Thuỵ Miên đằng vân từ thiên giới xuống. Trên đường đi, nàng thấy đâu đâu cũng đông đúc nhộn nhịp, khác hẳn với hai trăm năm trước, khi nàng thành công hoá thân chạy trốn khỏi phủ của Tán Hoa. Đó cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với phàm giới. Thuỵ Miên nhớ lại lời kể của Tuyết Quạ, thấy phàm trần thật là thú vị. Tất cả đều mới lạ làm nàng vô cùng háo hức.
Đi được một lúc, nàng chợt nhận ra khung cảnh dần trở nên quen thuộc. Phía xa kia là nơi mây trắng lượn lờ và tiên khí bao phủ, chính là Tử Lâm núi. Núi tiên tĩnh mịch oai hùng một cõi, cách đó không xa là một thành trì to lớn vững chãi. Thuỵ Miên tự nhủ: “Hai trăm năm trước nơi này còn vô cùng hoang vắng lại thưa thớt, giờ đã trở nên đông đúc phồn hoa náo nhiệt, đúng là tang điền biến vi thương hải(1).”
(1) Tang điền biến vi thương hải: cảnh đời luôn thay đổi, không gì là bên vững cả
Nàng cưỡi mây bay qua thành trì, đáp xuống một con đường nhỏ ngay dưới chân núi Tử Lâm. Khung cảnh nơi đây bao năm vẫn vậy, là sự kết hợp cùng một lúc của bốn mùa xuân hạ thu đông. Hoa trái đơm bông cạnh mưa tuyết trắng xoá, lá rụng đầy một mảnh vàng kèm khung cảnh xanh tươi nắng gắt. Thuỵ Miên vui mừng về lại chốn cũ, nơi nàng đã lớn lên năm xưa, dù vạn cảnh bách biến, thì Tử Lâm bất biến, vẫn hiên ngang vững chãi.
Trong lòng Thuỵ Miên tràn ngập hồi tưởng, nàng nhớ lại nơi sâu trong Tử Lâm trước kia khi mình còn mang hình dạng của Điệp Sâm Đan, về những hoa tiên vô cùng nhốn nháo nhiệt tình, Tuyết Quạ như một thầy đồ truyền tải những điều mắt thấy tai nghe cho bọn học trò hoa tiên nhao nhao bên dưới. Nàng nhớ về Ưu Đàm hoa, người bạn đã cùng nàng lớn lên, bên nhau mấy trăm năm không rời. Ký ức tràn về, mọi việc xảy ra như chỉ ngay trước mắt. Thuỵ Miên xao xuyến tự nhủ: “Cảnh vật vẫn vậy, không hề thay đổi, hy vọng người cũ vẫn như xưa.”
Đúng lúc nàng đặt bước chân đầu tiên vào đường lên núi, thì chợt nghe phía trên đầu vang lên tiếng gọi oai vệ: “Thuỵ Miên tiểu tiên đồng của phủ Thái Cực Lão quân.”
Thuỵ Miên quay người lại thì nhìn thấy hai tiên nhân mình mặc áo giáp, là binh lính thiên đình. Nàng liền lễ phép giơ tay bái kiến: “Các vị tiên huynh, ta là Thuỵ Miên ở phủ của Thái Cực Lão Quân đây.”
“Ngươi hãy mau theo ta về trời. Ngươi tự ý rời khỏi phủ Thái Cực Lão Quân, đã gây ra hoạ lớn, mau chóng chịu tội.” Tiên binh đứng đầu nghiêm nghị nói.
Thuỵ Miên nghe mình bị luận tội, bất ngờ hỏi lại: “Ta chỉ là xuống hạ giới có chút việc riêng, sao có thể gây hoạ được chứ? Xong việc, tự khắc ta sẽ trở về, phiền các vị bẩm báo lại với Thái Cực Lão Quân.”
Nàng vừa dứt lời liền cảm nhận được cả thân thể đã bị niệm chú đông cứng, không thể cử động. Hai tiên binh xà xuống nơi nàng đứng, giữ Thuỵ Miên lại, nói: “Đừng nhiều lời, chúng ta nghe theo lệnh của Vương Mẫu nương nương, áp giải ngươi về, không thể chậm chễ.”
Thuỵ Miên cố vùng vẫy nhưng vô lực. Hai binh tiên lúc này phi thân áp giải nàng bước lên đám mây đang lơ lửng chờ đợi. Ba người đằng vân theo gió quay về thiên đình.
Trước khi rời đi, Thuỵ Miên chỉ kịp ngoảnh mặt nhìn xuống phía dưới mặt đất. Nàng nhìn thấy núi Tử Lâm rì rào trong gió, tiên khí vấn vương bao phủ. Nàng chợt nghe thấy tiếng gọi: “Điệp Sâm Đan” từ đâu vang tới, nàng buồn bã nghĩ mình chắc hẳn đã tưởng tượng lại chuyện xưa. Nàng đã ở thật gần, chỉ cần chút nữa thôi là có thể tìm được người quen cũ, vậy mà cơ hội trong tầm tay lại bị tuột mất, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc mất mát.
Thuỵ Miên theo hai tướng tiên về trời, cố gắng dò hỏi: “Các vị tiên huynh có thể cho ta biết ta đã phạm phải lỗi lầm gì không?”
Hai vị tiên tướng nhìn nàng, nói: “Việc người làm đã gây ra đại hoạ, chúng ta vâng lệnh đưa ngươi về thiên đình. Ta khuyên ngươi đừng phí công chống đỡ, hãy chuẩn bị tâm lí mà chịu tội.”
Nàng nghe tiên binh nói chuyện doạ nạt, không khỏi có chút bồn chồn lo lắng về sự nghiêm trọng của vấn đề. Thật ra là nàng đã gây ra chuyện gì? Chẳng phải Thuỵ Miên mới chỉ là đi khỏi phủ Thái Cực lão Quân một lúc thôi sao? Nàng đã nói thật rằng nàng muốn ở lại làm tiên đồng giúp Lão Tiên luyện thuốc, một phần vì nàng đã quen với cuộc sống trên thiên giới hai trăm năm qua, một phần vì đây cũng là công việc mà nàng yêu thích.
Nhưng rồi Thuỵ Miên tự xóc tinh thần. Nàng cũng phải có tự do của bản thân. Nàng cần phải được đi đây đi đó, ngắm hạ giới thăm tiên giới, không thể bó chân mình trong sảnh luyện thuốc của Thái Cực Láo Quân mãi được. Chẳng nhẽ chỉ vì nàng đã trốn đi mà Thái Cực Lão Quân đi mách với Vương Mẫu nương nương, làm bà tức giận. Chuyện con cỏn này không phải nên do Thái Cực lão quân tự phân xử hay sao, việc gì phải đao to búa lớn, phiền đến Vương mẫu nương nương chứ?
Thuỵ Miên không tìm được câu trả lời cho những câu hỏi đang vẩn vơ trong trí óc, nàng biết có giãy dụa cũng vô ích. Nàng tự nhủ rằng đây chỉ là chuyện hiểu lầm; không bằng nhanh chóng quay về thiên giới, chỉ cần giải thích rõ ràng, tự khắc nàng sẽ được chứng minh vô tội. Sau đó nàng có thể quay lại Tử Lâm tìm lại bạn cũ, nhất định Thuỵ Miên sẽ có thể gặp lại được hắn.
Nàng tự trấn an, yên tĩnh theo nhị vị thiên binh về thiên giới. Nàng ngạc nhiên khi thấy tiên binh không đưa mình về phủ của Thái Cực Lão Quân mà lại đi thẳng đến thiên cung, nơi ở của Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nương nương.
Đến cung điện, nàng tiếp tục bị áp giải vào trong. Ngồi trên ngai vàng là Ngọc Hoàng thượng đế, bên cạnh là Vương Mẫu nương nương. Đứng cạnh Vương Mẫu nương nương là Tịnh Nhi Tiên Tử, là con gái của Khổng Tước tiên tử, được Vương Mẫu nương nương nhận làm cháu nuôi mà giữ bên mình từ khi còn nhỏ. Tịnh Nhi vừa nhìn thấy Thuỵ Miên thì liền nhướng mày đánh giá, tả cố hữu phán(1).
(1) Tả cố hữu phán: tự cao tự đại
Thái Cực Lão Quân đứng phía dưới điện cùng với một vị nam tử ăn mặc có phần diêm dúa. Lão thượng tiên vừa nhìn thấy Thuỵ Miên thì liền mím mồm nhắm mắt có vẻ rất khổ tâm. Nam tử lạ mặt du đầu phấn diện(2), trên thân phục trang đủ màu nhìn như một rặng san hô di động.
(2) Du đầu phấn diện: nam nhân trang điểm và ăn mặc loè loẹt
Thuỵ Miên bị tiên binh ép quỳ dưới mặt đất. Nàng lẳng lặng nói: “Tiểu đồng Thuỵ Miên bái kiến Ngọc Hoàng đại đế, Vương Mẫu nương nương cùng Thái Thượng Lão Quân.”
“Ngươi chính là Thuỵ Miên tiểu đồng của Thái Cực Lão Quân? Ngươi có biết mình đã phạm trọng tội gì?” Ngọc Hoàng Thiên Đế nghiêm nghị hỏi.
Thuỵ Miên bình tĩnh trả lời: “Tiểu đồng đã tự ý rời khỏi phủ của Thái Cực Lão Quân, chẳng qua là có chút việc riêng, cũng không phải chuyện gì to tát, xong việc tiểu đồng sẽ quay về. Chỉ là chút việc cỏn con gây ra hiểu lầm.”
Ngọc Hoàng tức giận, nắm lấy tay ghế, quát lên: “Chuyện cỏn con? Ngươi phạm tội tày đình còn không biết hối cải?”
Thuỵ Miên ngơ ngác nhìn, không hiểu tại sao Ngọc Hoàng lại giận dữ đến vậy.
Lúc này Thái Cực Lão Quân mới đứng ra chắp tay tâu: “Ngọc Hoàng Đại Đế bớt giận, tiểu đồng còn non trẻ không hiểu chuyện, đã gây ra hoạ lớn. Lỗi cũng do ta dạy dỗ đồ đệ không nghiêm, xin Ngọc Hoàng giơ cao đánh khẽ.”
Thuỵ Miên càng thấy bối rối, chẳng nhẽ chuyện nàng bỏ đi khỏi thiên giới đã thực sự gây ra đại hoạ khôn lường?
Vương Mẫu nương nương ôn tồn mở lời: “Thuỵ Miên, ngươi có biết vị đại tiên đang ở đây là ai không?”
Nàng nhìn nam nhân ăn mặc loè loẹt, thật thà trả lời: “Thuỵ Miên không biết.”
“Đây là Long Hải Đông Cung Đại Hoàng tử Vô Nhĩ. Đại hoàng tử đến thiên giới không chỉ để dự tiệc mừng thọ của ta, mà còn là để nhận lấy đơn dược ta đã nhờ Thái Cực Lão Quân đặc chế, định dùng nó để tặng lại cho Đông Hải Long Vương. Việc ngươi tự tiện rời phòng luyện đan, không trông nom đơn dược, khiến cho đơn dược bị nung quá thời gian trong lò luyện, giờ đã không thể dùng được nữa. Việc này ảnh hưởng đến việc phục hồi của Đông Hải Long Vương, lại cũng ảnh hưởng đến uy tín của ta và của sư phụ của ngươi, Thái Cực Lão Quân. Ngươi đã biết tội chưa?” Vương Mẫu nương nương nói.
Thuỵ Miên ngỡ ngàng, cả người như bị xét đánh. Giờ nàng mới hiểu tại sao việc nàng bỏ trốn lại nghiêm trọng đến như vậy; hoá ra là có liên quan đến đan dược mà Thái Thượng Lão Quân luyện riêng cho Đông Hải Long Vương. Thái Cực Lão Quân đúng là đã giao cho nàng trông nom lò luyện đan, vì vội quay trở lại Tử Lâm núi, đi tìm Ưu Đàm Hoa vừa hoá thân thành hình mà nàng đã quên mất việc lão thượng tiên phân phó cho mình.
Nàng cúi đầu hoang mang nói: “Tiểu đồng đã biết tội. Là do tiểu đồng đã lãng quên trọng trách, xin Ngọc Hoàng đại đế và Vương Mẫu nương nương nhẹ tay trách phạt.”
Ngọc Hoàng tuy vẫn còn tức giận, nhưng Vương Mẫu nương nương đã ở bên thì thầm to nhỏ, khiến Người dần dần hạ hoả. Lúc này Thái Thượng lão quân đứng ra chắp tay nói: “Xin Ngọc Hoàng đại đế và Vương Mẫu nương nương xử phạt khoan hồng. Đơn dược ta sẽ bắt đầu cho luyện lại, khi nào hoàn thành ta sẽ tự tay mang đến Đông Hải Long cung dâng lên cho Đông Hải Long Vương. Ta chắc chắn sẽ ra sức dạy dỗ lại đồ đệ này.”
Thuỵ Miên nhìn thấy mấy giọt mồ hôi đang thi nhau lăn trên thái dương Thái Cực Lão Quân thì cũng biết lần này mình đã gây hoạ lớn.
Vương Mẫu nương nương hỏi: “Đại hoàng tử Vô Nhĩ thấy sao? Nếu hoàng tử tin tưởng, việc này ta sẽ giao cho Thái Cực Lão Quân và Tịnh Nhi lo toan. Lần tới nhất định đơn dược sẽ được giao đến tận vương cung.”
Đại Hoàng Tử nghe Vương Mẫu nương nương đích thân nói vậy, ánh mắt đảo tới chỗ Tịnh Nhi tiên tử đang đứng, cung kính nói: “Tịnh Nhi là cánh tay phải của Vương Mẫu nương nương, trước nay nổi tiếng làm việc chu toàn thấu đáo. Nếu Tịnh Nhi tiên tử chịu cùng Thái Cực Lão Quân giao đơn dược đến thì còn gì tốt bằng. Ta xin được nghe theo sắp xếp của Vương Mẫu nương nương.”
Ngọc Hoàng lúc này mới nói: “Việc đơn dược của Đông hải Long Vương đã được sắp xếp ổn định, nhưng có tội ắt phải chịu phạt. Chuyện tiểu đồng tên Thuỵ Miên gây ra hôm nay vô cùng nghiêm trọng. Nếu không phải Đông Hải Long Vương hy sinh thân mình năm xưa trong trận chiến với Ma giới, Thiên giới đã không thể nhanh chóng thắng trận thuận lợi. Giờ ngươi làm hỏng đơn dược, cản trở việc phục hồi của Đông Hải Long Vương, đây là chuyện không thể cho qua. Nương nương cho rằng phạt nàng ta thế nào mới là phải?”
Vương mẫu nương nương nhìn Thuỵ Miên, trong mắt ánh lên chút cảm thông, bà nói: “Ngọc Hoàng nói đúng. Làm sai phải chịu phạt. Ta quyết định ngươi sẽ phải chịu phạt luân hồi độ kiếp, bù lỗi cho những gì mình đã gây ra.”
Thuỵ Miên nghe thấy thì vô cùng sợ hãi. Phạt luân hồi chẳng phải là bắt nàng phải độ kiếp làm phàm nhân hay sao. Chẳng phải như vậy nàng sẽ quên hết tất cả những gì nàng đã từng biết sao? Quên cả thân phận của mình, quên cả việc mình đã từng đi đâu, làm gì? Quên cả Ưu Đàm Hoa, người mà nàng còn chưa từng một lần được gặp lại sau hai trăm năm xa cách?
Thái Cực lão quân nghe vậy thì mừng rỡ, liền nhắc nhở Thuỵ Miên: “Tiểu đồng này, còn không mau tạ ơn Vương Mẫu nương nương đã nương tay?”
Thuỵ Miên lắp bắp nói: “Tạ ơn Vương mẫu nương nương và Ngọc Hoàng đại đế.”
Ngay sau đó, nàng bị hai tiên nhân áp giải đưa đi. Bên cạnh nàng là Thái Cực lão Quân lải nhải liên hồi: “Vương mẫu nương nương quả thật đã giơ cao đánh khẽ. Ta đoán là do Người đã biết được ngươi đã từng tương trợ cho Ti Mệnh Tinh Quân giúp đỡ Thanh Diệm tam hoang tử độ kiếp nên mới để ngươi chịu phạt nhẹ như vậy. Ngươi có biết việc ngươi bỏ đi là thất sách biết bao? Một phần cũng do ta đã đưa cho ngươi viên giải dược, khiến ngươi thoát khỏi cấm chế mới ra khỏi được phủ Thái Cực, nếu không đã không dẫn đến chuyện này.”
Thuỵ Miên ngắt lời của lão nhân mà hỏi: “Thái Cực Lão Quân, ta độ kiếp, liệu còn nhớ gì về kiếp trước không?”
Lão quân lắc đầu trả lời: “Ngươi sẽ quên hết. Nhưng chỉ cần ngươi độ xong tam kiếp, sẽ có thể quay lại đây tiếp tục tu dưỡng. Ngươi không phải lo, ta sẽ mở lòng từ bị, nhận ngươi lại.”
“Ta không muốn quên mọi chuyện, ta muốn tìm gặp lại một người.” Thuỵ Miên hấp tấp nói.
Thái Cực Lão Quân nhìn nàng tò mò: “Việc gì mà ngươi phải hốt hoảng như vậy? Ai quan trọng đến mức khiến ngươi muốn tìm gặp mà rời khỏi phủ Thái Cực đến thế?”
Thuỵ Miên trên đường bị áp giải nhanh chóng giải thích lí do mình rời khỏi phủ Thái cực, kể về Ưu Đàm, về việc khi xưa mình bị phàm nhân bắt khỏi Tử Lâm núi thế nào, về việc nàng có lời hứa năm xưa với Ưu Đàm ra sao.
Thái Cực Lão Quân im lặng lắng nghe. Đến khi Thuỵ Miên đã kể rõ mọi chuyện, lão tiên vuốt râu gật đầu nói: “Được, ta sẽ giúp ngươi. Việc này, ta đã có ý tưởng, sẽ nhờ Ti Mệnh Tinh quân sắp xếp. Chẳng phải ngươi với nàng ta rất thân nhau sao? Đợi nàng ta từ hạ giới hoàn thành xong việc liên quan đến Thanh Diệm trở về, ắt sẽ thành toàn cho ngươi.”
Lúc Thuỵ Miên bị hai tiên quân xô xuống hố độ kiếp đen ngòm, Thái Cực Tinh quân nhỏ giọng nói: “Chịu phạt luân hồi, thu thập đủ bảo bối, nhớ lại chân thân, tìm được ý trung nhân...”