnh dậy đi! . . . . . .” Thanh âm quen thuộc gia nhập vào cảnh mộng, tay chân Lôi Hải Thành co giật một hồi, mới choàng mở mắt ──
Khuôn mặt hắn căm thù đến tận xương tuỷ kia, đang gần ở ngay trước mắt.
Trong mục quang trầm tối của nam nhân mang theo sự âu lo, có chút bất đồng so với hình ảnh trong giấc chiêm bao lúc trước, song Lôi Hải Thành căn bản không muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân, lửa giận oán hận đã muốn đốt cháy khắp toàn thân.
Giết hắn!
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu của Lôi Hải Thành.
Hắn hoàn toàn quên mất bản thân mình giờ phút này là đang ở chốn nào, chỉ còn biết muốn giết chết cái tên đầu sỏ ở ngay bên cạnh đã gây cho hắn sự thống khổ vô tận cùng nhục nhã kia.
Hai tay lao đến, khống chế cổ họng Lãnh Huyền.
Nhìn thấy sự thù hằn tột cùng trong ánh mắt của Lôi Hải Thành, Lãnh Huyền liền biết rõ rằng mộng chập tái phát, đã khống chế tâm trí, trái tim của Lôi Hải Thành, song vẫn giống như bị một lưỡi dao vô hình chém qua, con tim ngừng đập lại.
Đôi tay đã từng ôm ấp hắn biết bao nhiêu lần kia, hiện giờ lại đang tàn nhẫn dùng hết toàn lực, xiết cổ hắn.
Trên khuôn mặt Lôi Hải Thành, hiện lên nụ cười phục thù đắc ý.
Ở trong Tỏa Vân sơn, khi hắn lần đầu tiên bị đối phương bắt làm tù binh, Lôi Hải Thành cũng mang theo nụ cười giống như lúc này, cùng hắn thương lượng xem nên giết chết hắn như thế nào. . . . . .
Cảm giác ngạt thở càng lúc càng tăng, khuôn mặt Lãnh Huyền dần dần tím ngắt, đột nhiên cũng nhếch khóe miệng lên, lặng lẽ mỉm cười.
Dù có nói rằng yêu đến thế nào, cũng không chống lại được một cơn ác mộng. Tận cuối của giấc mộng, Lôi Hải Thành vĩnh viễn vẫn là hận hắn. . . . . .
Giãy giụa nâng tay trái lên rút ra kim trâm cài tóc, dùng một tia khí lực cuối cùng còn sót lại đâm vào mu bàn tay của Lôi Hải Thành, muốn dùng sự đau đớn khiến cho Lôi Hải Thành tỉnh táo lại.
Máu theo vết thương trên mu bàn tay trào ra. Ngửi được mùi máu tươi, hai mắt Lôi Hải Thành đỏ thẫm, thình lình há miệng, cắn lên cổ Lãnh Huyền ──
Huyết dịch toàn thân tựa như đều chảy về vị trí bị Lôi Hải Thành cắn phá, nhanh chóng tuôn ra. . . . . .
Tử vong, nguyên lai cũng chỉ là như thế. . . . . . Lãnh Huyền ngơ ngẩn nhìn mái tóc đen nhánh của Lôi Hải Thành, chầm chập khép mi lại.
“Tiểu quỷ! Ngươi làm cái gì thế này? !”
Một tiếng rống lớn phẫn nộ tới cực điểm phá màn tiến vào, U Vô Thương phi chân, đá bay Lôi Hải Thành vẫn đang đè chặt ở trên thân Lãnh Huyền ra, ngã đổ cả lều.
Hắn chửi bới hất lều ra, nâng Lãnh Huyền dậy, ấn chặt vào vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu, vội vàng xé y phục giúp Lãnh Huyền thượng dược cầm máu.
Lôi Hải Thành phủ phục trong tuyết, chỗ sườn bị đá trúng đau đến tê tâm liệt phế, mục quang hỗn loạn lại chậm rãi khôi phục sự trong sáng. Phát giác miệng mình đầy máu, hắn kinh hoàng bò dậy, vọt tới bên người Lãnh Huyền .
Cổ nam nhân đã được băng bó kín mít lại. Huyết tích thấm ra băng vải nhìn đến kinh người, làm cho khuôn mặt nam nhân càng thêm xám trắng, tử khí trầm trầm.
Lãnh Huyền nhắm chặt mắt, biểu tình trên mặt lại yên bình đến không ngờ, giống như chỉ là đang mê ngủ.
Lôi Hải Thành trừng lớn hai mắt, từ từ khom người xuống, sờ lên ngực Lãnh Huyền .
Trái tim, vẫn đang yếu ớt đập.
Hắn há miệng muốn gọi, yết hầu lại như bị người bóp chặt không phát ra nổi thanh âm gì, chỉ có thể dùng sức ôm chặt lấy Lãnh Huyền.
“Ta đã nhìn ra tiểu quỷ nhà ngươi chẳng phải là tốt đẹp gì mà! Buông hắn ra. . . . . .”
U Vô Thương chửi ầm lên, quyền đấm cước đá vào lưng Lôi Hải Thành. Lôi Hải Thành vẫn không nhúc nhích, chỉ mờ mịt nghe tiếng gió đêm gào thét, cuốn qua thiên địa mênh mông, lại càng ôm Lãnh Huyền chặt hơn.
“Vô, Vô Thương!” Dường như bị U Vô Thương làm ồn đến, Lãnh Huyền cuối cùng cũng mở mí mắt ra, yếu ớt nói: “Hắn là trúng mộng chập, độc tính phát tác mất đi thần trí, nên mới làm bị thuơng ta.”
Một câu này lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, U Vô Thương ngừng đánh đấm, cả giận nói: “Vậy mà ngươi vẫn còn mang theo hắn bên người sao? Hôm nay nếu ta không có ở đây, ngươi đã muốn bị tiểu quỷ này hại chết rồi.”
Toàn thân Lôi Hải Thành đều chấn động kịch liệt, gắt gao chòng chọc nhìn vào con ngươi của Lãnh Huyền, khàn giọng nói: “Ngươi không phản đối mà lại chấp thuận cùng ta đến Phong Lăng ám sát Phù Thanh Phượng, kỳ thật là sợ độc của ta sẽ tái phát, nên muốn theo ta.”
Tiền thế chấp hành qua nhiều nhiệm vụ ám sát, hắn luôn theo thói quen cho rằng con đường ngắn nhất để giải quyết vấn đề là ám sát kẻ cầm đầu, thấy Lãnh Huyền cũng tán đồng với ý tưởng của hắn, hắn lại càng thêm hăng hái, nhưng lại không lưu ý đến nét ưu sầu đằng sau nụ cười của Lãnh Huyền.
Khi Lãnh Huyền nhìn tấm họa đồ non song thiên hạ, rành rành là đắn đo rất nhiều về thế cục Thiên Tĩnh, thế nhưng tại thời khắc nguy cơ tứ phía ấy lại theo hắn ly khai Thiên Tĩnh.
Lãnh Huyền ngước nhìn Lôi Hải Thành, cố gắng vươn tay, lau đi tơ máu lưu lại bên khóe miệng Lôi Hải Thành, chua chát cười.
“May mắn là ta đã đi cùng ngươi. . . . . .”