Về tới tẩm cung, Trịnh Gia Ý Hiên lại một lần nữa mang bức thư ra xem lại một lần nữa. Từng dòng, từng chữ hắn đọc không sót một từ nào. Vừa đọc, nước mắt hắn lại không ngừng rơi trên đôi gò má. Dù hắn có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào kìm nén nổi cảm xúc.
“Gửi nhi tử của ta,
Khi con đọc những dòng chữ này, thì có lẽ ta đã không còn ở trên cõi đời này nữa. Ý nhi, cho ta gọi tên con thêm một lần nữa nhé? Vì có lẽ sau này, sẽ không còn ai trên cõi đời này gọi con như thế. Phụ hoàng con đi rồi, mẫu phi con cũng đã không còn tại thế, ngay cả ta cũng sẽ nhẫn tâm mà rời đi. Ý nhi, ta hiểu con đã hận ta rất nhiều sau cái chết của mẫu phi con. Nhưng thật sự là ta không hề liên quan đến cái chết của bà ấy, và ngay cả Kiều gia cũng không hề liên quan đến chuyện này. Ta đã cố gắng giải thích với con rất nhiều lần, nhưng con căn bản chưa từng tin tưởng. Giờ ta cũng đã sức cùng, lực kiệt, không còn đủ sức để giải thích nữa rồi. Mà giải thích làm gì cơ chứ? Khi Kiều gia đã không còn trên đời này nữa. Con biết mà, rằng ta yêu Kiều gia như mạng. Ý nhi, ta không trách con, cũng không hối hận vì đã nuôi dạy con thành người. Ta thật vô cùng tưởng niệm về quãng thời gian trước đây, khi ta cùng hai con chung sống tại Phượng Nghi cung. Lúc ấy, con vẫn còn bé, vẫn chưa bị những lời nói dối của người ngoài che mắt. Ba mẫu tử chúng ta cứ thế mà nương tựa vào nhau. Lúc ấy, con đáng yêu đến nhường nào. Ý nhi, ta phải đi rồi! Chỉ mong sau này, con có thể buông bỏ xuống thù hận, tiếp tục an yên mà sống.
Ta mãi yêu con, Ý nhi của ta!”.
Cầm chặt bức thư trên tay, trái tim của hắn dường như bị ai bóp nghẹn lại vậy. Thì ra hắn mới chính là nguyên do khiến thái hậu tự sát. Chính hắn là người đã đẩy bà đến bước đường cùng.
Hoà Thọ cung, mọi người đều đã về hết cả. Uyển Linh ở trong phòng đợi thái hậu tỉnh lại, Kiều Kiến Văn cùng Nguyệt Cát cũng ở cùng nàng.
“Uyển Linh, lỡ thái hậu người không tỉnh thì phải làm sao?”.
Thấy nét mặt lo lắng của Kiều Kiến Văn, Uyển Linh không ngừng an ủi:
“Đừng lo, thái hậu nhất định sẽ tỉnh lại. Không phải ngươi cũng đã nghe thái y nói sao? Bà ấy vì quá hoảng loạn nên mới ngất đi”.
“Hi vọng là thế”.
Cả ba người rầu rỉ ngồi chống tay lên cằm nhìn thái hậu đang bất động trên giường.
Đêm nay, đối với Nguyệt Thần hoàng cung, là một đêm khó ngủ.
Gần sáng, Uyển Linh cùng Nguyệt Cát đang gật gà gật gù trên bàn thì nghe có tiếng thều thào:
“Nước…nước…cho ta nước”.
Biết thái hậu đã tỉnh, Nguyệt Cát vội chạy đi rót nước, còn Uyển Linh thì chạy đến bên giường đỡ bà dậy.
“Hoàng hậu, là con sao?”.
“Mẫu hậu, là con”.
Thái hậu ho lên không ngừng, cổ họng bỗng trở nên khô khốc. Bà nhớ lại trước lúc mình ngất đi, rõ ràng bên tai đã nghe thấy tiếng của một người nam nhân nào đó gọi mình là “cô mẫu”, rất giống với giọng của Kiến Văn. Nhưng bây giờ tỉnh lại, thì chỉ thấy hoàng hậu cùng nha hoàn ở bên cạnh bà.
Bà cười khổ, Kiến Văn đã mất rồi còn đâu. Các đây mấy ngày, người của bà về báo lại, họ điều tra ra được một ngôi mộ nằm ở sâu trong rừng, cách nơi Kiến Văn học nghệ không xa, trên đó rõ ràng còn khắc tên của hắn.
“Kiều gia Nguyệt Thần quốc nhi tử, Kiều Kiến Văn chi mộ”. Từng dòng, từng chữ như dao khắc sâu vào tim bà. Hi vọng cuối cùng của Kiều gia, cuối cùng bà cũng không thể giữ lại được.
Nguyệt Cát đưa nước đến, Uyển Linh nhận lấy, sau đó cẩn thận đút cho thái hậu uống.
Sau khi đã uống xong, cảm giác khô khốc đã không còn nữa.
“Cảm ơn con, Uyển Linh”.
“Mẫu hậu đừng khách khí, chăm sóc người chính là bổn phận của con”.
Thái hậu mỉm cười một cách hiền từ, bà ngước mắt lên nhìn người nữ tử trước mặt. Mái tóc nàng đen nháy, giống như một dòng suối mát. Trên tóc không có bất kỳ một cây trâm hay một vật gì khác. Chỉ có một sợi dây mảnh buộc chặt mái tóc lại với nhau. Chỉ cần nhìn là biết nàng đã vội vàng đến mức không còn kịp buộc tóc, chỉnh chu lại y phục. Mặc dù vậy, trông nàng vẫn rất khí chất, xinh đẹp. Chỉ tiếc là, khuôn mặt kia đã bị che khuất bởi một lớp khăn mỏng.
Trước khi nàng nhập cung, bà đã nghe nói qua, việc nàng phải che mặt là do từ khi mới sinh ra, sức khoẻ nàng đã rất yếu kém, pháp sư đã nói rằng, chỉ cần trước 15 tuổi, nàng không để người khác thấy toàn bộ khuôn mặt mình, thì sẽ không bị chết yểu. Vì vậy nên, ngay từ nhỏ, chưa ai từng thấy trọn vẹn dung nhan của nàng. Chỉ từ một lớp vải bên ngoài mà phán đoán, ai nấy đều cho rằng nàng ắt hẳn là một mỹ nhân.
Thật ra, không một ai trong số những người Nguyệt Thần quốc biết rằng, nàng chính là thánh nữ của Nguyệt Minh cung, cũng chính là thánh nữ của Minh Lang quốc. Theo quy định bắt buộc, trước khi nàng đủ 15 tuổi, nàng không được cho bất kỳ ai thấy dung nhan của nàng, nếu không, tai hoạ sẽ giáng xuống Minh Lang quốc.
“Hình như mấy tháng nữa là con đã tới tuổi cập kê nhỉ?”.
Uyển Linh không hiểu vì sao thái hậu lại nói như thế, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp lời:
“Đúng vậy, còn khoảng hơn ba tháng nữa là con đã vừa tròn 15”.
Thái hậu cười khổ: “Ta có một người cháu trai, nếu nó còn sống, chắc cũng trạc tuổi con bây giờ. Chẳng hiểu hôm qua mộng mị thế nào, mà ta lại nghe thấy giọng của nó”.
Nhìn Uyển Linh im lặng cúi đầu xuống không nói gì, bà tưởng nàng đang khó chịu vì những lời nói của mình.
“Xin lỗi, có lẽ ta lại nói điều không nên nói rồi. Có dọa đến con không?”.
Uyển Linh lắc đầu nói khẽ: “Không có, chuyện đó rất bình thường, không phải sao?”.
Thái hậu yếu ớt ho lên vài cái, sau đó như nghĩ đến điều gì. Bà nhìn Uyển Linh một lúc, sau đó nói:
“Thật sự ta rất thắc mắc, sao con lại biết ta gặp chuyện mà chạy tới?”.
Uyển Linh không nói gì, chỉ nhìn Kiều Kiến Văn đứng bên cạnh một cái, thấy hắn vẫn đứng bên cạnh nhìn thái hậu. Nàng liền cất tiếng hỏi:
“Ta có thể nói về ngươi chứ?”
Kiều Kiến Văn kinh ngạc: “Như thế sao được? Bà ấy có thể sợ hãi vì điều này”.
Uyển Linh im lặng, nhìn thái hậu đang hoang trước mặt, nàng thì thầm nói nhỏ:
“Nhưng nếu không nói, bà ấy liệu có thể tiếp tục sống được không?”.
Kiều Kiến Văn đau lòng nhìn cô mẫu của mình, nhìn thấy bà ấy đau khổ như vậy, hắn cũng không đành lòng. Hắn im lặng không nói gì, như thể biểu thị rằng mình đã đồng ý với cách làm của Uyển linh.
“Hoàng hậu, con…đang nói chuyện với ai thế?”.
Thấy Uyển Linh nói chuyện một mình, thái hậu bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Trời vẫn còn chưa kịp sáng, tiếng gà gáy mới vang lên được mấy lần. Ấy vậy mà Uyển Linh lại trở nên quỷ dị như thế.
Uyển Linh nắm lấy tay bà, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay trấn an.
“Mẫu hậu từng trải qua một lần tử rồi, chẳng lẽ còn phải sợ những thứ vô hình như này hay sao?”.
Thái hậu cười khổ, dường như đoán ra được điều gì đó, bà cố gắng giữ cho mình bình tỉnh, sau đó nói:
“Đúng vậy, sao ta lại có thể sợ hãi được cơ chứ? Có nhiều người sống không phải còn đáng sợ hơn ma quỷ hay sao?”.
Trong ánh mắt của bà chất chứa một nỗi buồn vô hạn. Ai cũng nói là ma quỷ hại người, nhưng thực sự chỉ có con người mới làm hại nhau mà thôi.
“Mẫu hậu, thực sự con không đơn giản chỉ là tam công chúa của Minh Lang quốc, mà còn là Thánh nữ của Minh Lang quốc. Chắc mẫu hậu cũng từng nghe qua, là Thánh nữ đều sẽ có năng lực sai khiến ma quỷ, cầu siêu, cầu phúc cho dân chúng. Con cũng không ngoại lệ. Sau khi nghe tin đại tỷ mình qua đời, con liền rời núi trở về hoàng cung. Trên đường về thì vô tình gặp phải linh hồn Kiến Văn.”
Uyển Linh nói đến đây thì dừng lại một chút, quan sát nét mặt của thái hậu không có gì ngoài xúc động, nàng an tâm nói tiếp:
“Hắn hiện tại đã theo con về đây, cũng nhờ thế mà con mới tới cứu người kịp lúc.”