CHƯƠNG 190.
“Ngươi nói trên thân hai người bọn họ đều có cùng hình xăm hình thoi, cũng thật là kỳ lạ.”
Lãnh Huyền nằm ở trên giường, trầm ngâm thấp giọng nói: “Một là Kim Hà quốc thái tử, một là đệ tử của Phượng Ly . . . . . . Chẳng lẽ Băng Nguyệt vốn là tai mắt Kim Hà quốc mai phục tại Tần Khương ư?”
Lôi Hải Thành kề sát Lãnh Huyền, chen chúc nằm trên chiếc giường đệm nhỏ hơn mấy lần so với long sàng, hai tay làm gối kê sau đầu, cũng vẫn luôn tự hỏi cùng một vấn đề.
“Cũng có khả năng. Bất quá liệu có thể là Việt Tiêu công chúa kia đã sớm bị Tần Khương thu phục rồi hay không? Dấu hiệu kia, nói không chừng là công chúa để biểu lộ lòng trung thành với Tần Khương mà xăm lên.”
Hắn trong lòng thủy chung vẫn có ấn tượng sâu đậm đối với “Hắn” mà Tiêu Vân Khởi đề cập đến vào đêm dò xét Kim Hà thái tử.
Có thể khiến cho nữ nhân dã tâm tràn đầy như Kim Hà thái tử phục tùng nghe lệnh, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Nhìn chung trong chín nước, có lẽ chỉ có Tần Khương kia là có đủ tiềm lực sai khiến Kim Hà thái tử.
Con ngươi Lãnh Huyền dưới ánh nến đầu giường chiếu rọi hơi hơi chớp động, “Cho dù ký hiệu hình thoi kia thật sự là dùng để biểu hiện thân phận thủ hạ của Tần Khương vương, nhưng ngươi chớ quên, hiện giờ Băng Nguyệt chính là đệ tử của Phượng Ly. Trừ phi. . . . . .”
Lời hắn ngừng lại rồi không tiếp tục nữa, Lôi Hải Thành cũng đã hiểu tâm ý hắn, gật đầu nói: “Trừ phi Băng Nguyệt này cũng là thuộc hạ của Tần Khương vương.”
Lúc trước qua khe cửa mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, hắn vẫn như cũ nhìn thấy ký hiệu trên ngực Băng Nguyệt thập phần rõ ràng. Theo màu sắc cùng mức độ cũ mới của vết sẹo mà phán đoán, ít nhất cũng đã xăm được vài năm.
Trong trí nhớ, hình xăm của Kim Hà thái tử cũng không giống như là mới xăm.
Bàn tay vô thức sờ lên ngực mình, nghĩ tới miếng da bị Công tử Tuyết lột xuống kia, mặc dù đã gần được một năm, nhưng vẫn không kìm nổi phiếm lạnh dưới đáy lòng.
Hắn lắc đầu, đem những hồi ức không thoải mái ấy quẳng ra khỏi đầu, cùng liếc nhìn Lãnh Huyền, trong lòng đều có chút nặng nề.
Lãnh Huyền nhìn Lôi Hải Thành nhăn mày lại, mỉm cười nói: “Bỏ đi, chuyện này ngày mai ta sẽ nghĩ cách thông báo đến ám ảnh, để bọn họ bẩm báo lại Chu Nhi, để cho Chu Nhi thăm dò ra đầu đuôi sự việc. Ngươi ta chỉ việc thỏa chí du ngoạn thôi.”
“Còn có hai người Mặc Như Phi cùng tên béo Đổng vụng trộm nữa, cũng phải nhắc nhở nhi tử bảo bối của ngươi phải đề phòng nhiều hơn.”
Lôi Hải Thành chỉ e Lãnh Huyền không yên lòng, rồi liền thay đổi chủ ý lên đường hồi cung, nghe Lãnh Huyền nói vậy, không khỏi tâm tình cực tốt, xoay người đè lên Lãnh Huyền, khẽ cắn vành tai nam nhân, cười nhẹ nói: “Tối nay chính là đêm đầu tiên trong tuần trăng mật của chúng ta, đương nhiên phải tận hứng.”
“Tuần trăng mật?” Lãnh Huyền bị nhiệt khí Lôi Hải Thành thở lên lỗ tai làm cho ngứa ngáy, hai gò má cũng nóng bừng lên.
“Chính là honeymoon. . . . . .” Lôi Hải Thành một bên giải thích ngọn nguồn tuần trăng mật, một bên tiếp tục khiêu khích bộ vị mẫn cảm nam nhân, nghe hơi thở của Lãnh Huyền dần dần thấp trầm, hỗn loạn. . . . . .
Giường của khách *** rất nhỏ, độ dày vách tường bằng ván gỗ cũng rất mỏng, sương phòng hai bên cũng đều có người ở, cho nên Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đều cùng tận lực kiềm nén thanh âm.
Làn môi dây dưa, khóa lại kích động muốn lên tiếng kêu gào của đối phương. Khoái cảm, bị giam cầm dồn đống bên trong, như ngọn lửa thiêu đốt, phun ra. . . . . .
“Huyền. . . . . .” khoảnh khắc phóng thích, toàn thân tựa như bay lên chín tầng mây, trong đầu một trận choáng váng cực lạc.
Lôi Hải Thành ôm sát tấm lưng chảy đầy mồ hôi của Lãnh Huyền, tim như nổi trống, không khỏi nhẹ giọng thở dốc.
Phần tóc ẩm ướt dính ở trên trán bị tay trái nam nhân đẩy ra, bàn tay lửa nóng của nam nhân, thay hắn chà lau mồ hôi trên mặt .
Con ngươi đen mịt mù ướt át của Lãnh Huyền, chặt chẽ nhìn hắn chăm chú.
Lôi Hải Thành nở nụ cười, thân là nam nhân, hắn đương nhiên minh bạch ý tứ sâu xa trong ánh mắt kia.
Chậm rãi rút ra, xoài người nằm sấp trên tấm đệm giường đã thấm ướt, “Ngươi tới đi.”
Nam nhân không nói gì, liền đem trọng lượng toàn thân đè lên trên lưng hắn.
Ngón tay thon dài nhúng một chút chất lỏng dính, tiến vào trong cơ thể Lôi Hải Thành hơi thăm dò, liền sau đó thay thế bằng một vật nóng cường tráng cứng chắc.
“Ách. . . . . . A. . . . . .”
Hai tay Lôi Hải Thành túm chặt lấy mái tóc dài buông xuống bên mặt hắn của Lãnh Huyền, ngẩng đầu lên, thở gấp mà cười.
Số lần chủ động nam nhân cũng không phải là ít, nhưng kỹ thuật mỗi lần tựa hồ đều không có chút tiến bộ. Luận “Thương pháp”, vẫn là hắn cao hơn một bậc. . . . . .
“. . . . . . Hải Thành. . . . . .” Giọng nói ám ách thì thào gọi ở bên tai hắn, sự công kích đâm vào của nam nhân, lại nhất quán cường ngạnh, thậm chí mang điểm điên cuống đến gần như bạo lực.
Ý thức bị nam nhân va chạm đến vô pháp ngưng tụ, tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, ở trong hai thái cực đau đớn cùng sung sướng quay cuồng vỡ tung, vô thiên vô địa.
Huyền, càng ngày càng nhiệt tình. . . . . . Lôi Hải Thành nhịn không được khoái cảm, tay phải tiến vào giữa háng, triền miên cùng dục vọng lần thứ hai kích động của bản thân.
Bàn tay còn lại, nắm lấy tay trái Lãnh Huyền, hung hăng, quấn thật chặt lại.
Kết quả của phóng túng quá độ chính là hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh.
Rửa mặt, tắm rửa, thay y phục, dùng cơm. . . . . . Hết thảy đều làm xong xuôi ổn thỏa, thần thanh khí sảng.
Băng Nguyệt Minh Nguyệt cho vật cưỡi ăn no, xong trở lại trong phòng của Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền phục mệnh. Hai người bốn con mắt liếc qua liếc lại, không dám nhìn Lôi Hải Thành, trên mặt lại cùng viết rõ rành rành sự ám muội.
Lôi Hải Thành lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người một cái, trong lòng biết sau chuyện làm tối hôm qua, hắn cùng Lãnh Huyền đều khó tránh khỏi không khống chế được. Hai tiểu quỷ này tám phần là nghe được tiếng hai người bọn họ ân ái.
Tâm tình đang vô cùng khoan khoái, cho nên Lôi Hải Thành cũng không tính toán so đo nhiều cùng hai tiểu quỷ này, chỉ hỏi động tĩnh nhóm người Mặc Như Phi, biết được Mặc Như Phi cùng Hứa Xương quốc chủ không lâu trước đã khởi hành ly khai khách ***, giục ngựa lên phía bắc.
Mặc quận nằm cực bắc lãnh thổ Thiên Tĩnh, tiếp giáp cùng Hứa Xương quốc thổ. Trộm coi tình hình, Mặc Như Phi cùng Hứa Xương quốc chủ hẳn là dự định cùng nhau trở về.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền lưu lại nửa ngày ở khách ***, gần hoàng hôn, tin tưởng nhóm người Mặc Như Phi đã cách xa được mấy chục dặm, mới mang hai sư huynh đệ Băng Nguyệt lên đường.
Sông băng Cửu Sắc vắt ngang trong biên giới Mặc quận. Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền mặc dù có mang theo diện cụ, nhưng cũng không muốn trên hành trình kế tiếp lại đụng phải Mặc Như Phi cùng Hứa Xương quốc chủ. Dù sao đã từng gặp mặt qua vài lần trong cung, bằng giọng nói dáng người, vô cùng đơn giản bị nhìn thấu.
Lãnh Huyền sau khi lưu lại ám ngữ liên hệ với ám ảnh xong, bầu trời đã mịt mù, cuồng phong gào thét, dường như lại có tuyết rơi.
Bốn người lúc này thân ở đồng không mông quạnh, cách thị trấn kế tiếp cả một chặng đường nữa. Đã cố ý tránh lộ trình của đám người Mặc Như Phi, Lôi Hải Thành dứt khoát chọn một nơi khuất gió dựng lều trại qua đêm.
Hai sư huynh đệ Băng Nguyệt đi quá gấp gáp, không mang theo trang bị để nghỉ ngoài trời, liền nhặt một đống củi lớn, nhóm lên một đống lửa, sưởi ấm người.
Thừa dịp Băng Nguyệt đi ra xa nhặt cành, Lôi Hải Thành đi đến bên đống lửa, đem một hộp kim sang dược quăng vào trong lòng Minh Nguyệt.
“Cho ngươi dùng trị thương.”
Minh Nguyệt kinh ngạc, không dám trái ý Lôi Hải Thành, nói lời tạ ơn, mở vạt áo, lộ ra băng gạc màu trắng quấn nửa người trên.
Lôi Hải Thành lúc trước có hỏi qua Lục thái y về thương thế hai sư huynh đệ, biết Minh Nguyệt bị thương ở bụng, cực kỳ nghiêm trọng. Mới nãy lưu ý quan sát trên đường đi, quả nhiên thấy hành động của Minh Nguyệt có chút khó khăn, biểu hiện thương thế chưa khỏi hẳn, bèn lấy ra một hộp kim sang dược thượng hạng.
Hắn bất động thanh sắc nhìn Minh Nguyệt từng vòng một tháo băng gạc ra ──
Hai vết thương sâu cỡ nửa ngón màu đỏ tươi đan thành chữ thập, khắc trên thân hình lộ vẻ trắng nhợt gầy yếu của thiếu niên, vô cùng dữ tợn.
Điều Lôi Hải Thành quan tâm nhất, là ngực Minh Nguyệt có hình xăm hình thoi đồng dạng hay không, không ngờ phát hiện da thịt vị trí đó cháy đen một mảnh, hoàn toàn vô pháp phân biệt màu sắc làn da ban đầu.