Cả đoàn người Hội Tam Bảo có thêm Cảnh Lan và Hải Đường đi cùng, tạm biệt Thanh Liên giáo chủ cùng các ni cô rồi bước ra khỏi cánh cửa của Phương Kiếm phái, rùng mình đón nhận đợt tuyết rét đang thổi vù vù phía ngoài. Khung cảnh ấm áp bên trong khép lại sau hai cánh cửa gỗ khiến ai nấy đều tiếc nuối. Thuỵ Miên cảm khái: “Thuật biến đổi của Thanh Liên trưởng môn quả thật là cao siêu, có thể giữ không khí ấm áp như vậy bao quanh cả Phương Kiếm phái bao nhiêu năm nay, không phải chuyện đơn giản.”
Cảnh Lan nói: “Đúng vậy, Thanh Liên nghĩa mẫu là người có thuật biến hoá nhất nhì thiên hạ. Vậy nên các môn phái khác, không những tôn kính cũng rất nể sợ.”
Hội Tam Bảo hạ sơn theo đường bí mật trong hang động. Lê Ba và Lý Tư giải thích: “Chúng ta theo đường cũ quay lại sơn trại, từ đây đi hoàng cung Thổ Quốc sẽ gần hơn. Ta cũng đã nhờ công tử Bửu Toại để Ưng Nhãn chuyển tin cho người chúng ta trong kinh thành Thổ Quốc rồi. Trong vòng mấy ngày nữa, chúng ta sẽ đến nơi.”
Cát Uy nghe vậy, không biểu hiện gì, Thuỵ Miên đoán biết được hắn khó chịu do phải quay lại sơn trại của Tử Huyền, nơi đây Cát Uy từng bị bắt về để nữ trại chủ lập thiếp. Tuy tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng Cát Uy chưa bao giờ vượt qua được ám ảnh này, nhất là lúc này bên cạnh hắn là Cảnh Lan. Việc hắn suýt thành tiểu thiếp của trại chủ, nếu Cảnh Lan biết được sẽ là một đả kích lớn cho Cát Uy. Thuỵ Miên dằn lòng không được nhắc tới chuyện cũ để tiểu đệ của nàng không bị mất mặt.
Đường đi khó khăn vì tuyết tuy đã tạm ngừng rơi nhưng không khí lạnh làm tuyết đông cứng, gây trơn trượt khó đi. Mộc Hải ở bên Hải Đường đỡ lấy phu nhân của mình, giúp nàng ta vượt tuyết mà đi, tuy bên ngoài rét mướt nhưng hai người tay trong tay ấm áp. Còn Cát Uy tuy không biểu hiện, nhưng cũng đi gần với Cảnh Lan, bám sát không rời, phòng khi nàng ta có cần sự trợ giúp gì.
Trong đầu Thuỵ Miên bỗng hiện lên lúc Mặc Cảnh đưa cho nàng chiếc khăn quàng cổ trắng tinh trong đường hầm, nàng lắc đầu cố gạt đi hình ảnh này, tự nhủ: “Mặc Cảnh đã đi rồi, hắn không còn muốn tìm người nữ tử kia nữa, vậy thì có liên quan gì đến nàng đâu chứ? Nàng việc gì mà phải thấy thương tiếc. Có thể quyết tâm rời bỏ, biết đâu cũng là một chuyện tốt. Mặc Cảnh còn có cơ hội làm lại, không tiếp tục chìm đắm bản thân trong mộng tưởng. Cách tốt nhất để quên đi chính là tiếp tục tiến lên.”
Đắc Di đi bên cạnh hỏi nàng: “Muội có ổn không? Có lạnh không?”
Thuỵ Miên thấy hắn quan tâm đến mình, mỉm cười trả lời để hắn yên lòng: “Muội ổn, không sao cả. Chúng ta cố gắng đi nhanh, vào trong động sẽ không có tuyết, sẽ đỡ hơn rất nhiều.” Đắc Di gật đầu đáp lại. Hắn tự mình đeo tay nải trên người, bên trong cất giữ hai bảo bối.
Thuỵ Miên và cả bọn đến cửa động nơi bọn họ từng trú tạm trước khi được đón về Phương Kiếm phái, bỗng chợt nàng thấy đám tuyết trắng phía trước đang chuyển động, nhìn kỹ hơn, hoá ra là một đám lông trắng lơ phơ, nếu không tinh mắt sẽ rất khó phát hiện ra. Bạch Hồ đang đứng một mình, khuôn mặt ngơ ngác bơ vơ. Thuỵ Miên vô cùng bất ngờ, cứ ngỡ nó đã đi cùng Mặc Cảnh, ai dè Bạch Hồ lại có mặt ở nơi này.
Thân mình Bạch Hồ run run lẫn vào tuyết trắng, vô cùng tội nghiệp. Thuỵ Miên nhanh chóng lại gần ôm lấy nó vào lòng. Bạch Hồ thấy người quen thì rít lên mừng rỡ, rúc đầu vào vòng tay của nàng tìm hơi ấm. Thuỵ Miên xóc nảy trong lòng, sốt sắng nhìn quanh cũng không thấy Mặc Cảnh đâu, đoán chừng hắn đã bỏ lại Bạch Hồ hoặc Bạch Hồ đã tự ý đi lại mà bị lạc mất.
Thuỵ Miên đề nghị: “Chúng ta hãy đợi ở cửa động một lúc, có thể Mặc Cảnh cũng đang đi tìm Bạch Hồ, lát nữa nhỡ đâu hắn đến, không tìm được Bạch Hồ ở đây thì thật là tội.”
Đắc Di nhìn nàng khẽ gật đầu chấp nhận, hắn nói: “Mọi người cũng cần nghỉ ngơi cho lại sức, chúng ta đã đi bộ hai canh giờ trong tuyết lạnh.”
Hết một canh giờ, Mặc Cảnh vẫn không xuất hiện. Thuỵ Miên biết không thể làm chậm trễ lịch trình và thời giờ của mọi người, đành quyết định đưa Bạch Hồ đi theo, có gì sau này sẽ nhờ Ưng Nhãn đưa tin của Bạch Hồ cho Mặc Cảnh, Ưng Nhãn giỏi nhất chính là truyền tin và tìm người.
Lần hạ sơn này dễ dàng hơn nhiều so với lúc trước khi lên núi. Cả bọn đã biết mà tránh không động vào cây Lan Tứ Tím đang rung rinh khoe sắc trông ngây thơ vô hại. Cát Uy đặc biệt tỏ ra tinh tường, như chính mình là người phát hiện công dụng của cây Lan Tứ Tím, nói với Cảnh Lan: “Nàng phải cẩn thận với loại cây này, đừng như mọi người lần trước, rơi vào ảo giác, không biết nguy hiểm đến thế nào.”
Cảnh Lan hỏi: “Huynh hiểu biết thật nhiều. Vậy lần trước huynh có bị sao không?”
Cát Uy trả lời lí nhí: “Ta phòng bị tốt, gần như không sao.” Thuỵ Miên đứng gần nghe thấy thế thì nhìn sang Cát Uy nhướng mày, hắn lập tức đỏ mặt chuyển sang nói chuyện khác.
Chẳng mấy chốc cả bọn đã theo các bậc thang bằng đá trong đường hầm mà xuống đến cửa vào sơn trại. Thuỵ Miên gặp lại Tử Huyền và Mạnh Giác, vui mừng phấn khởi. Nàng kể cho hai phu thê họ nghe về việc đã tìm được bảo kiếm. Cát Uy luôn chọn chỗ vắng vẻ nhất để ngồi, tránh xa Tử Huyền cùng mọi người trong sơn trại.
Tử Huyền nói với Đắc Di: “Chúng ta tuy là sơn tặc đóng quân trên núi Nam Cư, nhưng cũng hiểu biết thời thế loạn lac. Nhìn thấy cảnh dân chúng Thổ quốc lầm than, không thể làm ngơ. Chính vì vậy, chúng ta cướp của kẻ giàu, buôn bán bất chính, cứu giúp dân nghèo. Nếu có một ngày ngươi làm đại sự, cần đến bọn ta giúp sức, hãy cho người truyền tin. Ta, Mạnh Giác và các huynh đệ trong sơn trại này nhất định sẽ không ngại xả sanh thủ nghĩa(1), giúp đỡ các người thành toàn đại nghiệp, cứu khổ cứu nạn, thống nhất tam quốc, lập lại hoà bình.”
(1) Xả sanh thủ nghĩa: bỏ mạng vì chính nghĩa
Đắc Di trân trọng chắp tay mỉm cười nói: “Được, đợi đến ngày đấy, nhất định phải nhờ đến sự trợ giúp quý báu của trại chủ và các huynh đệ trong sơn trại.”
Cả bọn vui vẻ ăn uống nghỉ ngơi một đêm để hôm sau khởi hành về hoàng cung Thổ Quốc.
Sáng hôm sau, trước khi Hội Tam Bảo rời đi, Tử Huyền căn dặn: “Dạo gần đây ta nghe nói có đám người ở nơi khác thỉnh thoảng xuất hiện trên núi Nam Cư. Có thể đây là đám người mà đợt trước các người gặp phải. Chúng ta đã cố để mắt nhưng hành tung của bọn họ thật khó nắm bắt, dường như cướp của không phải là mục tiêu của bọn họ. Các người nên cẩn thận.”
Thuỵ Miên và Hội Tam Bảo tạm biệt Tử Huyền, Mạnh Giác và mọi người trong sơn trại, tiếp tục lên đường. Đường đi dưới chân núi Nam Cư dù không bị phủ tuyết, nhưng lại lởm chởm khô cằn sỏi đá, đòi hỏi người đi phải leo trèo rất vất vả.
Đi cả một buổi mới xuống được đến đường phẳng. Lê Ba và Lý Tư vào trong thôn dân tìm mua được xe ngựa cho cả đoàn người. Do số lượng người đi cùng đã tăng lên trong khi phi mã nơi này con nào cũng gày gò ốm yếu, họ phải chia nhau ngồi trong hai xe ngựa mới đủ. Mộc Hải, Hải Đường, Cảnh Lan và Cát Uy ngồi một xe cùng Lý Tư, trong khi Lê Ba, Bửu Toại, Đắc Di, Thuỵ Miên, và Thuý Như ngồi xe kia. Từ lúc tìm được Bạch Hồ trên đỉnh núi, Thuỵ Miên ôm giữ nó khư khư không rời.
Khi hai xe ngựa đang đi lại trong vùng hoang vắng, Thuỵ Miên có cảm giác như thể bọn họ đang bị theo dõi. Đắc Di thấy nàng ngồi không yên, chốc chốc lại ngó ra khỏi cửa xe, vỗ tay nàng trấn an. Thuỵ Miên chỉ nhẹ nhàng gật đầu cho hắn yên tâm.
Xe ngựa của Cát Uy ở phía trước đang đi thì bất chợt dừng lại làm Lê Ba đánh xe ngựa của Đắc Di và Thuỵ Miên phải phanh gấp để tránh va chạm. Thuỵ Miên không ngồi vững, bị bất ngờ mà lao đầu vào thành xe. Bửu Toại giang tay đỡ lấy nàng thì Đắc Di đã ôm trọn Thuỵ Miên trong lòng. Bửu Toại nhìn thấy liền rút tay về, lặng lẽ quay mặt đi. Thuỵ Miên không để ý, chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra phía ngoài.
Nàng ngó qua khe cửa thấy nhốn nháo đứng chắn trước hai xe ngựa của bọn họ là mấy chục người áo đen cưỡi ngựa. Cả đám người đông đúc đều một thân hắc phục, đứng giữa khu đất hoang tàn xác xơ, trông đen kịt như một đoàn quân chết chóc, ai cũng đao kiếm sáng loáng trong tay. Thuỵ Miên nhớ đến đám người hung hãn mà Tử Huyền nhắc đến, trong lòng vang lên cảnh báo, mặc dù đã biết ai trong Hội Tam Bảo cũng đều có võ lâm cái thế.
Trong đám người áo đen, có một người cưỡi hắc mã, trên cổ hắc mã buộc một dải dây đỏ rực cùng một phù điêu được tạo hình như ám tiêu màu đen. Hắn giơ tay ra hiệu cho đám hắc y nhân cùng dừng lại, trật tự giữ im lặng. Đi bên cạnh hắn ta là một người áo đen khác, hai nhân vật này cưỡi ngựa tiến lên phía trước, cả đám hắc y nhân phía sau nhận lệnh chờ đợi.
Người áo đen nói qua mạng che mặt: “Các ngươi nhanh chóng giao Bảo Kiếm ra, ta sẽ cho các người con đương sống, bằng không, đừng mong qua khỏi đây.”
Giọng nói của hắc y nhân hoá ra là của một nữ tử. Nữ nhân này cất giọng cay nghiệt lạnh lùng, tư thái có chút quen thuộc. Thuỵ Miên thắc mắc nàng ta là ai mà lại biết về việc bảo kiếm đang nằm trong tay Hội Tam Bảo. Chẳng phải chỉ có những người trên Phương Kiếm phái mới biết về việc Hội Tam Bảo giành được chiến thắng và nhận được phần thưởng là bảo kiếm?
Người áo đen đứng đầu cưỡi hắc mã bên cạnh vẫn bất động, im lặng sau mạng che mặt. Tuy hắn không mở lời, nhưng cả người lại toát ra sát khí bức người, nhìn qua cũng biết được là người có thân thủ lẫn võ công không tầm thường.
Cát Uy cùng mọi người đã xuống khỏi xe ngựa. Hắn bình tĩnh cao giọng hỏi: “Các người là ai? Cả gan dám chặn đường bọn ta.”
Nữ nhân che mặt trả lời: “Đừng nhiều lời vô ích, ta đã biết các ngươi đang giữ bảo bối lấy được từ Phương Kiếm phái trong tay, muốn sống thì hãy giao nộp, đừng để bọn ta phải phí thời giờ vô ích.”