Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 130: Chương 130




CHƯƠNG 129.

Trời quang mây tạnh, tuyết phản chiếu ánh mặt trời hồng. Gió lạnh khẽ rít, cuồn cuộn thổi những bông tuyết bay lên tán loạn.

Lôi Hải Thành vẫn ôm lấy Lãnh Huyền, ngồi ở bên đống lửa ngẩn ngơ.

Sắc mặt U Vô Thương âm trầm, trong tay chuyển động món thịt thú rừng nướng trên ngọn lửa. Khi màu sắc chuyển thành vàng óng, hắn mới đem đồ ăn chia làm mấy khối, đưa tới đối diện.

Lôi Hải Thành không ừ lấy một tiếng, lấy đoản đao đem thịt cắt thành từng mảnh nhỏ tinh tế, giúp Lãnh Huyền chậm rãi nuốt xuống.

Máu trên vết thương của nam nhân đã ngừng chảy, sắc mặt mặc dù tái nhợt, tinh thần lại tốt hơn rất nhiều rồi.

May sao khi hắn bị độc phát không cắn phải động mạch chủ trên cổ Lãnh Huyền, bằng không. . . . . . Lôi Hải Thành giật mình run rẩy, tóc gáy toàn thân dựng thẳng, không dám nghĩ tiếp nữa.

Lãnh Huyền ngồi dựa trong lòng Lôi Hải Thành, hiển nhiên cảm giác được người phía sau đang rất khẽ run rẩy, hắn vỗ vỗ vào mu bàn tay của Lôi Hải Thành, thấp giọng nói: “Chỉ là mất chút máu thôi, ta không sao.”

U Vô Thương trừng mắt liếc Lãnh Huyền một cái, “Chẳng lẽ phải đợi hắn đem ngươi hút thành cái xác khô thì mới gọi là có việc gì sao? Huyền huynh, ngươi sao lại mù quáng như thế, nếu như đã biết máu người có thể giải độc tính mộng chập, ngươi cứ tùy tiện tìm một kẻ phạm tội để cho tiểu quỷ này hút đến khi đủ là được rồi, hà tất gì phải lấy tính mệnh bản thân ra để đùa giỡn vậy?”

Lãnh Huyền hơi cười khổ, “Ta đương nhiên cũng nghĩ tới biện pháp này. Nhưng vạn nhất mộng chập chỉ nhận lấy máu tươi của cùng một người, hắn đi hút máu của người khác liệu có thể gặp phải tương khắc hay không, ngược lại gây nguy hiểm cho tánh mạng thì sao? Ta sao dám thử bừa bãi được?”

U Vô Thương sửng sốt, nghĩ thầm những chuyện liên quan đến sinh mạng thì chính xác là không thể thử bừa được, cào cào tóc, phiền não vô cùng.”Vậy làm sao đây? Ngươi định cứ để mặc thế này sao?”

Bất chợt vỗ đùi mình, nói: “Đúng rồi, Huyền huynh, gốc di thần thảo ta đưa cho ngươi kia có còn hay không? Đưa cho tiểu quỷ này ăn xong, cam đoan là thứ độc gì cũng đều giải được.”

“Không cần.” Lôi Hải Thành thủy chung không lên tiếng, lúc này cuối cùng đã mở miệng, đối diện Lãnh Huyền, “Ngươi đừng có nghe chủ ý thối khắm của gia khỏa kia mà lại khuyên ta, ta đã nói qua là sẽ tuyệt đối không ăn thứ đó.”

Thấy môi Lãnh Huyền khẽ mấp máy, tựa hồ muốn nói điều gì, Lôi Hải Thành lắc đầu, dùng mục quang ngăn trở Lãnh Huyền, chỉ khuôn mặt mình, cười cay đắng.

“Khuôn mặt, tay chân, thân thể. . . . . .hiện tại của ta, chỗ nào cũng đều là của tên Trần Yên kia, không hề thuộc về ta. Chỉ có ý thức, mới là thuộc về chính ta. Nếu ăn di thần thảo, quên đi hết thảy quá khứ , ta có còn là ta nữa sao? Ngay cả kí ức duy nhất có thể chứng minh ta chính là Lôi Hải Thành đều không còn nữa, Lôi Hải Thành cũng sẽ chết, ngươi có hiểu không?”

“Ta sao lại không hiểu chứ? Ta ──” Lãnh Huyền cười khổ, không nói tiếp gì nữa.

Không sai, Lôi Hải Thành chẳng qua là chỉ là hồn phách sống nhờ vào thân xác ở trước mặt mà thôi, giả như cướp đi kí ức của hồn phách kia, sự tồn tại của Lôi Hải Thành sẽ hoàn toàn bị xóa sạch, có khác gì với tử vong đâu.

Hắn hoàn toàn có thể lý giải được sự hoảng sợ từ sâu thẳm trong nội tâm này của Lôi Hải Thành, song lại không tìm được bất luận lời nào để an ủi.

“Vậy nên, đừng có lại khuyên ta ăn thứ quỷ thảo kia nữa, đừng có bắt ta phải quên ngươi đi, có được hay không?”

Lôi Hải Thành đón lấy mục quang sửng sốt của Lãnh Huyền, đem chuôi đao nhét vào trong tay hắn, gằn từng tiếng, hết sức nghiêm túc.”Nếu mộng chập lại phát tác, ngươi hãy liền giết ta đi. Ta không muốn một ngày nào đó giật mình tỉnh dậy, lại phát hiện nằm bên thân mình, là thi thể của ngươi.”

Tay trái Lãnh Huyền run rẩy không thôi, đôi môi mỏng mím chặt, thật lâu không nói nổi lời nào.

U Vô Thương bị bầu không khí ngột ngạt giữa hai người dồn ép cho toàn thân không thoải mái nổi, nhịn không được ho mạnh hai tiếng phá vỡ tĩnh lặng, nói: “Trời không tuyệt đường người, hai người các ngươi cũng đừng có ủ rũ như vậy, nói không chừng Phù Thanh Phượng cũng biết biện pháp khác có thể trị tận gốc mộng chập!”

Hắn nói thật lớn, song Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền chẳng ai thèm liếc hắn, chỉ có lặng lẽ đăm đăm nhìn lẫn nhau.

Cuối cùng, Lãnh Huyền nắm thanh đao thật chặt, phun ra một từ “Hảo”.

Hành trình vì thương thế của Lãnh Huyền mà trì hoãn hết hai ngày, mãi đến ngày thứ ba, Lãnh Huyền quả quyết thân thể đã không còn trở ngại, Lôi Hải Thành cùng U Vô Thương không lay chuyển được hắn, mới tiếp tục lên đường.

Đến trưa, cách Lâm Uyên thành chỉ còn có hơn hai mươi dặm lộ trình, ba người liền xuống ngựa nghỉ ngơi.

Lôi Hải Thành thay Lãnh Huyền thay dược vào vết thương trên cổ, nhìn quanh bình nguyên tứ phía bị tuyết trắng bao trùm, nhớ tới ngày đó Dao Quang là ở phụ cận nơi đây bị Cố Đông Thần bắn chết, không khỏi thấy bi thương.

Dõi mắt trông về phía xa, Lâm Uyên thành dựa lưng vào dãy núi, cự thạch màu trắng trên hộ tường thành cùng với tuyết trên mặt đất hòa thành một thể, dưới dương quang phản chiếu hào quang chói mắt.

“Không biết Lâm Uyên thành có giống như La Quân, tướng sĩ ngay cả đồ ăn cũng không có hay không?” Lôi Hải Thành khẽ than. Dường như nhớ rõ khi bản thân mình tạm trú tại Phong Lăng, trong thành Lâm Uyên thương nhân tụ hợp, ngựa xe như nước, phồn hoa hơn cả Thiên Tĩnh kinh thành.

Dù cho thịnh thế phù hoa, chiến hỏa lướt qua, cũng diệt vong trở về bụi đất. . . . . .

Lãnh Huyền nhàn nhạt nói: “Lâm Uyên là Phong Lăng quốc đô, nạn đói dù có kinh khủng đến đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Lâm Uyên.”

U Vô Thương dọc đường không hề lên tiếng, lúc này đột nhiên nói: “Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Theo lý thông thường, Phong Lăng giờ bị địch quân xâm phạm, hơn nữa lại sắp đánh tới đô thành, Lâm Uyên phụ cận hẳn phải có trọng binh chiếm đóng. Vì cái gì chúng ta đi đã mấy ngày, ven đường cư nhiên lại không thấy nổi một tên binh tốt nào?”

Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền nhìn nhau, đều chậm rãi gật gật đầu.

Dấu hiệu này, đích xác rất không bình thường.

U Vô Thương hung hãn vuốt râu giả đầy trên mặt mình, nói: “Ta nếu là Phù Thanh Phượng, muốn dụ địch quân vào thành, nhất định sẽ an bài xắp sếp tướng sĩ ở ven đường chặn đánh, mới không khiến cho quân địch sinh nghi.”

Lôi Hải Thành nheo mắt, nhìn xa về tiền phương.

Thành trì bạch sắc, nguy nga nằm ngang giữa thiên địa.

Ba người đang trầm tư, một trận tiếng vang thấp thoáng như sấm rền, từ mặt đất phía sau truyền đến.

Nghe thấy vó ngựa, thì chính là tiếng thiên quân vạn mã xuất kích.

Ba người đồng thời trao đổi ánh mắt kinh ngạc, nhảy lên ngựa.

Mục quang Lôi Hải Thành sục sạo một chút, thấy phụ cận cách đó không xa chính là khe rãnh ẩn thân lúc trước khi cùng Dao Quang chạy trốn, vung roi lao lên phía trước.”Trốn vào trong đó.”

Trong rãnh cũng tích đầy tuyết dày, thấp hơn so với mặt đất đúng với độ cao của một người. Ba người vừa mới dắt ngựa trốn vào được trong rãnh, tiếng vó ngựa như mưa rào gió táp đã tiến đến gần, chấn động khiến cho tuyết đọng rào rào rớt xuống.

U Vô Thương rất muốn nhìn xem đội ngũ vừa tới đến tột cùng là từ chốn nào, nhưng lại không tiện thăm dò. Bốn phía đều là tuyết trắng xóa, hắn chỉ cần ngoi cái đầu lên, liếc mắt một cái cũng sẽ bị người ta phát hiện mà thưởng cho hắn một tiễn.

Thấy Lôi Hải Thành từ trong bọc hành lý lấy ra một cái ống gấp khúc, kiểu dáng cổ quái, nhưng lại không giống binh khí, hắn tò mò nói: “Thứ gì vậy?”

“Hào câu kính[43].” Lôi Hải Thành ghé mắt vào, bỗng dưng thấp giọng kêu lên.

“Là cờ của Tây Kì đại quân.”

Đôi mắt phượng của U Vô Thương lộ biểu tình không thể tin được.”Thiên Tĩnh đã bắt đầu rút quân , Tây Kì vẫn còn tấn công Lâm Uyên thành sao? Chẳng lẽ muốn một mình nuốt lấy khối thịt béo này ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.