Đêm đó, là một đêm chẳng mấy yên bình đối với hoàng cung Nguyệt Thần quốc.
Tin tức thái hậu tự sát trong đêm đã được loan tới khắp mọi ngóc ngách. Tất cả mọi người ai nấy đều tập trung về Hoà Thọ cung.
Uyển Linh sau khi đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa thì ngồi cạnh bên giường chăm sóc cho thái hậu.
Thái y nói may mắn là nàng đến kịp, nếu không, chỉ sợ chậm một chút nữa là bà ấy đã không thể qua khỏi.
Tiếng khóc vang lên ngoài cửa khiến Uyển Linh đau đầu không thôi, nàng chỉnh lại góc chăn lại cho thái hậu xong thì đứng dậy chạy ra bên ngoài xem xét tình hình.
Thì ra là một đám phi tần nghe được tin tức liền chạy hết đến đây khóc lóc thảm thiết, ai nấy đều trưng ra một bộ dạng lo lắng. Nhưng thật tâm, có mấy ai thật lòng.
“Các ngươi khóc lóc cái gì? Mọi chuyện còn chưa đủ rối rắm hay sao mà còn trưng ra cái điệu bộ đó. Người ngoài không biết còn tưởng các ngươi đang khóc tang cho ai đâu, đúng là xúi quẩy. Các ngươi ở được thì ở, không ở được thì cút về cung của mình cho ta. Đừng đứng đây mà khóc lóc in ỏm, làm phiền đến thái hậu nghỉ ngơi”.
“Hoàng hậu nương nương, tỷ nói gì vậy? Không phải là tỷ muội chúng ta vì lo lắng cho thái hậu nên mới đến đây sao?. Tỷ nói như vậy chẳng khác gì nói chúng ta đến đây quấy rối đi. Hay…là tỷ sợ chúng ta đến đây cướp công với tỷ”.
Người vừa nói không phải là ai khác, mà chính là người khóc vừa nãy, cũng chính là Mạn Song Tâm, nha hoàn bồi giá của đại tỷ nàng. À, bây giờ phải gọi nàng ta là Uyển Thị mới phải. Mấy ngày đầu nàng nhập cung, còn chưa thấy nàng ta trưng ra cái bộ dạng này, giờ có lẽ lá gan đã to hơn nhiều nên mới dám nói ra những điều như thế.
Uyển Linh cảm thấy thấy rất thú vị, cứ ngỡ là nàng ta chỉ cần một danh phận, sống an nhàn trong hoàng cung này. Nhưng không ngờ, nàng ta còn đê hèn hơn những gì nàng nghĩ.
Uyển Linh nở một nụ cười ẩn ý, sau đó ra ám hiệu cho Hoàng mama đang đứng phía sau. Lúc nãy, vì động tỉnh quá lớn nên Hoàng mama cũng vừa kịp chạy đến đây.
Thấy ám hiệu của chủ tử, Hoàng mama liền tiến lại gần, sau đó cho thẳng một cái tát vào mặt Mạn Song Tâm.
Mạn Song Tâm bị tát đau đến mức mặt lệch cả qua một bên, trong đôi mắt có chứa hận ý. Nàng ta ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thẳng vào mặt Uyển Linh:
“Hoàng hậu nương nương, người đây là có ý gì?“.
Uyển Linh cười lạnh:
“Có ý gì ư? Ngươi chỉ là một Uyển thị nhỏ nhoi, lấy tư cách gì mà dám ăn nói hỗn hào trước mặt bổn cung?“.
Uyển Linh vừa nói vừa bước lại gần Mạn Song Tâm, sau đó bóp chặt lấy cằm nàng ta, rồi nâng lên cao:
“Bổn cung cho người tát ngươi một cái, xem như là đã nể tình ngươi nhiều năm hầu hạ tiền hoàng hậu. Còn không ấy à…Ngay cả việc ta cho người xử tử ngươi cũng là đáng tội. Ngươi nghĩ bổn cung là người hiền lành giống như tỷ tỷ mình, nên thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm ư?“.
Uyển Linh cười lạnh: “Ta nói cho ngươi hay, quốc có quốc pháp, cung có cung quy. Chỉ cần ta truy tội, thì ngươi chắc chắn không thoát khỏi cái chết“.
Hất mạnh cằm nàng ta ra khỏi tay mình, Uyển Linh nhận lấy khăn tay từ Hoàng mama, lau sạch những thứ phấn son dơ bẩn còn dính trên tay. Nàng tiếp tục:
“Cướp công ư? Thật nực cười. Thái hậu gặp nạn, ngươi không lo lắng cho người, còn ở đây mà đòi tranh công trạng. Thật hay cho một mảnh hiếu tâm!“.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, phi tần phía sau ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, chỉ riêng Hiền Phi cùng Trần Quý Cơ là vẫn điềm tĩnh đứng chờ ở đó, không có động thái gì.
Mạn Song Tâm bị những lời nói của Uyển Linh dọa sợ, nàng ta không ngờ rằng tân hoàng hậu này lại khó đối phó đến thế.
Một tiếng “Bệ hạ giá lâm” đã phá tan bầu không khí lúc này.
Uyển Linh cùng mọi người thấy vậy thì vội vàng hành lễ.
Trịnh Gia Ý Hiên lo lắng bước vào trong sân viện, thấy một đám đông đứng vây quanh, lông mày hắn liền nhăn nhúm lại thành một đoàn.
“Các ngươi đứng hết lên đi“.
“Tạ bệ hạ“.
Mạn Song Tâm thấy hoàng thượng đến liền trưng ra một bộ dáng bị bắt nạt. Nàng ta khóc lóc thảm thiết, tiến lại gần Trịnh Gia Ý Hiên, sau đó nức nở nói:
“Bệ hạ, người phải làm chủ cho thần thiếp“.
Uyển Linh thấy vậy thì cười lạnh. Thì ra nàng ta đã dự đoán được trước tình hình rằng hoàng thượng sẽ đến đây, nên mới to gan nói năng hàm hồ như thế.
Nhưng nàng ta đã đoán sai rồi, hoàng thượng nhất định sẽ không vì nàng ta mà làm chủ.
Quả nhiên, Trịnh Gia Ý Hiên thấy vậy thì tức giận không thôi, hắn lấy tay hất mạnh nàng ta ra, sau đó giận dữ nói:
“Còn việc gì quan trọng hơn việc thái hậu đang còn nằm ở trong kia sao? Mà ngươi lại dám cản đường trẫm?“.
Mạn Song Tâm run rẩy không ngừng, trông hoàng thượng bây giờ vô cùng đáng sợ. Nàng ta im lặng không dám nói gì thêm.
Trịnh Gia Ý Hiên đang vội nên cũng không thèm chấp nàng ta, trực tiếp bước qua.
Lúc định tiến lên trước đẩy cửa phòng bước vào thì bị Uyển Linh cản lại.
“Bệ hạ, thái hậu hiện tại vừa trải qua chấn kinh. Hiện đang nghỉ ngơi. Người nên để khi khác tới thăm thì vẫn hơn“.
Ý Hiên khó chịu nhìn nàng: “Hoàng hậu đây là có ý gì?“.
Uyển Linh không trả lời vội mà quay ra đằng sau, lấy lý do thái hậu cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, liền ra lệnh cho các phi tần cùng cung nhân lui hết ra ngoài.
Sau khi thấy mọi người đã rời đi xa, nàng mới lấy từ trong tay áo ra một phong thư, kính cẩn dâng lên cho Ý Hiên.
Ý Hiên lấy thư ra đọc, trong mắt bỗng nhiên dâng lên một tầng hơi nước.
Hắn cẩn thận gấp lá thư lại, khuôn mặt đờ đẫn nhìn thẳng về phía bên trong phòng, nơi thái hậu đang nằm.
Từng từ, từng chữ trong bức thư khiến lòng hắn đau thắt không thôi. Mẫu hậu hắn, vậy mà lại bị hắn ép đến mức phải làm ra điều dại dột.
Thu hồi tầm mắt lại, hắn đau khổ bước ra khỏi Hòa Thọ cung.
Thấy hoàng thượng rời đi, Hoàng mama liền bước đến bên cạnh Uyển Linh.
“Nương nương, ngươi làm như vậy không sợ bệ hạ sẽ nổi giận hay sao?“.
Uyển Linh cười cười:
“Sợ ư? Có chứ. Nhưng mà hắn đáng“.