CHƯƠNG 191.
Điều này, trái ngược hoàn toàn với những gì hắn dự liệu.
Lôi Hải Thành ngây ra dưới đáy lòng, đương nhiên không hiển lộ trên mặt, song cũng nhớ rằng thái y đã từng đề cập qua Minh Nguyệt ngoại trừ vết đao thương ở bụng, trong lúc đánh nhau còn bị bó đuốc của thị vệ ngộ thương khiến cho bỏng da.
Bất luận trên người Minh Nguyệt có ký hiệu tương đồng hay không, cũng không thể có khả năng biết trước, đoán được hắn sẽ phát hiện ra bí mật của Kim Hà thái tử vào đêm thám thính, sợ hắn sinh nghi nên mới vội vàng giấu giếm. Vết bỏng này, hẳn chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ thông suốt mấu chốt này, Lôi Hải Thành thư thái. Liền sau đó nhẹ nhàng bâng quơ an ủi Minh Nguyệt vài câu, quay người về lều trại nghỉ ngơi.
Hắn vốn tính toán dọc đường sẽ tìm cơ hội quẳng đi hai tiểu quỷ chướng mắt này, trước mắt trái lại thay đổi tâm ý, muốn xem một chút trong lòng hai người này đến tột cùng là đang tính toán những gì.
Gió lớn thổi suốt đêm, cho đến lúc sáng sớm mới yếu dần, hoa tuyết lại bắt đầu rì rào tuôn rơi xuống, chồng chất xếp thành một thế giới màu trắng thanh tịnh.
Đạp tuyết hoan ca, giục ngựa tiêu dao, cùng tình nhân sóng vai du lịch, là những ngày hạnh phúc nhất của Lôi Hải Thành từ khi sống lại tại nơi dị thế này cho đến nay.
Dứt bỏ đi những mưu tính, đổi lấy một thân thoải mái, phóng mắt nhìn trời cao vạn dặm, giang sơn mĩ miều, bất chợt quay đầu lại, là ánh nhìn đăm đăm mong chờ giờ giờ khắc khắc chưa từng ly khai của Lãnh Huyền. . . . . .
Trong chớp mắt ấy, trái tim Lôi Hải Thành luôn luôn run rẩy vô pháp khắc chế, chỉ có thể hy vọng đến một hành trình vĩnh viễn không có điểm dừng.
Tuyết tan xuân đến, làn gió nhẹ nhàng thổi lên vô số chồi non xanh biếc ven đường. Đường càng dài, đi lại càng nhàn nhã thong dong, cuối cùng cũng đã gần tới được nơi sông băng vĩnh viễn không tan chảy.
Băng tuyết cheo leo, sừng sững dựng thẳng đến trời mây. Sương khói lượn lờ, quẩn quanh giữa sườn núi khúc khuỷu.
Tháp băng, gò băng, cây băng hình dáng lớn nhỏ khác nhau. . . . . . trùng điệp xa xa. Một thác băng rộng hơn chục dặm, như từ trên mây trút xuống, được dương quang chính ngọ chiếu rọi, khúc xạ ra ngàn vạn tia sáng xanh bạc, sắc màu sặc sỡ, tựa như không phải nhân gian.
Hai ba con hồng nhạn bay trên khung trời, cất tiếng hót lảnh lót, phá vỡ sự lặng yên của thiên địa.
Lôi Hải Thành cùng Băng Nguyệt Minh Nguyệt đã muốn bị cảnh tượng hoành tráng mỹ lệ trước mắt này đoạt đi hô hấp, sau một lúc lâu mới phun ra một hơi dài, hỏi Lãnh Huyền bên cạnh: “Ngươi rốt cuộc còn đi qua những chốn hay ho nào nữa hả? Không được giấu giếm ta đâu đấy.”
Lãnh Huyền không khỏi buồn cười: “Sông băng tuy đẹp, nhưng vẫm chưa sánh được với biển cát Mạc Bắc mênh mông biến ảo. Nếu có cơ hội, dạo chơi sông băng xong, ngươi ta lại đi biển cát.” Nhảy xuống khỏi vật cưỡi, nói: “Cực quang hẳn sẽ xuất hiện tại mấy ngày này. Nếu như đến lúc đó vẫn chưa leo được lên đỉnh núi, thì sẽ phải bỏ lỡ kỳ cảnh ấy.”
Lôi Hải Thành vừa định nói với độ cao của tòa sông băng này, hắn chỉ trong hai ngày có thể trèo được lên điểm cao nhất, đột nhiên nhớ rằng khi Lãnh Huyền tới đây lúc trẻ vẫn còn đủ hai tay khỏe mạnh, hiện giờ ghé thăm lại chốn cũ, thì một tay đã mất, trong lòng hắn một trận đau đớn, lấy bọc hành lý khỏi ngựa, khẽ nói với Lãnh Huyền: “Nếu lúc nào thấy khó khăn quá, nói cho ta biết, ta sẽ cõng ngươi đi lên.”
Lãnh Huyền thoáng trầm mặc giây lát, liền sau đó cười cười, “Đi thôi!”
Không có đường vào, bốn người đem ngựa lưu lại tại chân núi. Lãnh Huyền dẫn đường, mang chúng nhân đi dần lên cao.
Những tầng băng vụn hỗn tạp dày mỏng không đồng đều, rào rạo vang nhỏ dưới bàn chân chúng nhân, thi thoảng nứt ra một kẽ hở, lộ ra mạch nước ngầm chảy vòng quanh ở bên dưới.
Leo núi vượt đèo không nằm trong tâm trí Lôi Hải Thành, hơn phân nửa tinh lực lại đều tập trung ở trên thân Lãnh Huyền, chỉ e nam nhân có sơ sảy. Lại thấy Lãnh Huyền tinh thần dồi dào, còn không ngừng chỉ điểm giới thiệu cho hắn cảnh đẹp ven đường.
“Vượt qua hai chiếc cầu băng nữa, bên kia chính là hồ băng rồi. Chúng ta chi bằng ở bên hồ nghỉ một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường, được chứ?”
“Hảo!” Lôi Hải Thành đã sớm nghĩ muốn khuyên Lãnh Huyền không cần phải đi gấp gáp như vậy, tựa hồ sợ liên lụy khiến hắn không xem được cực quang, song lại lo lắng nói ra sẽ làm tổn thương tự tôn của nam nhân .
Đi nhanh hai bước, kéo tay trái Lãnh Huyền, cùng nhau sải bước nhảy vào một hào băng lớn trước mặt.
Khi mặt trời lặn sau dãy núi, chúng nhân đã lên được đến lưng chừng núi, mặt hồ một mảng ngân quang chói mắt yên tĩnh nằm quây bên trong dãy núi, ánh vào trong tầm mắt chúng nhân.
Trăm ngàn khối băng to nhỏ hình dáng như hoa sen, bồng bềnh trong nước, lóng lánh nguy nga, tỏa ra sương mù trắng nhàn nhạt, không hề thua kém so với DaoTrì[32] tiên cảnh trong ấn tượng của Lôi Hải Thành.
Hai người Băng Nguyệt Minh Nguyệt dù sao vẫn mang tâm tính thiếu niên, hoan hô một tiếng, quăng hành lý lại, lao đến bên hồ băng nô đùa. Băng Nguyệt hô to gọi nhỏ bắt vài còn cá từ dưới hồ lên, cười hì hì mổ bụng moi ruột, chuẩn bị làm cá nướng.
Phụ cận hồ băng ít thấy cây cối, Minh Nguyệt xung phong đảm nhận đi ra xa tìm củi đốt.
Ba người đợi hồi lâu, trời đã hoàn toàn tắt nắng, Minh Nguyệt vẫn không thấy trở về.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền sớm đã lấy ra lương khô mang theo để ăn, Băng Nguyệt lại ăn không nổi, không kiên nhẫn cầm lấy kiếm muốn đi tìm người, lại thấy xa xa đầu bên kia của hồ băng lập lòe vài điểm hỏa quang sáng tối.
Không bao lâu, một bóng người vội vàng chạy lại gần, đúng là Minh Nguyệt. Hắn bỏ mấy cành cây khô trong tay xuống, thần tình ngưng trọng nói: “Ta vừa rồi ở bên kia hồ nhìn thấy Mặc quận vương.”
Lôi Hải Thành quả thật ngẩn ra. Mặc Như Phi này không hảo hảo ở trong quận vương phủ, mà chạy đến thâm sơn tuyết lĩnh để làm cái gì chứ?
“Cực quang cửu sắc một năm chỉ có vài ngày có thể thấy được. Mặc Như Phi đến ngắm cảnh cũng không có gì là kỳ lại cả.”
Lãnh Huyền giống như đã muốn nhìn thấu mối nghi ngờ trong lòng Lôi Hải Thành, thản nhiên nói: “Chỉ cần hắn đừng có đến gây trở ngại cho ngươi ta, thì cứ mặc kệ hắn đi.”
Gần đây Lãnh Huyền quả thật thay đổi rất nhiều, không còn bận lòng với mọi chuyện giống như trước đây nữa. . . . . . Lôi Hải Thành mỉm cười, liền quẳng đi ý nghĩ muốn đi thăm dò, cùng Lãnh Huyền ngồi ở bên hồ, thưởng thức bóng sen trên sông băng mộng ảo mê ly dưới ánh trăng xanh trắng.
Gió núi lạnh lẽo quất vào mặt, hô hấp của nam nhân lướt qua bên tai hắn lại ấm áp vô cùng. Hắn lặng yên cầm lấy tay Lãnh Huyền, thỏa mãn khẽ cười.
Hai người liền lẳng lặng ngồi dựa vào nhau, hưởng thụ thời khắc bình thản khó mà có được này.
Phía sau, hai sư huynh đệ Băng Nguyệt đã đi vào giấc ngủ, hơi hơi phát ra tiếng ngáy.
Hỏa quang bên kia hồ nhảy múa hơn phân nửa đêm, rồi dần dần tối lại.
Dãy núi một mảnh tĩnh lặng, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng nứt đột ngột vang lên, cắt qua màn đêm ──
“Mặc Như Phi, thời hạn mười ngày đã qua, ngươi còn không đi, đừng trách ta vô tình.”
Từng câu từng chữ, không mảy may mang theo cảm tình, ở giữa dãy núi tạo nên từng trận hồi âm, nhưng lại không phân rõ là từ phương hướng nào truyền ra.
Thanh âm này, thật sự quá mức quen thuộc, toàn thân Lôi Hải Thành đều nhảy dựng lên ──
Công tử Tuyết!